Một tay Tô Mộ Tinh khoác trên eo người đàn ông.
Cảm xúc ấm áp cách một lớp áo sơ mi mỏng manh xuyên thấu đến tay rồi một đường hướng lên, từng chút từng chút lan dần lên đôi má cô, còn có tiếng tim đập từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ hữu lực kia được phóng đại đến vô hạn, bình bịch bình bịch, cực kì giống xe tăng quân sự xông pha ngang dọc, đánh đâu thắng đó.
Hương thơm tươi mát của sữa tắm nhàn nhạt vương vấn nơi chóp mũi cũng mượn cơ hội này lan tỏa khắp cơ thể, mang theo mùi vị mê hoặc lòng người.
"Hồn lạc nơi đâu rồi?" Giọng nói rầu rĩ lại vang lên lần nữa, từ đỉnh đầu vang vọng.
Lần này, cô triệt để hoàn hồn.
Tô Mộ Tinh rút tay lại, tay chân có chút uống cuống, thuận theo từng bậc cầu thang lùi về phía sau, thẳng đến khi va vào tay vịn cầu thang bằng gỗ, mạn sườn va vào hơi đau, hai tay cô giữ lấy eo, vô thức xoa xoa qua lại.
"Xin lỗi." Tô Mộ Tinh nhìn xuống dưới, ít nhiều có hơi chột dạ, "Sẽ không có lần sau nữa."
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên ngưng đọng, không trả lời.
Tô Mộ Tinh thấy anh không có phản ứng gì thì giọng nói cũng trở nên ngượng ngùng, ấp úng: "Em cam đoan."
Hứa Thanh Nhiên híp mắt, một tay vẫn luôn đút trong túi áo, một tay khác lại vân vê nửa điếu thuốc kia, đầu thuốc bị vê đến biến hình, sợi thuốc lá lần nữa rụng lả tả từ trong giấy gói đã rách nát, bất tri bất giác bay xuống tận hai tầng cầu thang.
Đây không phải thuốc lá dành cho phụ nữ thường gặp mà là thuốc lá Giang Tô, loại mạnh nhất.
Anh ngước nhìn cô, ánh sáng trong hành lang không được tính là sáng sủa, chỉ có một chiếc bóng đèn được treo cao, người đối diện tựa vào tay vịn, hơi cụp mí mắt, vài sợi tóc rũ xuống sườn mặt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn giờ đây đỏ ửng, cánh mũi kích động phập phồng, đôi môi đỏ mọng mím chặt, đáy mắt chất chứa sự hoảng loạn xen lẫn với chút bất bất lực không cách nào che dấu.
Hứa Thanh Nhiên khẽ gật đầu, giọng hơi trầm: "Không có lần sau." Anh chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng chứ cũng không nói thêm điều gì.
Tô Mộ Tinh nháy mắt, gật gật đầu.
Hứa Thanh Nhiên dời mắt khỏi người Tô Mộ Tinh, nghiêng người xuống cầu thang.
Chờ người đàn ông đi xa một chút, Tô Mộ Tinh mới ngẩng đầu, đứng thẳng người lên, không biết từ khi nào mà lòng bàn tay đã rịn một tầng mồ hôi mỏng, cô đá gót chân xuống bậc thềm mấy cái, thầm mắng trong lòng, mấy năm gần đây có tình cảnh nào chưa từng trải qua, làm sao lại đột nhiên giống như một người không có não thế này.
Cô không biết mình đang căng thẳng cái gì nữa.
Ánh mắt dõi theo Hứa Thanh Nhiên đi xuống, nhịp chân từng bước từng bước rơi trên đá cẩm thạch sáng bóng, tiếng bước chân trong hành lang hun hút vắng vẻ lộ ra sự trống rỗng lạ thường, rất nhanh, người đàn ông vượt khỏi tầm mắt cô, chỉ để lại tiếng vang vọng không chỗ nào trốn chạy cùng cơn gió đêm lang thang tàn phá bừa bãi khắp nơi.
Mấy năm nay, An Thành phát triển rất nhanh, đường nhựa không ngừng được sửa chữa lại rộng rãi hơn, hai bên đường trồng cả hàng cây ngô đồng Pháp, ánh trăng sáng nhàn nhạt lọt qua kẽ lá nhảy nhót trên mặt đất hòa quyện với quầng ánh sáng lung linh màu vàng nhạt tỏa ra từ đèn đường.
Chín giờ tối, trên đường không có nhiều xe, trừ lúc ngẫu nhiên gặp đèn đỏ thì hầu như thông thoáng không bị tắc đường.
Điện thoại rung lên, Tô Mộ Tinh mò lấy điện thoại trong tủ chứa đồ rồi liếc xem một cái, hiển thị có cuộc gọi đến, là Lý Hàng Vĩ.
Cô do dự một lúc, mới bấm nhận, "Alo, Hàng Vĩ."
Lý Hàng Vĩ là người thẳng thắn, có việc liền nói thẳng, "Chị, người phụ nữ lần trước ấy, lần này lại dẫn một người rời đi, vừa mới đi xong, có cần đi theo không?"
Tô Mộ Tinh trả lời: "Không cần, sau này cũng không cần theo nữa." Bê bối về mấy mối quan hệ bất chính của Lục Y Vân cô có đủ rồi, những thứ lần trước chụp được ở Diễm Hội đã đủ làm vốn rồi.
Lý Hàng Vĩ bên kia có hơi thất vọng, dẫu sao việc này làm anh ta rất kích thích, cảm thấy mình giống như Holmes vậy, "Được, em biết rồi."
"Cảm ơn em." Tô Mộ Tinh nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa bả vai và mặt, "Còn phải nhờ em giúp một chuyện, việc này em giữ bí mật giúp chị, đừng nói ra bên ngoài."
"Chị, chị yên tâm, em rất kín miệng."
"Cứ như vậy trước đi, lần sau đi quán bar gặp em, chị đang mở –..." chữ cuối cùng còn tắc trong kẽ răng thì đã xảy ra chuyện.
Đèn đỏ sáng lên, cô thật sự chỉ đạp phanh chậm mấy giây liền đâm vào chiếc xe hơi đã sớm dừng lại ở phía trước.
Tô Mộ Tinh rướn cao cổ nhìn phía trước, điện thoại lăn lông lốc rồi rớt xuống thảm để chân, cô vội vã đẩy cửa xuống xe, vòng ra trước xe xem xét, không quá nghiêm trọng, chỗ biển số xe hơi bị móp, xung quanh chỗ đó bị cọ xát rơi mất mấy miếng sơn.
Cô vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại nhìn thấy logo đuôi xe, nét mặt cứng đờ, muốn chết cũng không xong, cô đây là chọn chiếc xe đắt nhất trên đường mà đụng, chiếc xe Huyndai nhỏ bé cô đang đi vẫn đang trả góp theo kỳ.
Rất nhanh, chủ nhân chiếc xe sang trọng xuống xe.
Giang Lạc cảm thấy gần đây mình rất xui xẻo, dù cho mình không ra ngoài gây sự thì cũng sẽ có người cố tình đến tìm mình gây phiền phức.
Giống như bây giờ vậy.
Anh nghiêm túc lái xe, khỏi phải nói đã tập trung tinh thần cỡ nào, thứ nhất không gọi điện thoại, thứ hai không phân tán tư tưởng, thứ ba không run chân, thế mà thật không thể hiểu nổi lại có người đâm đuôi xe anh.
Có điều nói đến cũng kỳ lạ, rõ ràng là đụng đuôi xe anh thế mà làm mông anh cũng đau.
Giang Lạc muốn gãi mông nhưng vẫn nhịn lại, anh bước qua đó sắc mặt không tốt chút nào, vốn dĩ một câu "con mẹ nó mày lái xe kiểu gì thế" cực kì cứng rắn thế mà trong khoảnh khắc nhìn thấy tên đầu sỏ gây chuyện liền biến thành: "Sao cô lại không cẩn thận như vậy?"
Anh tự nhận mình là một thân sĩ, không nổi giận với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp.
Phản ứng đầu tiên của Tô Mộ Tinh là xin lỗi, vội vàng cúi đầu không ngừng: "Thật xin lỗi, là lỗi của tôi." Cô vừa lái xe vừa gọi điện thoại, xảy ra chuyện là đáng đời.
Giang Lạc bắt đầu làm ra vẻ, anh đút tay túi quần, chiêu này anh học được từ bạn mình, bộ dạng này suốt ngày mê hoặc mấy cô y tá nhỏ trong bệnh viện, anh hắng giọng: "Ừ, là trách nhiệm của cô."
Tô Mộ Tinh nuốt nước bọt, mí mắt hơi rũ xuống, "Rất đắt sao?" Mặc dù chỉ xước xát mất một ít nhưng đoán chừng chiếc xe này cũng chỉ có thể gửi ra nước ngoài sửa.
Giang Lạc nhìn chỗ bị va chạm, xác thực chỉ là "bệnh vặt", anh lắc đầu: "Không đắt"
Trong lòng Tô Mộ Tinh dấy lên ngọn lửa hi vọng, đuôi mắt khẽ nhếch, lộ ra vẻ đã gặp may rồi.
Người đàn ông lại tiếp lời, giọng điệu tưng tửng: "Với tôi thì đúng là không đắt."
Khóe miệng Tô Mộ Tinh co rút, cô giương giương khóe môi, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, "Phí sửa xe là bao nhiêu, tôi bồi thường cho anh."
Giang Lạc cảm thấy cô gái trước mặt có chút thú vị, biểu cảm phong phú, ngoại hình cũng đẹp, khuôn mặt nhỏ trắng hồng lúc thì trong sáng lúc thì giảo hoạt, nhìn đến mức mông anh cũng hết ngứa, Giang Lạc không định làm ra vẻ nữa, bằng không thì sẽ giống như người anh em của mình hơn ba mươi tuổi còn chưa có bạn gái.
Nhưng hậu di chứng của việc làm ra vẻ còn chưa qua đi nên nhất thời anh không biết nên tổ chức ngôn ngữ thế nào, hai tay anh cứ xoa tới xoa lui... "Cô với tôi cũng xem như có duyên..."
Có duyên chỗ nào chứ?
Giang Lạc khép hai tay lại, "Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm."
"..."
Não Tô Mộ Tinh không theo kịp, không phải là nên thương lượng để bồi thường tiền sao? Mượn ánh đèn đường, cô nhịn không được mà nghiêng đầu đưa mắt nhìn tỉ mỉ người đàn ông cách cô hai bước, từ lúc xuống xe đến giờ cô vẫn luôn tự mình run rẩy trong nỗi đau xót nên còn chưa thật sự nhìn kĩ đối phương.
Người đàn ông có vóc dáng rất cao, khoảng 1m85, đường nét ngũ quan rõ ràng, thân hình cường tráng, cả người thẳng tắp lại anh tuấn, nhưng giữa hai đầu lông mày lộ ra sự vô lại khó mà che dấu, đôi mắt đào hoa nhếch lên, trong vẻ phong tình còn mang theo chút không đứng đắn.
Cái người Giang Lạc này vừa gặp đã quen, anh ta vỗ cánh tay trái của cô, "Đừng nhìn nữa, tôi đẹp trai hơn hai mươi năm nay trong lòng tôi cũng biết, mời cô đi ăn cơm cô có đi không?"
Tô Mộ Tinh thu hồi ánh mắt, khẽ liếc qua chỗ hai người vừa mới tiếp xúc, ngữ khí lạnh đi vài độ, "Không cần, anh nói cho tôi biết phí sửa chữa là bao nhiêu tôi bồi thường cho anh, nếu như thực sự không được thì chúng ta gọi công ty bảo hiểm đến."
Trong lòng thì cô hừ lạnh một tiếng: Ăn cơm? Hay là ăn người?
Giang Lạc biết có lẽ đối phương đã hiểu lầm ý mình, trời xanh chứng giám mặc dù anh háo sắc nhưng tuyệt đối không phải là người tùy tiện, kết bạn là dựa vào ấn tượng ban đầu, bạn bè nhìn vừa mắt thú vị hơn nhiều so với bạn giường.
Chỉ có điều, anh cũng không miễn cường con gái nhà người ta, "Được rồi, xe này tôi cũng không cần cô bồi thường đâu."
Tô Mộ Tinh: "?"
Giang Lạc cười hì hì, "Ai bảo nhìn cô đáng yêu làm chi."
Tô Mộ Tinh: "..." Hóa ra là giở trò lưu manh?
Hứa Thanh Nhiên ngồi trong xe chờ tới mức mất cả kiên nhẫn.
Hôm nay anh không phải trực ban, vốn dĩ đã tan làm từ sớm nhưng bệnh nhân Tưởng Mộng của anh lại tự ý trốn viện, trên đường từ đồn cảnh sát về tính trạng đột nhiên chuyển biến xấu, đành phải làm phẫu thuật trước dự định.
Đứng phẫu thuật hơn ba tiếng đồng hồ, rồi còn hoàn thành viết báo cáo phẫu thuật, sau đó bàn giao lại cho đồng nghiệp trực ban tối nay thì cũng khiến anh bận rộn tới tối, vốn định ngủ lại phòng trực một đêm nhưng bên này không còn quần áo để thay nữa.
Xuống tới cổng bệnh viện, mới định bắt taxi thì có điện thoại của Giang Lạc gọi đến, nói mình vừa hay ở gần Bệnh viện số 3 hỏi anh có muốn cùng ăn cơm không. Mặc dù đã qua giờ ăn nhưng anh thật sự vẫn đói nên liền đồng ý, thuận tiện đi nhờ xe, vì xe của anh vẫn còn ở đồn cảnh sát chưa lấy về.
Chẳng qua chỉ là đụng nhẹ đuôi xe thôi, hai người này lại có thể tán gẫu lâu như thế, chắn suốt cả nửa làn đường, cũng may giờ này trên đường không có nhiều xe.
Hứa Thanh Nhiên đẩy cửa xuống xe, nhìn sang chỗ Giang Lạc.
Có cảm giác cái tên trộm đồ này thật không đáng tin.
Tô Mộ Tinh vốn là nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt thế mà bỗng chốc lại quay đầu, cứ như vậy vừa vặn rơi vào ánh mắt của Hứa Thanh Nhiên.
"..."
Lần này Tô Mộ Tinh phản ứng nhanh hơn rất nhiều, cô lập tức quay đầu nhìn về chủ nhân chiếc xe trang trọng, "Hì! Người anh em! Đi ăn cơm thôi!"
Giang Lạc: "???" Lúc này đến lượt anh không phản ứng kịp.
Tô Mộ Tinh vẫy vẫy cánh tay, "Anh lái xe đi trước, tôi đuổi theo phía sau."
Đột ngột thay đổi thái độ khiến Giang Lạc có chút choáng váng, anh vừa định hỏi thêm vài câu thì cô gái này đã lập tức không hề trì hoãn mà quay về ôtô bắt đầu khởi động xe rồi.
Giang Lạc cảm thấy mị lực của mình lại lớn hơn liền hơi kiêu ngạo, xoay người chống nạnh nhìn Hứa Thanh Nhiên cười cười.
"..."
Khóe miệng Hứa Thanh Nhiên khẽ giật, mặc dù còn chưa rõ tình hình thế nào nhưng anh thật sự bị Giang Lạc làm cho buồn nôn.
Tầm nhìn của anh hướng về phía sau, xuyên qua kính chắn gió dừng lại trên người Tô Mộ Tinh, trong xe bật đèn sáng choang, giờ phút này, thân hình người con gái hơi nghiêng về phía trước, khuôn mặt đối diện với gương chiếu hậu, cận thận từng li từng tí thoa son môi, chỉ vừa vặn lộ ra nửa cái đầu.
Mấy giây sau, cô gái ngồi thẳng người, đôi môi đỏ khẽ giương lên cười với anh.
Hứa Thanh Nhiên đứng trước con phố, bên cạnh là dòng xe qua lại không ngớt, những ánh đèn neon nhấp nháy, còn cả mấy chiếc xe cảnh sát hú còi lướt qua, mạch suy nghĩ của anh cũng bị cuốn theo, một vài hình ảnh như mãnh thú hồng thủy chạy qua trong tích tắc hòa vào nét mặt tươi cười rạng rỡ của người phụ nữ, liền theo sau lại vun vỡ thành từng mảnh li ti.
Hà Nội, 10/8/2020
Spoil chương tiếp: "Anh đừng đá chân em nữa!"
Trans: Phương Nhược Vũ
(Bạn đang đọc truyện trên trang Wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)