Hôn Nhân Thú Vị

Chương 4:




Vẫn là quán trà sữa quen thuộc, vẫn là cặp đôi luôn đến trễ. Thằng Dương hút rồn rột ly trà sữa thứ 2, thấy 2 đứa nó đẩy cửa đi vào. Miệng vẫn ngậm ống hút, tay chỉ chỏ.
- Tới rồi, tới rồi tụi bay...
Nó với thằng Quân ngồi vào bàn. Con Thảo mắt vẫn dán vào facebook nhưng cố chỉ trích.
- Sao lần nào hẹn tụi bay cũng là cặp đến trễ vậy hả. Mà đột nhiên hẹn tụi tao ra đây có chuyện gì ko?
Nó thản nhiên.
- Mời cưới.
Cả lũ ngưng mọi hoạt động hướng mắt đưa miệng về phía nó.
- Cưới? Cưới ai?.
- Tụi tao chứ ai.
Con Trang ngây ngô lắm.
- Tụi bay cùng cưới hả? Cùng ngày hả? Vậy tụi tao biết đi đám cưới ai?
Thằng Quân sau khi 1 hơi quất sạch ly trà sữa mới lên tiếng giãi bày.
- Đám cưới tao với con Yến, 2 đứa tao lấy nhau.
Cả lũ lại được sửng sốt lần 2.
- Cưới nhau?
- Tụi bay làm gì mà ngạc nhiên ghê vậy.
- Ê, sao lại cưới nhau, 2 đứa bây có yêu nhau đâu?
Nó liền cong môi.
- Yêu chứ sao ko yêu, do giấu tụi bay thôi, bọn tao yêu lâu rồi.
Con Trang khó hiểu.
- Mà sao cưới sớm vậy Yến.
- Bà thằng Quân yếu nên phải cưới sớm đó mà.
Nó đưa ra lý do hợp lý nên bọn bạn ko tra vấn thêm, chỉ trách tụi nó sao ko công khai tình yêu.
.....
Nhà nó hôm nay cũng vậy, ngày trọng đại nhưng cũng có 3 mẹ con nó. Nó vẫn thấy bình thường, ko hề buồn tẻ. 18 tuổi, cái tuổi ăn chơi chưa đã, cái tuổi học hành chưa xong, cái tuổi giúp mẹ được việc nhà thì nay nó lại đi lấy chồng. 18 tuổi nó khoác lên mình bộ váy cô dâu, thật sự mọi thứ từ váy cho đến make up ko hợp với gương mặt non nớt của nó chút nào.
Mẹ nó nắm tay nó, cười cười như sắp khóc. Cô con gái bé nhỏ của mẹ ko còn bên cạnh mẹ nữa rồi.
- Qua nhà người ta ở, bớt cái tính ngang bướng lại nghe con. Người lớn dạy gì mình phải nghe mà áp dụng, đừng làm buồn lòng họ nghe con.
- Dạ, con nhớ rồi mẹ.
- Nếu lỡ... nếu lỡ... sau này 2 đứa xảy ra cãi vã. Đừng nghĩ quẫn, về đây với mẹ, mẹ luôn luôn dang tay đón con về nghe ko.
Nó ôm lấy mẹ nó nước mắt lưng tròng.
- Nín đi con, ngày vui, ko khóc, nhòe hết phấn son bây giờ.
Đúng giờ nhà trai cũng đến, thằng Quân nay cũng bảnh tỏn lắm. Hắn mang bộ vest xanh, tay cầm hoa hồng, hắn đi theo đoàn nhà trai qua nhà nó.
Nó được nhà trai rước về bên đó, đám cưới tại tư gia nam. Ko to, nhưng rất đủ lễ, nhà thằng Quân và bà con hắn cũng cho nó nhiều quà. Ai biểu trong dòng họ nhà hắn ít con trai làm gì, nên hắn cũng thuộc loại được cưng lắm.
.....
Nó với thằng Quân chơi thân từ bé,nên nhà thằng Quân với nó cũng lạ gì.
Bữa cơm đầu tiên của nó ở nhà chồng rất vui vẻ.
- Yến, ăn nhiều vào con, ăn cái đùi này.
- Dạ, con cảm ơn cô.
- Con bé này, cô gì nữa, phải gọi mẹ chứ.
- Dạ mẹ.
Thằng Quân ganh tỵ.
- Gớm, mấy bữa cái đùi gà của ai, giờ lại vào chén người dưng.
- Ê Quân, mày đừng buồn tao ăn xong sẽ cho mày cái xương.
- Mày ăn luôn đi cho nó khỏi lạc.
Nhà thằng Quân ai cũng cười, bố nó cũng thêm lời.
- Này, 2 đứa là vợ chồng nên xưng tên thôi, ko gọi mày tao nữa nhá.
- Dạ.
- Vậy chuyện học hành của con thì sao Yến?
- Dạ con sẽ bảo lưu ạ, sinh xong con sẽ học tiếp.
- Um, vậy cũng được.
- Dạ.
.....
2 đứa bạn thân nằm chung giường, nhưng cái cảm giác ko giống xưa nữa. Cảm giác bây giờ nó cứ ngài ngại làm sao ấy,khó tả.
- Ê Quân, sao tao thấy tao bị mất tự nhiên sao á, ko giống xưa mày ạ.
- Tao cũng thế.
- Hay mình cứ coi nhau như xưa đi, tao với mày là 2 con đàn bà nhặt được đứa trẻ con về nuôi.
- Ê Yến.
- Gì?
- Mày ăn cái đéo gì mà khôn thế, sao ko coi như 2 thằng đàn ông.
- Tao đẹp chứ tao đâu có khùng.
Thằng Quân như muốn nói điều gì đó.
- Yến nè, số tiền vàng cưới tao tính cũng tầm hơn 60 triệu. Hay là tao mua cái xe máy nha, chứ vô đại học rồi cứ đi xe điện mãi, cũng ngại.
- Được thôi.
Thằng Quân mừng hớn hở.
- Có điều mỗi tháng mày đưa tao 5 triệu nuôi con nhá, chứ 2 đứa mình, đứa đi học đứa ở ko, lấy cái đéo đâu ra nuôi con.
Hắn thấy con Yến nói có lý nên hắn thôi.
- Vậy thôi mày cất đi, mua đồ ăn vào tẩm bổ cho con.
- Được đó, tiếc dùm con nào hụt thằng chồng như mày. Mà buồn dùm thằng nào mất con vợ vừa xinh đẹp vừa ngoan hiền như tao.
- Yến, mày có bầu mày nghén ko?
- Ko, tao bình thường.
- Vậy mà tao nghe mày nói tao mắc ói quá.
Nó đánh chát vào vai thằng Quân.
- Mất nết hả mày.
.....
Thói quen của bà Hạnh là dậy sớm làm đồ ăn cho cả nhà, quan điểm của bà là ăn nhà vẫn tốt hơn. Bà nghe tiếng lục đục trong bếp, hay là cái Hiền dậy sớm, hay là chuột, nhưng có lẽ ăn trộm thì sao. Bà vơ ngay cái chổi đi từ từ vào, thì ra là nó.
- Yến, con làm gì vậy?
- Mẹ dậy rồi à, con đang nấu bữa sáng.
- Sao con nấu được?
- Con gọi thằng Quân... à, Quân chở con đi chợ sớm ấy mà, xong hắn lại ngủ rồi.
- Mẹ ngồi đi, con luộc nui nữa là xong.
- Ôi giồi, giỏi thế.
- Dạ tại ơ
- Dạ tại ở nhà con dậy sớm quen rồi, phụ mẹ con nấu bún á mà.
- Ôi thế là tôi khỏe thân già này rồi, mà lần sau cứ để mẹ nấu, khu nào bận con hãy nấu.
- Dạ.
Tầm hơn 30p sau ai cũng ngồi vào bàn. Thằng Quân miệng liếng thoắng.
- Ui ngon thế, sáng nay mẹ nấu soup nui à. Yến, xem mà học hỏi mẹ nhá, mẹ Quân nấu ngon số zach.
Nó cong môi chế giễu. Bà Hạnh cười đùa.
- Con Yến nó nấu đó, gớm, có 2 đứa con mà chả được tích sự gì. Thằng con trai thì thôi đi, đứa con gái lại cũng ko được nhờ.
Hiền nhăn mặt nũng nịu.
- Mẹ....
- Thôi ăn đi rồi còn đi làm nào.
- Dạ,chúng con mời ba mẹ, mời chị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.