Hôn Nhân Sai Lầm

Chương 16:




“Anh biết là không đúng, nhưng anh không hối hận!” Sắc mặt anh rể cũng cũng ngượng ngùng, nhưng lại rất kích động, “Tử Mạt, tối qua tuy anh đã uống say, nhưng anh biết mình đã làm gì, những lời anh nói đều là thật lòng, anh yêu em, Tử Mạt, anh thật lòng yêu em!”
“Anh rể, anh đừng nói nữa!” Tôi dùng lực tát thật mạnh vào mặt anh rể, “Người anh yêu nên là chị mới phải!”
Tôi không muốn đánh anh ấy, bởi vì anh ấy không hề có lỗi, nhưng anh ấy không nên rõ ràng đã biết mình làm sai mà vẫn nói yêu tôi.
Anh rể bị tôi đánh cho xây xẩm, nhưng không hề nổi giận, ngược lại còn mạnh miệng hơn: “Tử Mạt, anh biết trong lòng em đang rất giận, em muốn đánh thì cứ đánh, nhưng anh vẫn phải nói, anh và Ngọc Minh mấy năm nay đã không còn như xưa nữa, anh không còn yêu cô ấy, người anh yêu là em!”
Tôi cắn răng cười lạnh lùng: “Anh rể, anh nghĩ anh nói như thế thì em sẽ vui sao? Ban đầu khi anh kết hôn với chị, anh đã hứa với chị ấy thế nào? Sẽ yêu chị ấy, chăm sóc chị ấy cả đời này, nhưng chỉ mới hơn ba năm, anh lại nói không yêu chị nữa, chuyển sang yêu em, tình yêu của anh rẻ rúng đến thế sao?”
Trong lòng tôi chỉ muốn gào thét lên: Cầu xin anh, đừng nói yêu em nữa, em không chống đỡ nổi nữa rồi, em thật sự không muốn có lỗi với chị!
Chị yêu thương anh như thế, nếu mất đi anh thì chắc chắn chị sẽ không chịu nổi, em sao có thể ích kỉ như thế chứ?
Anh rể nhìn tôi chằm chằm, ánh nhìn ấy khiến tôi sởn gai ốc: “Em…”
“Tử Mạt, em có biết vì sao ở lần đầu Ngọc Minh mang thai lại bị sảy thai, còn bị xuất huyết nhiều, dẫn đến việc cơ thể sau này càng ngày càng yếu không?” Anh rể đột nhiên hỏi.
Tôi có hơi ngẩn ra: “Chuyện này… chuyện này còn vì sao nữa? Là do chị… chị ấy không cẩn thận bị ngã…”
“Đó là vì anh không muốn cho người lớn hai nhà phải buồn nên mới cố ý nói như vậy.” Anh rể chợt lộ ra vẻ mặt xấu hổ, “Thật ra là vì, đứa bé đó không phải là của anh, Ngọc Minh vì muốn cứu vãn tình cảm giữa bọn anh nên đã tự uống thuốc phá thai, vì vậy mới…”
Tôi giật mình không thể tin nổi: “Chuyện này… chuyện này không thể nào!”
“Đi hỏi Ngọc Minh đi!” Anh rể giận dữ nghiến răng, “Nếu em không tin thì cứ đi hỏi cô ấy! Thời gian đó là lúc anh đi tiến tu, phải ra nước ngoài mấy tháng, Ngọc Minh không chịu nổi sự cô đơn nên đã có con với người đàn ông khác, những điều anh nói đều là sự thật, không tin em cứ đi hỏi cô ấy!”
Tim tôi chợt đập dữ dội, không phải không tin mà là cảm thấy không thể chấp nhận được.
Chị rõ ràng rất yêu anh rể kia mà, sao có thể chỉ vì anh rể đi vài tháng mà đến bên người đàn ông khác, thậm chí còn có con?
“Ngọc Minh không phải người phụ nữ xấu, điểm này anh thừa nhận, cô ấy chỉ là nhất thời động lòng, nhưng mà Tử Mạt à, anh là đàn ông, anh rất muốn tha thứ cho cô ấy, sống bên cô ấy cả đời, nhưng anh không thể tự lừa gạt bản thân mình, anh không làm được.” Anh rể đau khổ ôm mặt, “Trong lòng anh luôn cảm thấy như có cái gai, không muốn nhìn thấy Ngọc Minh, anh chỉ còn cách liên tục làm việc để tự làm tê liệt mình, trốn tránh cô ấy…”
Tôi chỉ có thể im lặng.
Thì ra công việc của anh rể không hề thật sự bận rộn như thế, đó chỉ là một cách để anh ấy trốn tránh hiện thực mà thôi, cũng giống như việc tôi không muốn về nhà đối diện với chồng và mẹ chồng nên thà xin nghỉ việc để đến nhà chị chăm sóc cho chị vậy.
“Ngọc Minh cảm thấy có lỗi với anh, vì muốn cứu vãn tình cảm của cả hai nên cô ấy lại càng vội vàng muốn sinh con cho anh, anh biết tình trạng sức khỏe của cô ấy không phù hợp để tiếp tục mang thai, nhưng cô ấy không nghe, cứ luôn cầu xin anh lên giường với cô ấy, cho cô ấy một đứa con, anh cũng không thể từ chối được…”
Tôi tự trách đến mức chỉ muốn tự vả vào mặt mình.
Lúc trước, mỗi lần chị bị sảy thai, tôi đều trách móc thậm chí còn mắng anh rể rất nhiều, mắng anh ấy không biết chăm lo cho sức khỏe của chị, cứ bắt chị phải vội vàng có thai, thì ra sự thật không phải như thế!
“Em xin lỗi, anh rể, em không biết…”
“Không thể trách em.” Anh rể lắc đầu, “Là do anh không muốn Ngọc Minh phải buồn nên mới không nói ra, nhưng mà Tử Mạt à, anh có thể lừa gạt Ngọc Minh rằng anh vẫn yêu cô ấy, nhưng anh không thể tự lừa gạt chính mình, anh đã yêu em rồi! Từ lúc em đến nhà anh, anh nhìn thấy em ngày ngày bận rộn ngược xuôi, không biết từ lúc nào đã yêu em, mỗi ngày chỉ cần được nhìn thấy em là anh đã rất vui, mỗi lần anh về nhà thật ra không phải vì Ngọc Minh mà chính là vì em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.