Hồn Ma Theo Dâm Phụ

Chương 9:




Đúng như sự mong muốn của Hoa. Sự trang điểm này của nàng đã làm Luận nức lòng. Hoa nhìn thấy ánh mắt thèm khát của chàng trên thân thể nàng.
Hoa mỉm cười làm duyên:
- Cháu đã mười bảy tuổi rồi.
Luận cũng mỉm cười, nói:.
- Nhưng còn thiếu bốn tuổi nữa.
Mẹ Hoa thắc mắc, cười hỏi:
- Tại sao lại thiếu bốn tuổi?
Luận quay qua mẹ Hoa giải thích:
- Cháu nó còn thiếu bốn tuổi nữa mới được uống rượu mạnh.
Mẹ nàng giật mình, nhìn Hoa, nói:
- Cái gì, con muốn uống rượu mạnh à?
Luận đỡ lời.
- Lần trước anh tới thăm cháu. Cháu muốn thử một ly rượu mạnh, nhưng nhà hàng không dám bán cho khách hàng dưới hai mươi mốt tuổi. Bởi vậy cháu mới phải uống nước cam thôi.
Không để cho mẹ Hoa kịp nói gì, Luận quay qua nàng, nói tiếp:
- Khi đủ tuổi uống rượu, cháu phải mời chú ly đầu tiên.
Mẹ Hoa tới sát bên nàng trừng mắt nói:
- Trời ơi, bây giờ con sài cả nước hoa và môi son nữa sao!
Hoa nhìn mẹ rồi liếc nhanh về phía Luận.
- Con lớn rồi phải không mẹ.
Luận mỉm cười.
- Em à, luật pháp có cấm thiếu nữ dưới hai mươi mốt tuổi sài nước hoa và sáp môi đâu.
Nói xong, Luận trao cho Hoa bó bông và tiếp:
- Bó hoa này để mừng cháu trở về nhà nghỉ lễ Giáng Sinh năm nay.
Hoa cười thực tươi.
- Chú đã tặng cháu biết bao nhiêu bông hoa đẹp trên cây giáng sinh này rồi.
Luận tát yêu trên má Hoa.
- Thì cháu là hoa mà.
Lòng Hoa bừng lên một niềm vui mừng, tim nàng đập mạnh. Hình nhưcó mộtluồng hơi ấm luồn qua da thịt nàng. Mùa Giáng Sinh này'chắc chắn sẽ là mùa Giáng Sinh sung sướng nhất trong cuộc đời Hoa.
Đêm Giáng Sinh, Luận ở lại dùng cơm tối với gia đình Hoa.
Trong phòng chỉ có ba người. Không một người khách nào khác.
Mẹ Hoa nói:
- Lâu rồi con mới về nhà. Lần này má và chú Luận muốn ở cạnh con nhiều hơn.
Hoa mỉm cười gật nhẹ đầu, cám ơn mẹ. Bữa cơm thực ngon miệng và vui vẻ làm sao. ánh mắt của cả ba người nhìn nhau tràn ngập tình thương trong đêm Chúa ra đời thật ý nghĩa.
Sau bữa cơm, Luận ra xe lấy vô hai món quà bao giấy mầu thật đẹp, chàng nói:
- Đây là quà của em và Hoa.
Luận đưa gói to cho Hoa và gói nhỏ cho mẹ nàng. Hoa cảm thấy sung sướng vô ngần vì Luận đã đưa món quà to cho nàng, nhưvậy chứng tỏ chàng đã quan tâm và tôn trọng nàng hơn cả mẹ nàng nữa. Hoa bỗng sực nhớ tới không mua gì tặng cho Luận, nàng thảnh thốt kêu lên:
- Thôi chết rồi, cháu quên mua quà tặng chú...
Luận cười thực dễ dãi.
- Cháu đã về đây rồi. Cách nhau đã lâu, được nhìn lại cháu là món quà quí hóa nhất trong đời chú rồi.
Lời nói của Luận làm Hoa cảm động tới muốn ứa nước mắt. Nàng đứng dậy, vòng qua chỗ Luận ngồi, ôm lấy chàng, hôn lên má trước mặt mẹ thật tự nhiên.
Mẹ Hoa nhìn nàng mỉm cười âu yếm. Không khí trong gia đình bỗng trở nên ấm cúng lạ lùng...
Đêm đã khuya, cả ba kéo nhau ra phòng khách nói chuyện. Hôm nay, quả thực Hoa đã mang về bao lời nói và tâm sự thổ lộ với Luận và mẹ nàng. Chỉ còn mối tình thầm kín trong lòng là nàng chưa dám nói ra. Nhưng có lẽ chỉ là thời gian thôi.
Tới gần sáng, mọi người có vẻ đã mệt mỏi cả rồi. Hoa thấy hai con mắt muốn nhíu lại. Luận tát nhẹ vô má nàng nói:
- Cháu đã mệt lắm rồi, hay là lên lầu nghỉ cho khỏe đi
Mẹ nàng cũng nói:
- Cũng đã đến lúc đi ngủ rồi con ạ.
Hoa ngần ngừ, nói:
- Con không muốn đi ngủ chút nào.
Luận mỉm cười, bảo nàng:
- Cháu đi ngủ đi. Chú sẽ ngủ ở đây đêm nay để ngày mai dậy thực sớm nói chuyện với cháu.
Hoa mừng rỡ, nói:
- Chú nói thực đó phải không?
Mẹ Hoa đỡ lời Luận.
- Con cứ đi ngủ đi, chú Luận không nói dối con đâu.
Hoa vui vẻ đứng lên.
- Vậy sáng mai con gặp lại chú Luận và mẹ nhe.
Nói xong, nàng chạy mau lên lầu. Vào trong phòng ngủ, Hoa cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Sau bao nhiêu lâu thầm lén yêu Luận như một đứa bé. Ngày hôm nay, chàng đã tự miệng nói ra nàng trưởng thành thực sự rồi. Tình yêu đã tới trong sự chín mùi của tuổi xuân. Nhất định mùa Giáng Sinh năm nay phải là lúc cho mọi người biết mối tình nồng thắm này.
Cứ mải nghĩ ngợi vẩn vơ mãi về sự công khai mối tình đầu với chàng, Hoa không làm sao chợp mắt được. Nàng lăn qua lăn lại hàng giờ trên giường. Có lúc Hoa luồn cả hai tay vô trong mình mò mẫm, mơn trớn, bóp nặn. Nhớ lại bàn tay Luận hôm nào trên da thịt nàng tới ngất ngư. Hoa thì thầm một mình:
- Anh... Anh Luận ơi. Anh có biết em thương anh như thếnào không?Bây giờ anh ngủ chưa. Có nhớ tới em không. Em phải làm sao để tỏ mối tình này cho mọi người đều biết đây? Không lý cứ thầm lén với anh mãi mà ấp ủ trong long như mối tình câm được hoài hay sao?
Hoa biết cái khó là làm sao mở miệng ra cho mọi người hay tới mối tình của nàng và Luận mà chấp nhận một cách vui vẻ đây. Nhưng Hoa đâu có biết, cha nàng đang ngồi ngay trên đầu giường. Tâm sự của Hoa thổ lộ mộtmình vừa rồi đã lọt vô tai ông như một luồng điện cao thế.
An chồm lên. Chàng thét be be.
- Trời ơi? Trời... Hoa ơi, con cũng lại thương thằng lưu manh đã giết hại cha con sao?
Nhưng nào Hoa có nghe được lời nói của An. Giờ đây chàng chỉ là một oan hồn vất vưởng bên thế giới loài người.
Dầu cho chàng có nhìn thấy những thủ đoạn gạt gẫm trắng trợn của tên bạn lưu manh đang đưa vợ con chàng vào chỗ chết mà đành bất lực.
An đã làm hết cách để liên lạc với thế giới loài người, nhưng chưa có kết quả khả quan. 'Bé Hai khờ khạo và lại cứng đầu nữa nên chưa giúp ích được gì An. Tuy nhiên, đó vẫn là hy vọng sau cùng của chàng. Còn phải một thời gian nữa để dụ dỗ cậu bé này. Cậu ta còn nhỏ quá, chẳng hiểu gì cả.
Vợ chàng đang nằm trong vòng tay tên sát nhân. Bây giờ An lại biết cả con gái duy nhất của chàng cũng lại si mê tên khốn kiếp Luận nữa thì làm sao chàng chịu cho nổi.
Lúc nãy An theo Hoa lên phòng ngủ vì không muốn ở dưới nhà nhìn thấy cảnh tên lưu manh ôm ấp vơ mình. Tới bây giờ lại nghe lời thốlộ tâm sự của con gái một cách chết người như vậy nữa làm chàng điên dại. Bỗng An nhìn thấy con mèo đang nằm ngủ ở góc phòng. Chàng chợt nhớ hôm trước vì chàng vỗ lên đầu nó mà nó cào vỗ tay vợ chàng, để Cúc phải cầu cứu tên lưu manh, tạo cơ hội cho y chinh
phục tình cảm của nàng một cách chớp nhoáng như vậy.
An nghĩ ngay ra cách dùng con mèo này để 'thức tỉnh con gái. Chàng từ từ đi tới chỗ con mèo ngủ. Dí sát mặt chàng vô mũi nó, thét lên một tiếng. Con mèo bật dậy ngay tức thì. Hình như nó linh cảm được sựcó mặtcủa chàng nên gào lên, nhẩy tưng lên giường Hoa. An sợ nó lại cào con gái chàng như lần cào vợ chàng nên An nhẩy lại phía nó thực nhanh, làm con mèo hoảng hồn phóng xuống giường, chạy điên lên vòng vòng trong phòng.
Lúc ấy Hoa tựnhiên thấy con mèo nhẩy loạn lên. Nàng hơi hoảng hốt, nhưag lấy lại bình tĩnh ngay, mỉm cười nói:
- Thôi chết rồi, tao nhốt mày ở đây làm mày nổi giận phải không? Tới giờ đi gặp bạn gái mày rồi chứ gì. Để tao mở cửa cho mày ra ngoài nhé.
Nói xong, Hoa nhẩy xuống giường mở cửa cho con mèo chạy ra ngoài. An nhân cơ hội lại làm cho con mèo điên lên và nó chạy tọt ra khỏi cửa như một làn chớp.
Hoa lại tưởng mình đoán trúng ý định của con mèo nên khoái trí mỉm cười. Nàng ló đầu ra khỏi cửa nhìn theo hướng con mèo vừa chạy. Bỗng nàng nhìn thấy ánh sáng trên cây giáng sinh lấp lánh. Hoa lại nhớ tới Luận ngay. Nàng chợt nẩy ra ý nghĩ xuống nhà ngắm nghía tác phẩm của Luận tặng cho nàng.
Hoa đi ra khỏi phòng, buớc nhẹ xuống lầu, nàng băng qua phòng đọc sách rồi tới trước cây giáng sinh. Nàng lặng yên nhìn ngắm những cánh hoa kết lại thực khéo léo. Mỗi cánh hoa chắc chắn phải là một niềm yêu thương thành kính. Hoa say mê vì số lượng chi chít những bông hoa trên cây.
Hoa cảm thấy tình yêu thầm kín nàng dành cho chàng thực xứng đáng. Chàng đã hồi đáp tình cảm của nàng bằng từng đóa hoa trên cây giáng sinh này. Hoa cảm thấy có lẽ mình là người con gái hạnh phúc nhất trên cõi đời này.
Bỗng Hoa giật mình vì vửa nghe thấy tiếng rên rỉ của một người đàn bà.
Tiếng rên lúc đầu nghe nhè nhẹ, Hoa lại tưởng là ảo giác của mình. Nhưng khi nàng lắng nghe kỹ hơn, đúng là tiếng rên thực sự đang phát ra từ căn buồng phía trái của căn nhà. Hoa đứng dậy, từ từ đi về hướng đó.
Nàng lần mò trol~g ánh sáng 'nhấp nháy từ cây giáng sinh phát ra. Tiếng rên bắt đầu nghe rõ hơn. Nàng đã tìm thấy tiếng rên ấy phát ra từ căn phòng ngủ dành cho khách của gia đình.
Có lẽ Luận ngủ trong căn phòng này chứ còn ai khác hơn chàng nữa. Hoa nhớ rõ là mẹ nàng bảo Luân sẽ ngủ lại đây đêm rlay mà. Nàng rón rén, bước lẹ hơn tới căn phòng đó. Tiếng rên'đã nghe thực rõ ràng và còn thổn thển từng cơn.
Hoa cảm thấy thực hồi hộp. Không biết ai đã ở trong phòng với Luận trong khi mọi người đáng ngủ yên. Nàng đi tới gần cửa và ép tai vô :nghe ngóng. Bây giờ Hoa còn nghe thấy cả tiếng hơi thở phì phò hòa.lẫn với tiếng rên rỉ của người đàn bà nữa.
Sự tò mò đã thúc đẩy Hoa nhẹ mở cửa nhìn vô trong. Cửa không khóa nên nàng đẩy hé ra thực dễ dàng. Ánh sáng trong phòng lờ mờ phát ra từ cây đèn ngủ để trên đầu giường, tuy không sáng lắm, nhưng Hoa cũng nhìn thực rõ một cặp nam nữ đang trần truồng ôm nhau trên giường.
Lưng của người đàn ông hướng về phía chỗ Hoa đứng. Nhưng nàng đã nhận ra ngay người đó chính là Luận. Còn người đàn bà nằm khuất dưới thân thể Luận nên Hoa không biết là ai. Nàng chỉ nhìn rõ từ phía sau. Hai chân cô ta dạng
ra trắng nõn, đầy ắp bên trên, chính giữa đỏ ao...
Luận đang nhấp nhô trên mình cô nàng. Thân thể Hoa run lên bần bật. Lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng như thế này. Những bắp thịt căng cứng, thẳng tắp và phập phòng lên xuống, nhìn xem tới cháy da thịt
Họ vầy vò, cấu xé, dằn vật lẫn nhau nhưhai con dã thú. Luận là người đã chinh phục được hết tình cảm của nàng, mà giờ đây, Hoa thấy chàng cởi bỏ hết quần áo ra, làm công việc này dưới ánh đèn, con người chàng mới thấy ghê tởm làm sao. Chàng đang như một con thú dữ, tấn công không ngừng người đàn bà nằm bên dưới. Hai người quấn quýt lấy nhau. Thắt chặt vào nhau bằng hai thân thể lõa lồ.
Người đàn bà đang cong cớn rên rỉ. Mỗi lần Luận rập người xuống là nàng lại rú lên, âm thanh thật man dại và dâm dật không thế nào tưởng tượng được. Hoa không biết người đàn bà này là ai, tại sao nàng lại có mặt ở đây trong giờ phút này. Hoa không thế nào ngờ được lễ Giáng Sinh năm nay lại có thể tới với nàng một cách phũ phàng như vậy Tim Hoa muốn vỡ tan từng mảnh, nàng nhói đau theo từng hơi thở đâm dật của người yêu.
Cũng ngay lúc đó, Luận rùng mình, nẩy lên mấy lần rồi gục xuống, nằm đè lên thân thể người đàn bà đó. Tất cả trở nên im lặng, và một lúc sau, tiếng Luận thì thào:
- Lần này là lần sung sướng nhấtcủa chúng mình. Anh chưa hề đạt đến mức độ đó bao giờ.
Nói xong, Luận trở mình nằm vật qua một bên. Hoa hốt hoảng nhìn rõ người' đàn bà nằm bên Luận. Có thể nào chuyện này xẩy ra được hay sao!
Tại sao bà ta lại là mẹ nàng. Hoa không thế nào tin được mắt mình, nàng đưa tay rụi mắt cố xóa đi hình ảnh phũ phàng kia. Nhưng sự thật vẫn là sự thực. Khuôn mặt đó và thân thể kia không phải là mẹ nàng còn ai vào đó nữa.
Hoa có cảm tương như nàng vừa bị một nhát búa bổ trúng đỉnh đầu, nàng choáng váng, sững sờ.
Tại sao bà đó lại là mẹ nàng... ! Không, không thế nào được Người đàn ông nàng đang say mê lại có thể ngủ với mẹ nàng như vậy hay sao!
- Anh Luận ơil Em cũng chưa bao giờ thấy sung sướng như lần này.
Giọng nói quen thuộc của mẹ Hoa nhẹ nhàng và khiêu gợi làm sao! Luận quay qua, ôm lấy mẹ Hoa. Hai người cuốn quýt lấy nhau, da thịt cọ sát khít khịt.
Tim Hoa co thắt lại đau đớn, nàng ứa lệ. Nước mắt chẩy xuống hai gò má tái xanh. Hoa không dám nhìn cảnh tượng trước mắt nữa. Nàng từ từ khép cửa lại. Tiếng cọt kẹt làm cho mẹ Hoa nhổm dậy, bà nói:
- Anh Luận à, em sợ con Hoa trên lầu nghe được tiếng chúng mình.
- Đừng lo Cúc à, con bé ngủ say rồi.
- Em vừa nghe thấy có tiếng động.
- Không có gì đâu, chắc là tiếng gió bên ngoài thôi. Hôn anh đi cưng, đừng để thời gian quí báu này trôi qua chứ em.
- Ứ ừ Anh tham lam quá hà.
- Thân hình vệ nữ của em thế này lại làm anh điên lên mất rồi. Cưng ơi, nữa đi...
- Á á thôi mà anh. Dể em nói cái này đã.
Giọng nói của Luận ngắt quãng trong hơi thở hừng hực.
- Em... em muốn nói cái gì?
- Con Hoa không còn trẻ con nữa anh ạ. Em muốn cho nó biết chuyện chúng mình.
- Em nhất định phải cho nó biết hôm nay sao?
- Dằng nào nó cũng đã về đây. Chúng mình lại ở bên cạnh nhau. Phải cho nó biết rõ. Bây giờ nó không còn là tre con nữa. Nhất định nó phải hiểu.
- Ừ em quyết định như thế cũng được.
- Vậy ngày mai em se nói với nó nhé.
- Được rồi, còn bây giờ em nói với anh phải không.
- Nói cái gì?
- Cái này này...
Có tiếng rú nho nhỏ thật dâm dật của mẹ nàng. Hoa bịt tai chạy nhanh về phòng. Nàng ôm lấy mặt, nằm vật lean giường khóc nức nở.
Bây giờ lâuđài tình ái củanànghoàntoàn sụp đổ? Người cướp đi tình yêu của Hoa không ngờ lại là mẹ nàng. Khi trở về nhà, Hoa đã tưởng lễ Giáng Sinh năm nay là những ngày hạnh phút nhất đời, Có ai ngờ được lại là những ngày đau khổ nhất cuộc đời Hoa.
Ôi tình yêu... Mộng đẹp trở nên phũ phàng vì bị phản bội và bỏ rơi. Hoa nghiến chặt răng để khỏi bật lên tiếng khóc uất hận.
Nàng nhất định phải trả thù và giật lại người yêu. Tình yêu này không thế nào để rơi vào tay người khác được dù người đó là mẹ nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.