Hôn Nhân Thú Vị

Chương 17:




Nhờ ông bà phù hộ, nó lăn như trái mít rụng vậy mà chỉ trầy xướt sơ sơ. Thằng Quân chạy ngay lại đỡ nó dậy, hỏi han lo lắng.
- Mày có sao ko, có đau chỗ nào ko?
- Mày cút đi, kệ tao. Cả đời này tao ko bao giờ muốn nhìn thấy mặt mày nữa.
Nó vụt tay khỏi thằng Quân, lết lết lại đỡ chiếc xe điện bị hư hỏng nặng. Nó bực bội chửi đổng thằng khốn nào tông mà ác thế, hư mịa cái xe. Nhưng cũng hên là cái xe chứ mà là nó chắc cũng tè le.
Thằng Quân quật lấy chiếc xe của nó, đổ ngã chỏng chơ. Nó nhìn con ngựa chiến mà xót xa lòng, định đưa tay tát cho thằng Quân 1 cái nhưng thằng Quân đỡ lấy tay nó, kéo nó vào lòng.
- Mày bớt ương bướng đi, im nghe tao nói.
- Tao đéo nghe, đéo bao giờ nghe thằng phản bội như mày. Buông tao ra. Tao phải ly hôn với mày.
Thằng Quân nổi điên, hét lên. Nó nhìn sững thằng Quân, chưa bao giờ thấy thằng Quân nóng giận với nó bao giờ.
- Ly hôn thì ly hôn, mày phải cho người ta cơ hội giải thích chứ.
Nó thở dốc, bình tĩnh hơn 1 chút, để thằng Quân giải thích. Xong nhất định nó sẽ ly hôn thằng Quân.
- Con bé đó với tao ko có gì hết
Nó học cùng lớp, lại ngồi cùng chỗ nên nó hay hỏi han nói chuyện với tao. Nhưng tao mặc kệ.
- Đéo tin, mặc kệ mà sao lại hẹn hò nhau chỗ cũ hả?
- Mấy lần nó đi học ko có xe nên nhờ tao đèo, mà chỗ tới trường cũng ngang qua nó nên tao cho quá giang thôi. Chứ tao có gì với nó mà tao để điện thoại mày đọc à.
- Chứ sao nó nhắn tin yêu đương các kiểu.
- Nó tán tao mà tao ko quan tâm, nó cứ lỳ, tao cứ kệ nó.
- Thật ko?
- Chưa bao giờ thật hơn thế. Đời này tao chỉ yêu mày, mày có bỏ tao chứ tao ko bao giờ bỏ mày.
- Thật ko?
- Thật, chứ lúc nãy nó bị đánh tao cũng kệ chạy theo mày mà.
Thằng Quân lại kéo nó ôm vào lòng, xoa xoa lưng nó.
- Xin lỗi để mày hiểu lầm, đừng giận tao nữa.
- Tạm tin 1%. Về...
.....
Mẹ chồng nó thấy nó về, mà cả người te tua tơi tả, mẹ chồng nó cũng lo lắm.
- Sao vậy con, bảo đổ máu là đổ máu thật à.
Nó nhếch mép cười.
- Ko sao, con vẫn còn nguyên mẹ à.
- Vậy mà bảo còn nguyên, trầy xướt thế kia. Lên làm vết thương đi con.
- Dạ.
Nó lên ngồi bệt xuống nệm, thổi thổi chỗ bị thương. Thằng Quân lấy bông băng thuốc đỏ sát trùng vết thương cho nó.
- Aaaa... đau...
Thằng Quân thổi thổi.
- Đau lắm à.
- Sao ko đau được, do mày chứ ai.
- Tao xin lỗi mày mà, may mà nhẹ, ko là tao chết theo mày quá.
- Lịt pẹ mày trù ẻo à.
- Ko, ý là thể hiện tấm chân tình dành cho mày thôi. Xong rồi nghĩ đi.
Nó toan nằm xuống giường, thằng Quân chồm người qua ôm nó.
- Mày đừng làm tao lo nữa được ko, chuyện lúc nãy tim tao muốn rớt ra ngoài.
- Vậy mày đừng chọc giận tao là được.
- Tao nhớ rồi, ko làm mày buồn nữa.
Thằng Quân đưa tay giữ đằng sau gáy nó kéo nó sát lại, hôn lên môi nó nụ hôn ấm áp. Lịt pẹ thằng này, mỗi lần làm sai lại đem chiêu này ra sài. Mà nó thuộc loại mê trai nên lần nào cũng dễ tha thứ.
.....
- Aaaaa... con kia, mày dã man vừa nó thôi.
Nó vẫn thản nhiên lướt lướt facebook, ko quan tâm tới tiếng hét kinh hãi của thằng Quân.
Thằng Quân chạy từ phòng tắm ra, mặt bực bội.
- Cả tháng rồi sao mày chưa gỡ xuống, ám ảnh vãi loz ra.
- Thế cho mày nhớ.
- Con lạy mẹ, con nhớ rồi, con tởn rồi, con ko dám nữa.
- Nhưng tao chưa muốn gỡ, tại tao chưa hết bực mình.
- Lịt pẹ mày là loại gì mà thù dai khiếp, ai đời đánh ghen xong in ảnh con bị đánh dán đầy phòng tắm, đi ỉa cũng đéo dám nhìn hình nó nữa.
- Tởn tới già Quân nhá, lịt pẹ mày mà có lần sau là tao dán đầy phòng lun đấy.
- Dạ, tao nhớ rồi.
.....
Cuộc sống hôn nhân của chúng nó lại về lại như cũ. Vẫn rất yêu thương nhau và vẫn lầy như thế.
- Quân... thằng chó, mày cút đi...
Thằng Quân cười khoái chí vì vừa mới thả cho con Yến "quả bom" đầy mùi khoai lang nướng hắn mới ăn lúc nãy.
- Vợ chồng là cái gì cũng phải chia sẽ với nhau mà bạn vợ.
- Lịt pẹ mày, lần sau mày trùm mền lại mày hít cho nó khỏi lạc mùi.
- Tao ngu à.
- À, Quân. Mày ra trường rồi khi nào mới đi làm.
- Bên trường đang làm mấy hồ sơ đưa bọn tao đi thực tập ấy, có việc chí ít cũng phải 3 tháng ấy
- Lâu ha, thôi mày rãnh ở nhà chở tao đi ship hàng cũng được, chứ ban ngày Bơ nó cũng đi học rồi.
- Ok bạn vợ.
.....
Dạo này những bữa cơm gia đình đều thiếu thằng Quân. Hắn thường đi về rất trễ, về là lăn ra ngủ, ít nói chuyện với nó mà cũng ít quan tâm con Bơ nữa.
- Quân, dạo này mày sao thế, cứ thấy lạ lạ thế nào ấy.
Thằng Quân đầy vẻ mệt mỏi, đờ đẫn như người mất hồn.
- Tao ko sao, bình thường, tao ngủ đây.
Thằng Quân nằm quay mặt vào tường, ko hôn nó trước khi ngủ, ko ôm nó vỗ về.
.....
Hôm nay nó nhận được nhiều đơn hàng quá, mình nó vừa lai chym vừa ghi đơn. Thế đéo nào đang lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, ko có thằng Quân đã đành, bút lại còn hết mực nữa chứ. Nó mò vào cặp thằng Quân mà lục, vì nghĩ hắn đi học thì kiểu gì lại ko có bút chứ.
- Yến... mày làm gì đấy.
- Mày làm gì mặt tái mét thế, tao chỉ muốn lấy cây bút thôi mà.
- Đừng lục cặp tao, ko có bút đâu.
Thằng Quân ôm cặp bỏ đi ra ngoài.
- Quân... Quân... đi đâu đấy..
Nó gọi với theo nhưng thằng Quân vẫn đi, thằng này sao vậy nhỉ, làm như cái cặp của nó quý giá lắm ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.