Hỗn Độn Tiểu Thuyết Hệ Thống

Chương 7: Lần đầu gặp sư phụ Đường Tam trong nguyên tác




Khi cậu quay về thì thấy Đường Tam học rèn theo trong nguyên tác.
Trước khi đi học viện thì Đường Hạo ra vài điều kiện cho Cậu và Đường Tam đáp ứng mới đồng ý cho hai người đi học viện.
Sau đó ba đạo thân ảnh, một lão giả lưỡng vị nam hài liền đi ra khỏi Thánh Hồn thôn.
Đường Hạo vẫn đứng đó cho đến khi cả ba đi khuất mới ngẩng đầu lên trời, thán khí “ Có lẽ ta cũng nên làm chút gì đó “ Hai mắt hắn lập tức trở nên sắc bén, hơi mang một luồng cừu hận.
Từ Thánh hồn thôn tới Nặc Đinh thành cũng không xa, hai người đi bộ chỉ mất nửa ngày thời gian, trên đường đơn giản ăn chút lương khô, tới buổi chiều xa xa đã có thể chứng kiến thành tường.
Mặc dù Nặc Đinh thành cũng không tính là thành thị lớn, nhưng bởi vì cách biên giới Thiên Đấu đế quốc rất gần cho nên thành tường kiến tạo cũng rất dày. Đường Tam cùng lão Kiệt Khắc giống người đi đường khác sau khi tiếp nhận kiểm tra xong trực tiếp tiến vào trong thành.
"Tiểu tam a! Đợi gia gia đưa ngươi tới học viện ta sẽ quay trở về, các ngươi mình tại học viện cần phải nghe lời sư phụ nói, ngàn vạn lần không nên tự tiện rời học viện. Đợi sau khi chấm dứt học kỳ gia gia quay lại đón các ngươi, khi đó không sai biệt lắm cũng qua một năm."
Đường Tam dù sao cũng là lần đầu tiên rời nhà, trong lòng cũng có chút bối rối, hạ ý thức nói: "Kiệt Khắc gia gia, ngài tại sao lại rời đi nhanh như vậy?"
Lão Kiệt Khắc cười khổ nói:" Lữ quán không phải là nơi những người nghèo khổ như chúng ta có thể ở lại. Ngươi nhất định không được phụ kỳ vọng ta, đợi gia gia lần sau gặp ngươi, hy vọng ngươi đã thành hồn sư, như vậy Thánh Hồn thôn chúng ta cũng vì các ngươi mà tự hào." Dứt lời liền hiền lành nhìn về phía Đường Tam và Cậu.
Học viện Nặc Đinh sơ cấp hồn sư toạ lạc tại phía tây thành, lão Kiệt Khắc hướng người dân trong thành hỏi vài lần rồi trực tiếp mang Đường Tam đi tới.
Xa xa, bọn họ đã chứng kiến một tòa cổng môn, cổng môn rộng chừng hai mươi thước, cao cũng hơn mười thước, đều được tạo thành từ nham thạch cứng rắn, phía dưới là hai phiến cửa thiếc dày màu đen, Đường Tam liếc mắt một cái tựu nhìn ra do tinh thiết tốt đả tạo mà thành.
Đằng sau thiết sách có thể chứng kiến không khí u tĩnh, một con đường rộng nối thẳng vào trong, hai bên đường rất nhiều cây cối cao lớn.
Giữa cổng môn có bốn chữ to:"Nặc Đinh học viện."
Tới gần đại môn học viện là có thể nhìn ra chức nghiệp hồn sư tại đại lục quan trọng cỡ nào, cái này cũng chỉ là một cái sơ cấp hồn sư học viện mà thôi.
Lão Kiệt Khắc mang theo Đường Tam vừa tới đại môn lập tức đã bị một thanh niên gác cổng cản lại:"Có chuyện gì? Địa phương này là nơi hạ nhân các ngươi có thể tới hay sao?"
Lão Kiệt Khắc tại Thánh Hồ thôn xem như cũng phong quang, nhưng tới Nặc Đinh thành nhìn bộ dáng giống như hạ nhân, ngay cả hắn cái tên gác cửa từ ánh mắt cũng có thể nhìn ra vài phần khinh thường.
Lão Kiệt Khắc cười đãi bôi nói: "Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta từ Thánh Hồn thôn tới, hài từ này là danh ngạch học viên năm nay thôn chúng ta đưa tới, ngài xem chúng ta cần phải làm những thủ tục gì?"
Gác cổngnhíu mày, có chút âm dương quái khí nói: "Nhà tranh còn có thể xuất Phượng Hoàng sao?" Một cái thôn nhỏ cũng có người bản thân sở hữu hồn lực? Chính là đã nhiều năm học viện chưa từng có danh ngạch học viên. Các ngươi không phải mạo danh chứ." Lời hắn khiến cho Cậu âm thầm tức giận, ngay khi hẳn chuẩn bị ra tay thì
“ Có chuyện gì xảy ra ở đây? “ Một nam tử ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần hoà hoãn dễ gần khôn biết lúc nào đã đi tới.
"Đại sư" chỉ liếc mắt nhìn môn phòng một cái, cũng không để ý tới hắn, hướng lão Kiệt Khắc nói: "Lão tiên sinh, có thể hay không đưa chứng minh của Vũ Hồn điện cho ta xem?"
Lão Kiệt Khắc dù sao cũng xuất thân là thôn trưởng, ánh mắt cũng có chút dùng được, từ thái độ và vẻ mặt của môn phòng là có thể nhìn ra địa vị của người trung niên trước mắt này tại học viện tuyệt đối không thấp, càng huống chi người đó còn có danh hào Đại Sư. Đưa tay cầm chiếc chứng minh qua, đại sư nhìn một chút chứng minh, ánh mắt lần nữa nhìn qua trên người Đường gia huynh đệ, cao thấp đánh giá hắn vài lần.
Không biết tại sao mặc dù ánh mắt Đại Sư cũng không lợi hại, nhưng Đường Tam và Cậu lại có cảm giác bị nhìn thâu suốt tới tận đáy lòng.
"Chứng minh là thật, lão tiên sinh, chuyện vừa rồi ta đại biểu cho học viện hướng ngài xin lỗi. Hai đưa nhỏ này giờ giao cho ta đi."
Đi theo sau Đại Sư một lúc lâu, Đường Tam và Cậu mới nói
“ Cảm ơn ngài, Đại Sư “
“ Ừm “ Đại Sư cũng không quay đầu lại khẽ nói một tiếng xem như là đáp lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.