Hôn Nhân Thú Vị

Chương 7:




Con Bơ hết bĩm, nên thằng Quân phải đi siêu thị mua. Mua xong nó ko quên ghé tiệm trà sữa mua trà sữa và bánh tiramisu cho nó. Nghĩ tới lúc nhận đồ ăn, hắn đã tưởng tượng ra mặt nó vui cỡ nào.
- Yến ơi, tao có quà cho mày nè.
Đẩy cửa bước vào thấy con Yến đang nằm đó cho con ti. Quần short ngắn cũn cỡn lại thêm áo ba lỗ nữa, phơi ra làn da trắng hồng nuột nà của nó.
Cái đáng nói là thằng Quân đang dán mắt vào bầu ngực căng tròn của nó.
- Quân, mày nhìn cái gì vậy hả? Tao tán vào bản mặt mày bây giờ.
Hắn xịu mặt xuống, tuy nói là vợ chồng nhưng chưa bao giờ hắn thấy những bộ phận nhạy cảm của nó. Đêm đó xảy ra như thế nào, hắn cũng ko nhớ rõ nữa, thật là tiếc quá.
- Yến đưa con bơ tao ẵm cho, uống trà sữa đi này.
Đúng như thằng Quân dự đoán, mặt nó hớn hở như chó con mừng chủ về. Nó đưa miệng húp rồn rột ly trà sữa mát lạnh.
- Ui cha mẹ, thánh thần thiên địa ơi, mấy tháng rồi con mới được uống thứ này. Cảm ơn mày nghe Quân, cứu sống tao qua cơn đói khát.
- Ời ko có gì. Yến nè, tao tính thế này, mày nghĩ sao.
- Nói nghe coi.
- Tao tính nghĩ học đại học.
Nó nghe thế nhảy dựng lên.
- Mày điên hả Quân. Ba mẹ cho mày ăn học, đến hôm nay mày đòi nghĩ là sao, cái đồ bất hiếu mà.
- Lịt pẹ mày,.con điên, mày nghe tao nói hết đã. Mày làm gì nhảy lên như giẫm dây điện vậy hả.
- Nói đi, lịt pẹ nghe nghĩ đại học là tao ngứa gan rồi. Cày mòn đít mới vào được đó.
- Im cái mồm vào nghe tao nói.
- Biết rồi.
- Tao định chuyển qua học lập trình viên. Học đại học mất hết 5 năm, mà lập trình viên quốc tế chi có 2 năm thôi. Tao sẽ sớm ra trường và có việc làm. Sớm nuôi được mẹ con mày, mà nghề này tiền nhiều hơn nhiều làm nhân viên ngân hàng đó.
- Thằng chó này, sao mày ko nói sớm. Chuyển liền cho tao.
- Mày chui vô họng tao mày ngồi, sao tao nói được.
Nó hạ giọng đút cho thằng Quân miếng trà sữa nó đang uống dở.
- Xin lỗi, xin lỗi bạn chồng, uống đi cho hạ nhiệt. Mà mày nói bố mẹ chưa.
- Tao chưa, nhưng tao bàn trước rồi tao nói bố mẹ. Chắc học cũng đồng ý thôi.
- Chắc thế.
.....
Từ khi chuyển qua ngành học mới, thằng Quân có nhiều thời gian dành cho con Yến hơn. Nó giao bé Bơ cho mẹ chồng nó, rồi đi chơi, đi tập gym với thằng Quân. Bà Hạnh biết nó từ lâu nên cũng thương nó lắm, bà xem nó như thằng Quân thôi, ko phân biệt con dâu con gái. Tụi nó muốn đi đâu hay làm gì, bà đều trông con Bơ hộ.
Được rãnh rỗi, con Yến lo đầu tư vào dáng, rồi còn đánh cả son nữa. Ngày chưa chồng nó đen nhẻm ra, có đánh son cũng ko hợp.
Người ta hay nói " con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt", có lẽ đúng thật. Con Yến xinh đẹp mơn mởn, làm con tim thằng Quân xao xuyến.
Còn thằng Quân, ngày đi học. Tối đến là giữ con cho con Yến ngủ. Ko những thế thằng Quân còn biết tắm rửa, thay bĩm, giặt giũ cho con Bơ nữa. Nó nằm bấm điện thoại xem facebook, nhìn thằng Quân ru con Bơ ngủ, con Yến nhìn thế mà hạnh phúc lắm, tự nhiên ở đâu chui lên cho nó 1 đấng lang quân tuyệt vời.
- Ê Quân, nếu ko gặp sự cố, con nào lấy mày thì phúc phải biết.
- Đó, có con đang bấm điện thoại đó. Phúc ngập mặt mà biết đâu.
- Thì tao nói là lỡ mà.
- Thì mày đừng cho là lỡ, mày cho nó loét lun đi, xem như ông trời ban cho mày thằng chồng cực kỳ tốt đi.
Nó ngồi bật dậy.
- Mày điên hả Quân, mày nói như đang tỏ tình tao vậy.
- Mày cứ cho vậy đi.
- Đéo nói chuyện với mày, tao đi ngủ.
.....
Con Bơ cũng 8 tháng rồi, cũng sắp đến tuổi đi trẻ rồi, mà tiền chừng đó sao đủ lo cho con bơ chứ. Nó xem trên face thấy mấy chị bán hàng cũng khỏe, cũng có đồng ra đồng vào.
Thấy mẹ chồng đang nấu ăn, nó bồng con bơ để vào xe đẩy, đẩy lại bên cạnh.
- Mẹ nấu ăn à, để con phụ.
- Ko cần đâu, mẹ xong rồi, nè xay cháo cho bé bơ ăn đi.
- Dạ. Mẹ nè..con...
- Có chuyện gì vậy con.
- Con tính bán hàng thời trang online mẹ ạ.
- Ơi, được đó con, con dễ thương vậy, cứ bán hàng thời trang đi con. Mà con có nguồn hàng chưa.
- Dạ có rồi mẹ, mẹ ủng hộ con nhé.
- Cô cậu làm gì làm, ko phạm pháp, tôi ủng hộ hết.
- Dạ, con yêu mẹ quá ạ.
.....
Vì đã tham khảo nên nó có nguồn hàng sẵn. Lúc đầu nó nhập về tầm 5 triệu quần áo, vì mới bán nó ko dám nhập nhiều.
Ngày khai trương, cứ có đám khách này tới đám khách khác đến nhà lựa hàng. Chẳng mấy chốc mà hàng bay vèo vèo, cầm đống tiền lời mà nó cứ cười như con điên. Thằng Quân thấy thế chế giễu nó.
- Gớm, bán cái váy lời mấy chục mà mày đã cười như thế, đến lúc 1 cái lời mấy trăm chắc mày chuyển khẩu vào bệnh viện tâm thần.
- Ăn cướp hay sao mà lời mấy trăm mày. Mình ko thuê chỗ, bán lời vài chục có tiền cho con bơ bĩm sữa thôi.
- Ơi, kệ mày, tranh thủ ăn cơm đi. Con bơ bà nội cho ngủ rồi.
Nói rồi thằng Quân đưa cho nó tô cơm, thằng Quân tô cơm.
- Chờ tí, tao đi tè.
- Nhanh đi, ăn xong tao còn mang tô xuống.
- Biết rồi.
Thằng Quân mới cho được vài muỗng cơm vào miệng đã nghe tiếng hét gọi tên mình.
- Quân, Quân bước vào đây cho tao..
Thằng Quân thả tô cơm chạy vào.
- Đây, tao đây.
- Mày đi xong mà ko dội cầu à, gớm quá thằng chó.
- Đâu có, chắc nhiều quá dội chưa sạch đó mà.
- Lịt pẹ mày, bưng luôn tô cơm vô đó mà ăn đi.
Nó đánh đét vào vai thằng Quân rồi đi ra.
- Dội thì dội, tao sợ đéo à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.