Hôn Nhân Thú Vị

Chương 11:




Vẫn như mọi ngày, hôm nay nó rãnh là nó sẽ đi chợ nấu ăn. Nó ẵm Bơ xuống để mẹ chồng ngó dùm. Nó đi vào phòng nhưng ko thấy, chắc mẹ nó ra ngoài rồi, nó xuống bếp xem mẹ chồng nó đã mua gì chưa. Nó hoảng khi thấy mẹ chồng nó ngất trên đất.
- Mẹ... mẹ ơi... mẹ sao vậy.
Nó chạy ra ngoài kêu cứu, hàng xóm chạy qua và phụ nó đưa mẹ chồng đi viện.
Sau khi làm thủ tục xét nghiệm các kiểu thì họ thông báo tin thật buồn. Bà bị tai biến liệt 2 chân và tay phải, muốn đi lại phải có thời gian luyện tập và ý chí của người bệnh.
Ba chồng tôi ko nói gì, mặt trầm xuống, cứ ngồi bên mẹ chồng tôi suốt thôi. Dường như mẹ chồng tôi đã biết bệnh của mình nên cứ quay vào trong khóc. Bởi làm sao mà bà chấp nhận được, mới u50 mà đã ko thể đi lại được, ko thể ẵm cháu, ko thể đi sinh hoạt cùng mấy bà hàng xóm, ko thể và rất nhiều cái ko thể... Đang là 1 con người tự do tự tại, nay mọi việc phải dựa vào người khác thì hỏi sao mà chấp nhận được. Đang độ tuổi an dưỡng tuổi già, đi đây đi đó, giờ nằm 1 chỗ thì ai mà chấp nhận được.
Ba chồng tôi nắm lấy tay mẹ chồng tôi, đôi tay gầy gầy xương xương, đôi tay cùng nắm lấy tay ba đi qua bao năm tháng, sương gió cuộc đời.
- Bà nè, tôi nhớ... năm đó, tôi thất nghiệp. Tôi suốt ngày uống rượu, chai lỳ.. Tôi cố gắng làm 1 người đàn ông tồi tệ, để mà... bà bỏ tôi đi, kiếm 1 người đàn ông tốt hơn. Nhưng ko, bà chịu đựng những cái khó chịu của tôi, bà chịu đựng 1 kẻ thất nghiệp là tôi. Bà ko than phiền, bà đã vừa di dạy vừa đi làm thêm, kiếm tiền nuôi 2 đứa nhỏ và cả tôi nữa. Tôi thấy bà, tôi thấy mình thật vô dụng, tôi đã lại tự đứng lên. Tôi lại nộp đơn vào chỗ khác, và tôi đã thành công. Bởi vậy, chúng ta đã hứa nắm tay nhau đi cả cuộc đời, bây giờ bà để tôi nắm tay bà nghe bà.
Tôi thấy mẹ chồng tôi vẫn cứ khóc, còn ba chồng tôi gạt vội nước mắt đi.
.....
Tôi tranh thủ đi chợ sớm nấu mấy món cháo tẩm bổ cho mẹ chồng. Ba chồng tôi đi dạy nên ko ở bên mẹ vào mỗi sáng được.
- Chị Hiền, mẹ sao rồi chị.
Chị Hiền lắc đầu, thở dài.
- Vẫn vậy, ko chịu ăn gì. Sáng ra chị đã cố đút 1 ít cháo.
- Em có nấu cháo gà hạt sen đây, chị lấy cho mẹ ăn, chị cũng ăn luôn đi ạ.
- Um, cảm ơn em. Bơ đâu mà em lên đây.
- Quân trông chị ạ, hôm nay hắn học chiều.
Tôi để cà mên cháo lên bàn, liền sang bên mẹ chồng tôi.
- Mẹ ơi, mẹ cố ăn 1 chút đi mẹ. Nhanh khỏe, Bơ nó ngóng bà nội lắm.
Mẹ chồng tôi hất tay tôi ra, dứt khoác.
Chị Hiền lắc đầu, ra ý để mẹ yên tĩnh đi.
.....
Tầm 10 ngày mẹ chồng tôi về nhà, bà ngồi trên xe lăn. Mấy ngày ko ăn uống tử tế nên mẹ chồng tôi trông xanh xao và gầy guộc quá đỗi.
Ban ngày mọi người đều đi làm hết, chỉ có nó và mẹ chồng nó nó ở nhà, Quân thì có hôm có hôm ko.
Một mình nó vừa chăm con, vừa chăm mẹ chồng, nên bỏ dở việc buôn bán. Việc chăm người ốm và chăm 1 đứa trẻ nhỏ thật sự là 1 vấn đề rất lớn với nó, vì người lớn hôm nay ko khác gì 1 đứa trẻ.
Nó cố ru Bơ ngủ xong vào lau người, thay đồ cho mẹ chồng của nó. Người bệnh ko hiểu sao lại nặng hơn bình thường vậy nhỉ.
- Mẹ ơi, giờ con lau người cho mẹ mát mẹ nhé, sau đó mẹ uống thuốc nhé.
- Tôi ko cần, kệ tôi.
- Mẹ à, mẹ là mẹ của con, mẹ để con giúp mẹ nhé mẹ.
Nó đỡ mẹ chồng nó dậy, lấy khăn định cởi áo để lau. Mẹ chồng nó hất đi thau nước nhỏ nó để trên giường, nước văng tung tóe hết sàn nhà. Nó giật mình, sợ hãi, chưa bao giờ nó thấy mẹ nó nóng giận như thế.
- Ko... ko sao mẹ à. Để con dọn, con lấy thuốc mẹ uống nhé mẹ, thuốc bổ con mới nấu á mẹ.
Nó dọn dẹp xong tiếng con Bơ khóc ré, nó phải chạy lên dỗ con Bơ rồi ẵm nó xuống dưới bỏ vào nôi. Nó cho con Bơ ăn xong rồi lại mang thuốc vào cho mẹ chồng nó.
- Mẹ ơi, con đỡ mẹ dậy uống thuốc nha mẹ.
Nó lại đỡ mẹ chồng nó dậy, mẹ chồng nó hất tay nó ra, hất lun bát thuốc văng tung tóe.
- Tôi bảo tôi ko cần, sao cô cứ lamg phiền tôi vậy, để tôi chết đi. Tôi ko cần ai thương hại tôi hết. Biến đi.
Xoảng...
Chiếc lọ hoa trên bàn bay về phía nó, đụng vào người nó rồi rơi xuống đất bể tan. Nó thấy tổn thương thật sự, nó biết mẹ chồng nó đang ốm, đang cảm thấy chán nản. Nhưng mọi việc cũng khiến nó thật sự... mệt mỏi.
.....
Khi có ba chồng ở nhà, ba luôn cố gắng an ủi động viên mẹ chồng tôi. Cố gắng dìu dắt cho mẹ chồng tôi tập đi, nhưng mọi cố gắng thất bại.
Bữa cơm cuối tuần đầy đủ mọi người, ba chồng tôi đẩy xe cho mẹ tôi ra ăn cơm cùng mọi người như lúc trước. Mọi người cố gắng giữ mọi thứ trong mức độ bình thường nhất.
Ba để mẹ tự xúc ăn bằng đôi tay còn hoạt động được. Cánh tay run rẩy, cơm nước rơi vãi trên bàn, trên sàn và trên người nữa.
Mẹ chồng tôi khóc, hất lun chén cơm xuống đất.
- Đủ rồi, mấy người đừng diễn nữa. Mấy người thấy tôi thế này mấy người khinh thường tôi lắm chứ gì, tôi ko cần mấy người thương hại tôi.
Chị Hiền khóc nức nở.
- Mẹ ơi, ko ai khinh thường gì mẹ hết, mọi người chỉ muốn mẹ được vui vẻ như xưa thôi mà....
- Tôi ko cần, ko cần ai hết, để tôi 1 mình, mấy người hiểu chưa.
Rồi mẹ tôi lăn xe vào trong phòng.
Mọi người đều im lặng, chị Hiền vẫn khóc, Quân ẵm Bơ lên phòng. Còn tôi dọn dẹp mọi thứ.
Chị Hiền ngồi ngay cửa sổ, nhìn ra ngoài trời, dường như án mây hôm nay rất đỏng đảnh che đi ánh trăng vàng rực.
- Chị Hiền, chị ổn ko.
- Cũng tạm em ơi.
- Ko sao đâu chị, mẹ sẽ ổn thôi mà.
- Chị... chị với anh Khoa vừa cãi nhau.
Nó bất ngờ, vì hồi trước đến giờ anh Khoa luôn yêu thương, chiều chuộng chị Hiền. Dễ gì có cãi nhau chứ.
- Sao vậy chị.
- Bọn chị định rằng năm nay sẽ cưới, nhưng mẹ đang ốm thế kia, làm sao chị đi lấy chồng được.
- Có sao đâu chị, chị đi lấy chồng có bọn em ơ đây chăm mẹ mà.
- Em là con dâu, sao so được bằng con gái. Chị ko thể để mẹ chị như vậy được, chị muốn bên cạnh lo lắng cho mẹ chị đến khi mẹ chị hết bệnh và vui vẻ như xưa, nếu được chị muốn bên cạnh mẹ chị cả đời em ạ.
Nó ôm lấy chị Hiền, xoa xoa đồng cảm.
.....
Nó nằm ngủ nghe tiếng ồn ào bên dưới liền chạy xuống. Chiếc xe lăn ngã sang 1 bên, mẹ chồng tôi nằm dưới đất, chị hiền cố ôm lấy mẹ.
- Sao mấy người cứ cố làm phiền tôi vậy hả, tôi ko cần, tôi ko muốn tập đi gì hết.
- Mẹ ơi, con xin mẹ mà mẹ, con lạy mẹ mà, mẹ ko vì mẹ, mẹ cũng vì con đi mẹ... con ko muốn mất mẹ như thế này đâu mẹ ơi. Dù 1 chút thôi con cũng mong mẹ 1 lần cố gắng thôi mẹ.
- Tôi mới phải lạy mấy người, xin mấy người để tôi yên được ko, làm ơn tôn trọng tôi đi mà...
Ai cũng khóc hết, người thì cố gắng xây dựng, nhưng người thì cứ buông bỏ, khoảng cách thật sự rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.