Hôn Quân Nhật Thường

Chương 2: Hôn quân




Giao thừa, từ sáng sớm Đồ Linh Trâm cùng mấy cung nữ lẫn thái giám đã bị phân đến vườn mai quét tước.
Gió lạnh thổi hương mai, từng cành mang theo chuỗi cầu phúc đỏ bừng, dưới tuyết trắng càng trở nên rực rỡ. Đồ Linh Trâm mặc mỏng, váy dài quét tuyết, đại khái là do gần đây việc tập luyện có hiệu quả, gặp hàn khí cũng không còn khó chịu nữa, tay chân đều ấm áp.
Nghĩ đến chuyện luyện võ, thân là con nhà nòi, Đồ Linh Trâm liền hứng thú khôn nguôi. Thấy bốn phía không ai chú ý, nàng liền lấy chổi làm đao, múa vài đường trên mặt đất, xác hoa đã được xử lý sạch sẽ. Nàng lại xoay chuyển dáng người, dùng tư thế lôi đình bổ tung mặt đất, tuyết nát tung tóe!
Luyện xong chiêu này, Đồ Linh Trâm mới hài lòng thu chổi, động thân thu thế. Gió nương theo tuyết gợi lên y phục mỏng manh của nàng mà anh khí lại ngời ngời, rõ ràng trong tay chỉ là cái chổi nát nhưng lại có thể nhìn thành đao dài tám thước, khí thế ngút trời.
Đồ Linh Trâm thở phào một cái, thân thể này không tràn đầy sinh lực như kiếp trước, cũng may vẫn chưa quên chiêu thức võ công.
Đang nghĩ ngợi, giác quan sắc bén cho nàng biết có người đang tới gần, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách năm trượng có một nam nhân áo tím, như thanh phong tễ nguyệt, lỗi lạc đứng thẳng.
Người này chính là Trần Vương Lý Hoaì.
Thấy Đồ Linh Trâm nhìn lại, Lý Hoài nở một nụ cười ôn hòa, gật gù xoay người rời đi.
Đồ Linh Trâm bỗng thấy lo lắng, vội vã cúi đầu quét tuyết. Gay go, không biết chiêu thức kia bị hắn nhìn thấy rồi sẽ nghi ngờ nàng không.
Đang ảo não, chợt thấy thái giám phất trần vội vàng bước đến, giọng nói the thé: “Bệ hạ sắp đến thưởng mai, mau chóng chuẩn bị tiếp giá!”
Bệ hạ?!
Đồ Linh Trâm sững sờ: Là Lý Phù Dao sắp tới đây sao?
“Tiện tỳ này, còn đứng ngơ ra đó làm cái gì?”
Thái giám thấy Đồ Linh Trâm không nhúc nhích, đang định giơ Lan Hoa Chỉ ra răn dạy thì nghe thấy tiếng hô từ bên ngoài truyền vào: “Hoàng thượng giá lâm.”
“Ai yo ~ Nhanh dập đầu!” Thái giám vội vàng nhắc nhở Đồ Linh Trâm.
Đồ Linh Trâm học theo cách chào của cung nữ khác, lùi tới ven đường, quỳ rạp xuống giữa trời đông gió rét.
Từng bước chân nhỏ liên tiếp đến gần, thỉnh thoảng nghe được vài tiếng cười khẽ của nữ nhân. Lát sau, thanh âm mà Đồ Linh Trâm vẫn luôn nhớ mong cuối cùng cũng vang lên: “Yên Nhi, Tâm Nguyệt, các ngươi thấy hoa mai năm nay thế nào?”
Không còn là giọng nói trong sáng của thiếu niên ngày ấy. Thanh âm biếng nhác, lưu luyến, nay đã trở nên… quen thuộc như vậy, lại xa lạ đến thế.
Trong nháy mắt ấy, Đồ Linh Trâm nghĩ không biết bao nhiêu, ngẩng đầu lên, ngắm nhìn thân hình người đã vắt ngang sinh tử. Sau ba năm dục hỏa trọng sinh, đến cùng nàng lại mất đi quyền lợi nhìn thẳng mặt hắn.
Một người cao cao tại thượng, một kẻ thấp kém dưới trần, sau những chuyện kỳ quái xảy ra, oan khuất chưa tan, bọn họ nên gặp lại nhau thế nào đây?
Đồ Linh Trâm trong lòng bao cảm xúc ngổn ngang, nhưng lại nghe một giọng nữ cười nhẹ trong gió xuân: “Vườn mai của Bệ hạ, đương nhiên là đẹp nhất thiên hạ rồi.”
Vừa dứt lời, một giọng nữ lanh lảnh pha kiêu căng tiếp lời: “Tần tỷ tỷ thật biết ăn nói, Tâm Nguyệt mắt kém, không nhìn ra được cái gì tốt cái gì xấu!”
“Tâm Nguyệt muội muội nói đúng lắm.” Vị Tần Yên này bị khiêu khích cũng không giận, ôn nhu cười nói: “Hoa thì đúng là năm nào cũng nở như nhau, quan trọng là, cùng với ai thưởng thức vẻ đẹp ấy.”
Nói xong, nàng ẩn tình đưa tình nhìn sang Lý Phù Dao.
Tần Yên và Lâu Tâm Nguyệt, một người là con gái một của Tần Tướng phủ, người kia là thiên kim của Định Viễn hầu, nghe đồn trong hai người sẽ có người trở thành hoàng hậu của Đại n.
Có điều tầm mắt của Đồ Linh Trâm không hề rơi trên người hai vị mỹ nhân chim sa cá lặn này, nàng thậm chí quên luôn chuyện phụ thân của Tâm Nguyệt chính là kẻ thù bức tử nàng trên vách núi.
Không cần biết có phải hôn quân hay không, không quan tâm quốc sự hay thù nhà, nàng chỉ muốn hỏi một câu: “Phù Dao, ba năm qua, chàng sống có tốt không?”
Lý Phù Dao khẽ cười một tiếng, vẫn chưa đáp lại. Đôi giày huyền hắc thêu kim long từng bước từng bước hướng về phía Đồ Linh Trâm.
Đồ Linh Trâm đang quỳ rạp dưới đất sững sờ, nhìn đôi giày kia, còn cả mùi đàn hương quen thuộc nương lấy hương mai lượn lờ quấn quít nơi khoang mũi.
Chỉ vậy thôi nhưng trong nháy mắt, Đồ Linh Trâm đã có chút căng thẳng.
Lẽ nào Lý Phù Dao nhận ra nàng rồi? Sao có thể! Nàng cũng không dám nhận thân với hắn trước mặt mọi người, nên làm thế nào mới tốt đây?
Đang do dự có nên ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi hay không, kết quả Lý Phù Dao chỉ đơn giản lướt qua, đến nửa cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho nàng.
Quả nhiên, nghĩ bản thân là ai đây, đúng là đã mơ hão rồi!
Đợi được đám người trước mặt bước qua, Đồ Linh Trâm mới dứng dậy, như một cung nữ bình thường đứng một bên cúi đầu, chỉ nhìn thấy bóng lưng của đế vương trẻ tuổi cùng hai vị giai nhân bầu bạn hai bên.
Thiếu niên trong ký ức cùng dáng người của nam nhân trước mắt trùng điệp, nàng không chút biến sắc nhìn bóng lưng Lý Phù Dao, lòng vừa chua xót lại vui mừng:
Phù Dao đã cao hơn rồi!
Ra ngoài vài bước, Lý Phù Dao quay đầu khẽ cười, bất cần nói: “Hoa hải đường của Tần Tướng phủ và rượu Đỗ Khang của Định Viễn hầu phủ mới gọi là tuyệt nhất! Đến lúc đó các nàng cùng ta ba người cộng ẩm một bàn, ngày tốt cảnh đẹp, há vui phải biết!”
Giờ đây, vị Đế vương này không thèm để ý chính sự, coi giang sơn như cặn bã, chỉ có nữ nhi tình trường mới khiến đôi mắt đẹp đẽ mà mờ mịt kia, phong lưu cực điểm.
Ba người vừa thưởng hoa ở vườn mai, Tần Thừa tướng đã sai người đến mời Tần Yên hồi phủ, vị Lục Y mỹ nhân này đành xin cáo lui trước.
Thấy Tần Yên đi rồi, Lâu Tâm Nguyệt mới nhìn thẳng Lý Phù Dao, thử thăm dò: “Nghe nói Bệ hạ muốn nạp hoàng hậu?”
Bởi vì khoảng cách khá gần, thính lực của Đồ Linh Trâm lại cực tốt nên có thể nghe được rõ ràng.
Lý Phù Dao hờ hững nói: “Tần tướng cũng từng đề cập đến chuyện này.”
Lâu Tâm Nguyệt mở miệng, lại đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Thật không biết quý nữ nhà ai có được phúc phận này, có thể sớm hôm bầu bạn cùng bệ hạ, trở thành mẫu nghi thiên hạ.”
Lâu Tâm Nguyệt dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn Lý Phù Dao, cha nàng là đương triều Định Viễn hầu, thế lực không hề kém Tần Khoan, kẻ ngu cũng thừa biết nàng đang có ý gì.
“Trẫm cũng không biết.” Lý Phù Dao dần thu liễn vẻ mặt, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn Tâm Nguyệt, nửa ngày sau mới thở dài nói: “Trẫm tuy là quân vương một nước nhưng chung quy vẫn là tuổi trẻ hồ đồ, còn rất nhiều chuyện chưa làm được, Thừa tướng nói thế nào thì là thế đấy.
Nghe được câu “Thừa tướng nói gì chính là cái đó.” Trong nháy mắt Lâu Tâm Nguyệt rũ bỏ hết vẻ xấu hổ ửng hồng, kinh ngạc nhìn Lý Phù Dao: “Tần Yên… muốn làm Hoàng hậu của Đại n?”
Lý Phù Dao trầm mặc.
“Vậy còn thần thiếp?” Lâu Tâm Nguyệt run rẩy hỏi.
“Nàng cũng biết, trẫm cũng là thân bất do kỷ.” Dừng đoạn, Lý Phù Dao tiện tay ngắt một nhành mai đưa cho Tâm Nguyệt, giữa hai hàng lông mày như có một đoạn ưu sầu không cách nào tiêu tan.
Nói xong, Lý Phù Dao chậm rãi rời đi, để lại Lâu Tâm Nguyệt ngơ ngác nhìn nhành mai trong tay, nửa ngày không nói.
Đồ Trâm Linh nhìn thấy rõ ràng, Lâu Tâm Nguyệt siết chặt nhành mai trong tay, trong mắt như có gì chợt lóe lên. Lập tức, nàng nở nụ cười như một kẻ không liên quan, bước nhanh đuổi theo bóng người Lý Phù Dao.

Đồ Linh Trâm cả ngày thất thần.
Chuyện phiếm trở thành sự thực, lòng nàng thực buồn rầu, thậm chí có chút hoài nghi: Trong thể xác Lý Phù Dao phải chăng cũng có một linh hồn khác?
Thiên hạ mỹ nhân nhiều như vậy, tại sao người trong lòng hắn lại có thể là con gái của gian thần đã hại nàng chết oan?
Tiêu thái tự được Đồ thị một tay nuôi dưỡng ấy, Lý gia đệ đệ bảy năm theo sau nàng ấy, thiếu niên mỗi lần thấy nàng bị thương đều đau lòng đến đỏ cả vành mắt ấy, vì sao có thể can tâm ôm con gái kẻ thù của nàng, nói những lời mật ngọt tâm tình đến thế?
Ba năm qua, Tần Thừa tướng một tay che trời, Phó tướng Lâu Hạo vì có công diệt phản tặc Đồ thị nên được phong làm Định Viễn hầu, tay nắm mười vạn binh quyền… Trắng đen lẫn lộn, thị phi điên đảo, gian thần giữa đường, những chuyện như vậy làm sao có thể là do thiếu niên chí Côn Bằng làm ra?
Nửa khắc ngắn ngủi ấy, lòng nàng như rơi từ Cửu Tiêu xuống vũng lầy, hoảng sợ đến không thể hô hấp. Kể cả đối mặt với kẻ địch thiên quân vạn mã, nàng cũng không sợ đến vậy.
Đúng vậy, là sợ!
Đây không phải là Lý Phù Dao mà nàng biết, đây chính xác là một HÔN QU N!
Không biết qua bao lâu, Đồ Linh Trâm mới thơ thẩn về đến Dịch Đình cung.
Nàng nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo, không thể dễ dàng đầu hàng như vậy, nhưng vẫn không cách nào ngừng nghĩ về chuyện: Ba năm này, rốt cuôc đã xảy ra chuyện gì?
Gánh xong mấy thùng nước đầy, trăng cũng đã giăng giữa trời, Đồ Linh Trâm thả đòn gánh xuống, mệt đến tê liệt.
Làm việc điên cuồng khiến mình không có thời gian nghĩ đến việc khác, nàng lau mồ hôi trên mặt, dùng một gáo nước lạnh dội lên mặt, nhất thời lạnh đến tỉnh táo vạn phần.
Tựa mình bên vò nước, ngẩng đầu nhìn tuyết tạnh giữa bầu trời đêm, sương mù trong lòng cũng dần tan đi.
Nàng thở ra một ngụm bạch khí, thổi bay sợi tóc dính giữa trán, ánh mắt khôi phục sự tự tin cùng kiên định trên chiến trường,
Tần Khoan đến bây giờ đã là chủ quan tam triều, Tiên đế Lý Bình Thu say mê phong hoa tuyết nguyệt, triều chính đã sớm bị Tần Khoan thâu tóm từ lâu. Trên dưới triều đình đều chỉ biết đến Tần tướng mà không biết đến Đế vương. Lý Bình Thu cả đời nhu nhược, vất vả lắm mới lấy được dũng khí ngự giá thân chinh lại bị đâm chết ở phía Bắc Trường thành, trở thành con cờ bị gian thần đùa bỡn rồi vứt bỏ.
Kiếp trước Đồ Linh Trâm còn trẻ đã thành danh, mày liễu không nhượng mày râu, có lẽ Tần Khoan kiêng kỵ binh quyền Đồ gia mới đâm chết Lý Bình Thu, mượn đao giết trừ Đồ Linh Trâm, muốn đưa Lý Phù Dao trẻ người non dạ lên làm con rối Hoàng đế.
Chẳng trách ban ngày ở vườn mai, Lý Phù Dao nói “Thừa tướng nói thế nào thì là thế đấy.” Mất đi sự chống đỡ của Đồ gia, triều thần đa số đều như Thiên Lôi, Tần Khoan sai đâu đánh đó. Mà Lý Phù Dao dù có chí hướng đến mấy, chung quy cũng chỉ là thiếu niên đăng cơ không có căn cơ, chỉ có thể từng bước bị Tần Khoan khống chế.
Đúng thật, một Lý Phù Dao tứ cố vô thân từng chút bị mài mòn mới bị biến thành dáng vẻ của hiện tại.
Đồ Linh Trâm quyết định, trước hết nghĩ cách tiếp cận Lý Phù Dao, tốt nhất là giúp tên hôn quân này dần dần quay về chính đạo, ngày Đồ gia được giải tội sẽ không còn xa nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.