Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 19.1:




Lucien không biết chính xác lý do Lord Cavendish gây ra sự ồn ào hay tại sao ông ấy lại nhìn Heath dữ dội như vậy, nhưng khi cậu quay sang định hỏi Heath, cậu nhận thấy gương mặt chồng mình cứng lại, vậy nên cậu hiểu rằng chuyện sắp xảy ra rất nghiêm trọng.
“Xin quý vị thứ lỗi,” Heath trầm giọng nói, và rồi đứng lên, đi về phía người đàn ông.
Lucien chỉ kịp gật đầu một cái trước khi Heath đi khỏi. Cậu quay sang định hỏi maldy chuyện gì đang xảy ra thì nhận thấy rằng không chỉ bà mà cả Rourke, Yarborough, Galeon, Bá tước xứ Whitcomb, và công tước xứ Cumbria cũng đi theo Heath, dù là những người đi sau bước đi có chút không ổn định.
Mọi người đứng thành hình vòng cung quanh Heath khi anh nói chuyện với Lord Cavendish, và một lúc sau họ biến mất sau căn nhà.
Lucien hạ tầm mắt, cậu quay sang nhìn mẹ mình tìm kiếm câu trả lời. Cậu mở miệng trực hỏi chuyện gì đang xảy ra, thì bà lắc đầu, mắt ngập nước.
“Con trai à, rồi con sẽ học được, rằng có những khi trong hôn nhân tốt nhất là đừng đặt câu hỏi. Đây là một trong những lần đó. Con nhé….” Giọng bà vỡ òa. “Đừng hỏi con ạ.”
Lucien không chắc là điều gì khiến cậu sốc hơn—rằng mẹ mình thể hiện cảm xúc như vậy giữa nơi đông người, hay vì bà về cơ bản đang nói với cậu về quyền giữ bí mật của chồng cậu. Cậu chỉ đơn giản gật đầu và quay lại ăn, cầm dĩa lên định ăn, nhưng lại mất khẩu vị. Cậu bí mật xoa bụng, lặng lẽ suy nghĩ xem tại sao Lord Cavendish lại đến đây vào ngày cưới của cậu. Thật lâu sau, buổi lễ vẫn tiếp tục.
Vài người đứng dậy khiêu vũ ở khoảng trống được tạo ra giữa các bàn theo nhạc điệu. Không ai công khai nhắc đến những người vắng mặt, nhưng Lucien có thể thấy được những cái nhìn trộm của các vị khách, và cậu biết rằng nếu không ai nói cho cậu sớm, cậu sẽ gào lên vì giận dữ.
Khi Lucien sắp xé rách chiếc khăn tay và gây ra cảnh khá là đáng chú ý, Heath đã kịp quay lại vườn từ ngôi nhà và nhìn sâu vào cậu, cũng không tỏ vẻ tồi tệ gì. Anh mỉm cười và đi tới bên cạnh Lucien.
“Xin thứ lỗi cho sự vắng mặt của anh, Người đẹp,” Heath dịu dàng nói. “Anh muốn đảm bảo mọi thứ em cần đã được đưa lên xe và sẵn sàng khởi hành.”
Lucien chớp mắt. “Việc anh làm có vậy thôi hả?”
Heath hạ tầm nhìn bối rối. “Tất nhiên. Em nghĩ là anh còn làm gì nữa?”
“Uhm, Lord Cavendish đến đây, và em nghĩ là—uhm—”
Heath cười khúc khích. “Maldy của em và bố anh đã nói chuyện với ông ấy và quan tòa đang đợi ông ấy bên ngoài, họ đã rời khỏi đây vài phút ngay sau đó rồi. Rourke, Blaine, Quincy, Orley, và anh thì chuyển rương hòm, quần áo và những thứ khác của em ra xe ngựa đang đợi, đảm bảo mọi thứ sẵn sàng để khởi hành. Anh thấy là anh không thể để em ở một mình lâu hơn nữa.”
Lucien đỏ mặt khi nghe Heath nói vậy, cậu ngó quanh, nhận thấy những nụ cười kiểu biết-rồi-đấy đang nhìn về phía họ. “Ngài công tước, anh làm em xấu hổ đấy,” cậu khiển trách chồng mình.
“Chà, anh nghĩ là em phải đi cùng anh về nhà mới rồi phạt anh mới được,” Heath thì thầm vào tai Lucien.
Lucien nuốt nước bọt, làm dịu đi gương mặt đột nhiên nóng bỏng vì người chồng của mình. Cậu biết chắc cách mà Heath nói với cậu như vậy trước mặt mọi người, dù khá lặng lẽ, là đỉnh điểm của sự không phải phép. Nhưng cậu không thể tìm được chút điểm nào như vậy để quan tâm. Cậu nghiêng đầu và mỉm cười trêu chọc chồng mình.
“Có lẽ là có nhiều thứ để chuẩn bị đấy, ngài Công tước ạ,” Cậu ranh mãnh đáp lại.
Heath mỉm cười và đưa tay ra. Lucien đặt đôi bàn tay còn nhỏ bé hơn nhiều so với tay Heath rồi trang nhã đứng dậy. Cậu ôm Charlotte và mẹ mình rồi hôn lên má maldy khi họ ra khỏi vườn, vẫy tay chào gia đình và bạn bè đang tung cánh hoa và gạo—vài người tung giày, một tập tục khá cổ xưa, và rảo bước đi ra chiếc xe ngựa đang đợi họ.
Lucien leo lên xe với sự giúp đỡ của Heath, chỉnh lại chiếc váy quá khổ. Cậu mong chờ được thoát khỏi bộ váy cưới lộng lẫy và mặc vào chiếc quần thường ngày ngay khi đến nhà nghỉ đầu tiên. Cậu cầm một chiếc khăn tay bằng đôi tay đeo găng, vẫy tay qua cửa sổ với bố mẹ, các anh chị em và cả gia đình khi họ chuyển bánh. Cậu biết Heath đã phải miễn cưỡng vẫy tay chào bạn bè và gia đình trước khi ngồi vào vị trí trải đệm trong xe ngựa. Lucien cứ vẫy tay mãi cho đến khi không còn nhìn thấy gia đình, và chỉ khi đó cậu mới ngồi lại cạnh người chồng mới cưới.
Cậu đột nhiên thấy lo lắng, chẳng biết bắt nguồn từ đâu. Cậu và Heath đã mất nhiều thời gian như vậy để biết đến nhau. Họ có thể thảo luận mọi thứ trên đời, mà Lucien lại đột nhiên cảm thấy như thể mình đang dự buổi vũ hội đầu đời, đang nói chuyện lần đầu tiên.
Cậu cắn môi nhìn xuống và giật sợi giây buộc găng tay.
“Anh nghĩ là chúng ta phải đi bao lâu nữa mới nghỉ chân?” Cuối cùng cậu lên tiếng hỏi khi họ đã ngồi rất lâu trong yên lặng.
“Không quá lâu đâu,” Heath trả lời với tông giọng gần như lơ đãng. “Chắc chỉ vài tiếng thôi hay tầm đó. Anh không muốn em bị quá tải, mấy con ngựa cũng vậy, vậy nên khi nào em cảm thấy mệt thì chúng ta sẽ dừng chân nghỉ đêm ở nhà nghỉ gần nhất.”
Lucien gật đầu và quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài. Bên trong xe ngựa rất yên lặng, cậu ngắm nhìn đồng quê nước Anglish vụt qua. Cậu vừa thưởng thức lại vừa khiếp sợ thời khắc này. Lần đầu tiên cậu và Heath ngủ với nhau, cậu đã cố khẳng định sự độc lập, chống lại thể chế đã nói rằng, là một người đàn bà, cậu không thể tự quyết định. Thậm chí, thể chế đó ép cậu cưới một người đàn ông không hề quen biết. Trong khi Heath lại có vẻ là một người đàn ông tuyệt vời, và họ rất hợp nhau, Lucien nhận thức sâu sắc chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra, khiến cho người chồng mới cưới phải xa lánh cậu. Rất nhiều cuộc hôn nhân trong xã hội thượng lưu, đặc biệt là lại thuận lợi bằng phẳng như cuộc hôn nhân của cậu và Heath, dù rằng hoàn cảnh của họ nhất định sẽ thay đổi, chúng đầy rẫy những bí mật, phải hạn chế chuyện trò, hạn chế bạn bè, đời sống riêng. Đó không phải là điều Lucien mong đợi. Đó không phải là cuộc hôn nhân cậu mong muốn các con mình vướng vào. Cậu đã hi vọng mình và Heath sẽ xây dựng thứ gì đó hơn thế cơ. Cậu chỉ có thể tự hỏi cậu đã làm gì khiến cho họ xa cách.
Xe ngựa xóc mạnh, kéo Lucien ra khỏi luồng suy nghĩ ủ ê, cậu giật mình, đưa tay ra chống vào thành xe ngựa cố giữ thăng bằng.
“Có chuyện gì vậy?” Cậu nói.
“Anh không biết,” Heath nói khi xe ngựa chậm rãi dừng lại.
“Anh sẽ đi kiểm tra. Ở đây nhé, em yêu, và dù xảy ra chuyện gì, đừng rời khỏi xe ngựa.
“Em không định vậy đâu,” Lucien lẩm bẩm khi Heath mở cửa xe ngựa và đi ra.
Lucien chỉ đợi một lúc thì mở cánh cửa đối diện và khó khăn trèo xuống, nghe tiếng Heath hỏi người đánh xe chuyện gì xảy ra.
“Có vẻ như có một thi thể giữa đường, thưa ngài,” Người đánh xe nói, có vẻ ghê tởm.
“Thi thể?” Giọng Heath có vẻ thất kinh. “Cậu có biết đó là ai không?”
“Không thưa ngài, nhưng dựa vào quần áo thì có vẻ là nữ sĩ, như ngài.”
Lucien nhón chân lại gần hơn trước xe ngựa để nhìn thi thể, và khi cậu đến đủ gần, cậu đã phải che miệng rồi quay ra nôn thốc nôn tháo giữa đường.
“Luce!” Giọng Heath gắt lên. “Anh đã bảo em ở lại trong xe ngựa mà.”
Lucien run rẩy lắc đầu, đôi mắt vô hồn của thi thể vẫn ám ảnh tâm trí cậu. Cậu cảm thấy Heath đặt tay lên lưng cậu, cậu tựa vào để chồng mình ôm vì cậu rất cần an ủi. Cậu biết Patty đang tiến tới từ chiếc xe chở hành lý, thế nên cậu đã cố kiểm soát cảm xúc của mình.
Khi dần bình tĩnh lại, cậu quay lại tiếp nhận lá bạc hà Patty đưa cho từ cái hộp cô vẫn luôn khôn ngoan đem theo. Cậu thấy được vẻ buồn rầu trong mắt cô và biết cô cũng đã nhìn thấy thi thể.
“Lucien? Em biết cậu ấy là ai à?” Heath hỏi, giọng đầy sự quan tâm.
Lucien gật đầu. “Vâng. Là Frederick Remmington, em trai của Arlington.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.