Hứa Thanh Nhiên không phải người ngu dốt trong chuyện tình cảm, anh không phủ nhận mình động lòng với cô gái ấy, thậm chí ngay từ lúc ban đầu, cô ấy đã là người đặc biệt.
Rất đặc biệt, nhưng anh lại không nói ra được là vì sao.
Cái lần ở huyện Nham là nhân dịp nghỉ phép anh đi thăm một bệnh nhân cũ, ngoài ý muốn lại gặp thiên tai, anh chẳng cần nghĩ ngợi gì đã tình nguyện làm nhân viên cứu hộ vùng bị nạn nhưng không ngờ sẽ gặp lại cô ấy trên đường vào thị trấn, điều không giống với nhiều năm trước là, cô ấy không gọi anh cứu mạng.
Nhưng chính cảm giác động lòng phảng phất kia lại khiến người ta có điều phải phiền muộn, tuổi của anh không còn nhỏ, đã sớm qua thời tuổi trẻ bốc đồng.
Tô Mộ Tinh đang theo đuổi anh, to gan quả cảm, mặc ý phô trương, thậm chí thỉnh thoảng còn xinh đẹp tới nỗi làm anh không thể dời mắt.
Chỉ là anh vẫn biết, có lẽ, trong đó chẳng được bao nhiêu thật lòng.
Cô ấy điên cuồng?
Lẽ nào anh cũng điên cuồng theo?
Anh không dám, cho nên phải kìm nén.
Nhưng lúc này đây, Tô Mộ Tinh mượn rượu thổ lộ tình cảm nhỏ bé ấy, căn bản là anh không thể làm ngơ, thậm chí đến cả trái tim cũng đau âm ỉ.
Anh nghĩ, hay là thôi, cứ phó mặc đi.
Tiếng 'Được' này có lẽ không phải nói cho ai khác nghe, nó càng giống như là lời anh thuyết phục chính mình hơn.
Hứa Thanh Nhiên rủ hàng mi, đôi mắt trong veo nhìn vào mắt Tô Mộ Tinh, ngẩn ngơ hồi lâu, lại như không chắc chắn lắm hỏi một câu: "E thích anh à?"
Hai tay Tô Mộ Tinh vẫn chống trên đùi Hứa Thanh Nhiên y như cũ, ngẩng đầu, có lẽ là đợi lâu quá, ánh mắt trở nên trống rỗng không có tiêu cự. Nhưng theo phản xạ có điều kiện vẫn gật đầu, chỉ là vừa cúi đầu đã kéo theo tay cũng mềm đi, "huỵch" một cái, lực ở tay tuột mất, cả đầu Tô Mộ Tinh đập vào giữa hai chân Hứa Thanh Nhiên, vừa khéo vào ngay bẹn.
"..."
Cũng chính vào khoảnh khắc Tô Mộ Tinh vùi đầu xuống, tất cả lỗ chân lông trên người Hứa Thanh Nhiên đều nổ tung, một luồng điện cực mạnh từ chỗ nào đó tức tốc khắp toàn thân, da đầu anh tê dại, chỉ có ánh mắt sâu thăm thẳm.
Hứa Thanh Nhiên lại nghiến răng nhiến lợi lần nữa, giọng trầm khàn khẽ quát: "Tô, Mộ, Tinh!"
Sự dịu dàng trong lời nói trước đó theo biến cố xảy ra bất thình lình đã tan biến sạch bách.
Hứa Thanh Nhiên sắp điên mất, tưởng chừng có một ngụm máu vọt tới tận cuống họng, anh phải gắng gượng nuốt xuống, tay anh vung lên, chẳng khách khí tí nào xách sau cổ áo cô lên, dùng sức kéo ra sau, giữ trên vô lăng.
Hứa Thanh Nhiên, từng câu từng chữ, dùng giọng điệu bi phẫn mắng mỏ: "Cmn em muốn chết à?"
Thế là, tối nay, Hứa Thanh Nhiên sống 30 năm trời lần thứ hai bùng nổ với người khác.
Vậy mà kẻ đầu têu chẳng mảy may phản ứng, cứ thế nhắm mắt ngủ mất, lỗ mũi theo hô hấp nhè nhẹ khẽ phập phồng, trong bóng đêm yên tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hớp lòng người đến lạ kì.
Hứa Thanh Nhiên thở hổn hển, từ bờ vực tưởng chừng muốn thất thủ gắng sức bình tĩnh lại.
"..."
Người này, cmn chứ nguy hiểm thật.
......
Tô Mộ Tinh lật người, nhắm mắt quờ quạng điện thoại xung quanh, mò cả buổi mới thấy dưới mông, mắt cô lim dim nhìn thoáng qua thời gian: bảy rưỡi.
Cô quẳng điện thoại đi, nhắm mắt tiếp, uốn éo một hồi, vén chăn ngồi dậy, vừa đi vừa cởi quần áo.
Tút áo len và áo lót qua đầu tiện tay quang lung tung, một tay kéo khóa quần bò, tụt một phát xuống đầu gối, chân trái giẫm lên gấu quần chân phải đạp xuống, chân trái lại ra sức vung vẩy mấy cái, đập "phạch" một tiếng.
Tô Mộ Tinh mắt nhắm mắt mở ngó nghiêng, chiếc quần không chịu nổi giày vò đã mắc vào bên lưng ghế sofa.
Tối qua cô ngủ ở phòng khách sao?
Trong đầu Tô Mộ Tinh vẫn đang kêu ong ong, phía trước truyền đến âm thanh cốc thủy tinh va chạm với nền gạch.
Tô Mộ Tinh theo tiếng động nhìn qua, bỗng ngẩn người, hai mắt cô mở to, khiếp sợ nói: "Bác sĩ Hứa! Sao anh có thể vào nhà em?!"
"..."
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên có chút sững sờ, cô gái đứng cách mấy bước, vài phút trước còn ngoan ngoan nằm trên sofa thở đều đều ngủ mê mệt, chỉ bằng thời gian anh vào phòng thay áo khoác thôi mà cô đã sắp cởi sạch cả người rồi.
Anh gấp gáp dời ánh mắt, giọng nói lạnh lùng: "Đây là nhà anh."
"Hả? Nhà anh?" Rô Mộ Tinh hỏi qua quýt, tầm mắt đảo xung quanh một vòng, nghĩ mãi không thông, lại hỏi: "Sao em lại ở nhà anh?"
Hứa Thanh Nhiên vẫn cụp mí mắt, giọng hơi lộ vẻ khàn khàn ra lệnh: "Em mặc quần áo vào trước đã."
Thoạt tiên Tô Mộ Tinh còn ngây ngốc, sau đó vừa cúi đầu liền phát hiện mình mặc trên người không phải ít bình thường. Ban nãy cô coi đây là nhà mình, thay quần áo theo thói quen chuẩn bị rời nhà đi làm.
"Ôi mẹ ơi!"
Tô Mộ Tinh hét lên, vội vàng vớ chiếc quần bên cạnh, cô khom lưng duỗi chân mặc quần, nhưng việc này càng cuống càng dễ làm hỏng.
Cô đứng một chân, vật lộn nhảy lò cò chưa được vài cái đã móc vào chân quần, cả người ngã sóng soài trên nền nhà.
Hứa Thanh Nhiên bỗng ngước mắt, bước vội lên trước, giơ tay đỡ cô, hai tay anh giữ cánh tay Tô Mộ Tinh, "Không sao chứ?"
Mặt Tô Mộ Tinh khổ sở, lắc đầu nói: "Đầu gối đau..."
Hứa Thanh Nhiên cúi đầu nhìn đầu gối trắng mịn của Tô Mộ Tinh, đã xước đỏ, hơi hiện ra vết bầm tím, anh không khỏi chau mày.
Tô Mộ Tinh nửa ngồi trên sàn nhà, vai dựa vào cánh tay Hứa Thanh Nhiên, còn cố ý giơ chân lên.
Thoạt đầu ánh mắt Hứa Thanh Nhiên dừng trên đầu gối Tô Mộ Tinh, bây giờ Tô Mộ Tinh vừa nhấc chân, mới phát hiện hoàn toàn không đúng lắm, cảm giác trên tay hoàn toàn không giống, mùi hương duy nhất chỉ thuộc về phụ nữ thấp thoáng phiêu diêu bên người, quấy nhiễu tinh thần khiến anh bồn chồn.
Anh khẽ rũ hàng mi, tầm mắt trượt lên trên, định nhìn vào đôi mắt cô, nhưng một đường hướng lên lại càng sai hơn, cổ họng anh thắt lại, mất tự nhiên dời ánh mắt, đưa tay với chiếc chăn trên sofa đắp lên người Tô Mộ Tinh.
Tô Mộ Tinh liếm môi, nói nhỏ: "Bác sĩ Hứa, bình thường em không mặc quần lót cậu bé bọt biển đâu..."
(Cậu bé bọt biển là tên một bộ phim hoạt hình)
"..." Hứa Thanh Nhiên ôm người từ dưới đất đặt lên sofa, cũng không biết thế nào mà lại hờ hững "ừ" một tiếng.
Hai tay Tô Mộ Tinh xiết chặt góc chăn, ánh mắt bám riết lấy anh.
Hứa Thanh Nhiên giơ tay kéo chăn lên đắp luôn cả đầu Tô Mộ Tinh, bước nhanh đễn kệ tivi gần đó cầm hộp y tế rồi vòng về trước sofa, khuỵu chân nửa quỳ xuống, hơi vén chăn một chút để lộ đầu gối.
Tô Mộ Tinh vươn cổ, từ trong chăn hé ra đôi mắt, hỏi một cách không chắc chắn: "Bác sĩ Hứa, hôm qua có xảy ra cái gì không?"
Động tác của Hứa Thanh Nhiên hơi khựng lại, khóe mắt lướt qua cô, hàng lông mày đẹp đẽ hơi nhướng lên, "Không nhớ nữa à?"
Tô Mộ Tinh gật đầu như gà con mổ thóc, cô nhớ đã đánh cược với Lăng Nhược Dư, cũng nhớ lờ mờ là về sau Hứa Thanh Nhiên đến, trong đầu còn vài kí ức vụn vỡ, ở khách sạn, trong xe, nhưng nhất thời không chắp vá nổi.
Lông mày Hứa Thanh Nhiên càng nhếch cao hơn, khẽ cười lên tiếng: "Vậy thì thôi."Tô Mộ Tinh bất chấp từ sofa ngồi phắt dậy, nói thành thật: "Vì sao em có cảm giác đã để bay mất một triệu thế này."
Vẻ tươi cười trong mắt Hứa Thanh Nhiên càng đậm nét hơn, anh giơ ngón trỏ dí vào trán cô gái, hơi dùng sức một tí đẩy cô ra sau, "Nằm tử tế trước đã."
Tô Mộ Tinh thuận theo sức Hứa Thanh Nhiên nằm xuống lần nữa, nhắm mắt giả chết, trước mắt tối om nhưng cảm xúc chỗ đầu gối càng ngày càng mẫn cảm, cô lại mở mắt nhìn người đàn ông, nói mềm mỏng: "Bác sĩ Hứa, nếu em có làm gì anh... Anh cứ yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm."
"..." Động tác Hứa Thanh Nhiên thu dọn hộp thuốc ngưng trệ, cảnh nào đó tối qua bỗng khiến anh giật mình.
Tô Mộ Tinh kinh ngạc nói: "Em thật sự đã làm gì anh sao?"Tửu lượng của cô không tốt, phẩm rượu lại càng nát bét, nếu hôm qua không ở cùng Lăng Nhược Dư, cô tuyệt đối không dám uống, cmn cái tên Lăng Nhược Dư kia cũng khốn nạn thật, chuốc cô say như chết.
Cược cái gì mà cược? Say rượu loạn tính hả? Có cái cóc khô ấy, ước chừng bây giờ cô chủ động cởi sạch, người ta cũng sẽ chẳng thèm phản ứng kia kìa.
Đáy mắt Hứa Thanh Nhiên khẽ động, bình thản đáp: "Không."Tô Mộ Tinh bán tín bán nghi gật đầu, bỗng nhớ đến gì đó, cất tiếng hỏi: "Hứa lão nhị thì sao?"
(Lão nhị dùng để gọi em trai thứ hai, anh cả là lão đại. Người ta cũng dùng từ lão nhị để chỉ "cái đó")
Lưng Hứa Thanh Nhiên cứng đờ, không thể tưởng tượng nổi liếc cô gái: "Cái gì cơ?"Tô Mộ Tinh chớp mắt vô tội, "Hứa lão nhị ấy, sao em không nhìn thấy nó?"
"..."
Hứa Thanh Nhiên sắp xếp hòm thuốc xong xuôi, gượng gạo trả lời: "Ở cửa hàng thú cưng."Tô Mộ Tinh gật đầu, Hứa Thanh Nhiên đứng dậy.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, là kiểu vang vọng đặc trưng, loáng thoáng có tiếng phụ nữ la lối: "Hứa Nhất Đao anh mở cửa đi! Tôi biết anh đang ở trong đó! Sao có gan làm chuyện này mà không có gan mở cửa thế!"
"..."
"..."
Mặt Hứa Thanh Nhiên lạnh tanh nhấc hòm thuốc đi tới kệ tivi, Tô Mộ Tinh hơi căng thẳng vươn tay túm lấy anh.
Dáng người Hứa Thanh Nhiên cao, Tô Mộ Tinh lại đang nằm trên sofa, cánh tay đưa ra túm trúng ngay quần anh.
Quần áo ở nhà, còn là quần ngủ, dải rút lỏng lẻo.Tô Mô Tinh kéo lần này, sức cũng không nhỏ, kéo tụt quần Hứa Thanh Nhiên xuống một nửa.
Mặt anh sa sầm, rũ mắt nhìn một bên eo bị tuột xuống lộ ra hơn nửa quần sịp màu đậm, còn cả hơn nửa đùi nữa.
Nhưng Tô Mộ Tinh vẫn cứ hoàn toàn không có cảm giác gì, bàn tay còn gắng sức nắm chặt quần anh không buông, giọng run rẩy: "Bác sĩ Hứa...có phải là...chúng ta bị bắt gian không?"
Cô ngừng giây lát, lại đổi sang vẻ mặt tiếc nuối: "Nhưng rõ ràng em còn chưa ra tay mà."
Hứa Thanh Nhiên chết lặng, một tay xách quần, nói gãy gọn từng từ: "Buông tay."
Tô Mộ Tinh bất giác có phản ứng, vội thả tay, hai tay làm động tác nâng má, giả bộ hết sức ngoan ngoãn đáng yêu: "Xấu hổ quá... "
Khi nói, âm cuối của cô gái cao vút, một tí ti xấu hổ anh cũng chẳng nghe ra được.
Hứa Thanh Nhiên xách quần gọn gàng, cất hộp thuốc vào kệ, lại xoay người đi trở về.
Động tĩnh ngoài cửa càng ngày càng kịch liệt hơn.
"Hứa Nhất Đao kia, anh mở cửa cho tôi! Cmn thế mà anh lại làm ra chuyện ấy, sao không có gan mở cửa hả!"
Tô Mộ Tinh nằm không yên, hất chăn đứng lên, ngọ ngoạy với lấy chiếc quần ngay cạnh, miệng không ngừng kêu gào: "Kích thích quá! Cmn quá kích thích đấy!"
"..." Khoé miệng Hứa Thanh Nhiên giật giật, nhìn Tô Mộ Tinh ngảy nhót loạn xị, không nhịn được nhắc nhở: "Cẩn thận một chút."
Tô Mộ Tinh mặc quần mà hứng chí tăng vọt, nhướn nhướn mày với HứaThanh Nhiên: "Bác sĩ Hứa, anh còn đứng phát ngốc ở đó làm gì? Không kịp đâu, mau mau đưa áo len dưới đất cho em."
"..."
Tiếng gõ cửa biến mất, chẳng mấy chốc lại có tiếng ting của khóa mật mã, cửa bị người ta kéo mở.
"Hứa Nhất Đao, anh cho rằng tôi không đoán được mật khẩu chứ gì? Hahahahaha anh nghĩ tôi đơn giản quá rồi đấy." Người phụ nữ đang nói khoảng 50 tuổi, bảo dưỡng rất tốt, phong thái tao nhã không hề giảm.
Một phút trước khi người phụ nữ ấy tiến vào, cuối cùng Tô Mộ Tinh cũng mặc xong quần áo, cô đứng trước sofa không động đậy gì, giả vờ chết.
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên thờ ơ nhìn ra phía huyền quan, lên tiếng chẳng có chút cảm xúc nào: "Mẹ làm ơn lần sau đến đừng có kiểu khí thế hùng hổ thế này, con đã bị khiếu nại một lần rồi đấy."
Từ Niệm Vi căn bản chẳng thèm nhìn đến con trai nhà mình, ánh mắt nóng hừng hực quấn chặt người Tô Mộ Tinh.
Trong lòng Tô Mộ Tinh hơi hốt hoảng, có cảm giác vụ này chơi cũng lớn ghê.
Bầu không khí ngưng đọng trong khoảnh khắc.
Sau đấy là một tràng cười như tiếng chuông bạc, Từ Niệm Vi bước vào phòng khách, miệng nói năng hùng hồn: "Tổ tông phù hộ, tổ tông phù hộ, Đao nhi nhà tôi cuối cùng cũng có cô gái để mắt đến."
Hứa Thanh Nhiên: "..."
Tô Mộ Tinh: "???"
Từ Niệm Vi dừng lại cách Tô Mộ Tinh hai bước, đánh giá trên dưới cô gái đến mấy vòng, vẻ tười cười trên khuôn mặt dần dần nở rộ, càng nhìn càng vừa ý: "Xinh thật đấy, bao nhiêu tuổi rồi?"
Còn chưa đợi Tô Mộ Tinh mở miệng, Từ Niệm Vi đã tự hỏi tự trả lời: "Dì đoán nhé... 28?"
Tô Mộ Tinh gật đầu, còn đoán đúng thật chứ.
Từ Niệm Vi lại hỏi: "Tên là gì thế?"
Lại chưa đợi Tô Mộ Tinh cất tiếng, bà đã tiếp lời: "Dì đoán nhé, tên Tiểu Mộ phải không? Tên hay nhỉ."
Tô Mộ Tinh ngẩn người, cmn có thể đoán được thật này.
Mu bàn tay Từ Niệm Vi giả vờ lau mấy hạt mồ hôi lấm tấm vốn chẳng hề tồn tại trên trán, "Thằng bé Nhược Dư quả nhiên không lừa dì!"
"..."
"..."
Từ Niệm Vi kéo Tô Mộ Tinh ngồi xuống một bên sofa, "Tiểu Mộ à, hôm qua qua đêm ở đây hả? Người trưởng thành phải có tinh thần trách nhiệm nhé, đã qua đêm là phải chịu trách nhiệm với Nhất Đao đấy."
Tô Mô Tinh yên lặng: "..."
Hứa Thanh Nhiên sắp không nghe nổi nữa, nói giọng lạnh lùng: "Mẹ, mẹ không phải đến công ty à?"
Từ Niệm Vi nhìn con trai mình mặt liệt không cảm xúc là thấy phát bực, "Hứa liệt nhi! Con thế này đáng đời cứ sống độc thân mãi! Không dễ dàng gì mới có Tiểu Mộ mắt mù nhìn trúng con..."
Từ Niệm Vi ý thức được hơi sai sai, kịp thời phanh xe, hai tay nhiệt tình vỗ vỗ mu bàn tay Tô Mộ Tinh, "Tiều Mộ đừng hiểu nhầm, dì không có ý khác đâu."
(Bà mẹ dùng từ liệt nhi ý là chỉ con trai có nét mặt cúng nhắc, không biểu lộ bất kì cảm xúc gì)Hứa Thanh Nhiên: "..."
Tô Mộ Tinh hoàn toàn không lường được cốt truyện biến hóa kịch tính thế này, sắc mặt đóng băng.
Từ Niệm Vi lắc đầu, giọng cực kì bùi ngùi: "Ài! Thằng bé nhà dì lúc nhỏ vẫn rất đáng yêu, thật là càng lớn càng đáng ghét... Có lỗi quá."
Hứa Thanh Nhiên ngồi xuống đầu kia sofa, hừ một cái lạnh nhạt, nhắc nhở: "Không phải mẹ muốn đến sân bay đón bố à?"
Từ Niệm Vi liếc xuống nhìn mặt đồng hồ mới nghĩ ra, nói cuống quýt: "Đúng đúng đúng, mẹ đây vừa kích động một cái là quên béng mất." Vốn dĩ bà định đến sân bay đón lão Hứa, nửa đường nhận được thông tin của thằng bé Lăng Nhược Dư, thế là quay xe đánh úp đến đây.
Hứa Thanh Nhiên hờ hững liếc bà mẹ mình một cái, nói lạnh nhạt: "Dễ đến cả tháng mẹ chưa gặp giáo sư Hứa rồi, mau đi đi."
Từ Niệm Vi bị nhắc thế không thể điềm tĩnh nữa, nói: "Đúng nhỉ, mẹ phải đi đón lão Hứa trước."
Bà vội vã tìm điện thoại, nhìn sang Tô Mộ Tinh, "Tiểu Mộ, thêm wechat nào, dì quét cháu hay cháu quét dì đây? Cháu đừng căng thẳng dì sẽ không thường xuyên làm phiền cháu đâu... Dì chỉ kích động quá thôi! Hay mình lập nhóm chat nhỉ? Nhóm chat Con dâu tương lai thì sao hahahahaha!"
"..."
"..."
Từ Niệm Vi là một người làm việc dứt khoát, nghĩ tới lão Hứa trong lòng cũng sốt ruột, lấy xong wechat của Tô Mộ Tinh thì đứng dậy đi ngay, để lại Tô Mộ Tinh bên cạnh hồi lâu vẫn chưa thể phản ứng.
Hứa Thanh Nhiên nhìn lướt qua Tô Mộ Tinh ngẩn tò te sắp hóa đá đến nơi, có chút đồng cảm, nói: "Mẹ anh hơi nghiện phim, em đừng để ý quá."
Tô Mộ Tinh lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không phải, là em được gặp mẹ chồng nên hơi kích động thôi."
"..."
Tô Mộ Tinh ngồi ngay ngắn trên sofa, hai chân khép lại, hai tay đặt trên đầu gối, "Bác sĩ Hứa, bây giờ em có chút ngại ngùng."
Dáng vẻ Hứa Thanh Nhiên lãnh đạm, nhìn thoáng qua cô, mỉm cười bảo: "Em còn biết ngại ngùng cơ?"
Tô Mộ Tinh: "..."
Giọng Hứa Thanh Nhiên như kiểu lấy làm tiếc, "Anh còn cho rằng em đao thương bất nhập đấy."
(Đao thương bất nhập: lì lợm, cứng đầu cứng cổ, nói ngọt nói nhạt đều không nghe)
Tô Mộ Tinh lắc đầu không tán thành: "Bác sĩ Hứa, em cũng bị anh nhìn thấy hết rồi, đương nhiên sẽ ngại ngùng chứ."
Hứa Thanh Nhiên hiếm khi chột dạ, nghĩ một đằng nói một nẻo, giải thích: "... Anh có nhìn đâu."
"Vậy thì..."
Đôi mắt Tô Mộ Tinh to tròn nháy nháy, hỏi bằng vẻ vô tội: "Bác sĩ Hứa làm sao biết em mặc quần lót cậu bé bọt biển thế?"
"..."
Hứa Thanh Nhiên không nói được gì.
Một tay Tô Mộ Tinh chống đầu nhìn về phía anh, ánh mắt trần|trụi, mang theo mấy phần nghiền ngẫm, hồi lâu, ánh mắt cô ngước lên: "Bác sĩ Hứa, anh có lời muốn nói với em phải không?"
(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Hà Nội, 29/9/2021
Đây là chương chuyển biến tâm lý của Hứa Thanh Nhiên. Cũng là chương gợi mở về cuộc gặp gỡ của của hai người từ trước lần gặp ở huyện Nham. Truyện bắt đầu hé lộ những giằng xé nội tâm của nam chính và từ từ giải thích cho người đọc vì sao ở ngay đầu truyện Hứa Thanh Nhiên đã cư xử khác lạ với Tô Mộ Tinh.
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ