Hôn Thê Giả Tạo

Chương 2: Ba ngày




Bạch Tử Liên không khỏi hoảng hốt, mỗi lần ba cô dùng giọng điệu nghiêm túc thế này với cô, khẳng định sắp có chuyện không ổn.
Cô rất được cưng chiều từ nhỏ, có một lần cô được dẫn về tham ông ngoại, do tính bướng bỉnh, làm ông ngoại tức giận nhưng không chịu nhận sai, ba cô Bạch Phong lần đầu tiên nghiêm giọng nói chuyện với cô, nét mặt lạnh lùng cứ như người xa lạ, bắt cô phải xin lỗi, còn nói thêm sẽ cấm túc cô nửa tháng ở trong nhà nếu không nghe lời, sau lần đó Bạch Tử Liên không dám cãi lời nữa, những hình ảnh lúc đó đã trở thành bước ngoặt về người ba luôn dịu dàng đối tốt với cô.
"A, con chỉ..." Chưa kịp giải thích đã bị câu nói cắt ngang.
"Con đó, mẹ và ba con biết hết những nơi con đến hôm nay và cả mấy ngày trước ấy chứ, không cần giải thích nữa." Liên Tú Anh ở một bên thãn nhiên nói.
Bạch Tử Liên biết, nếu hai người phụ huynh này mà muốn biết cái gì thì sẽ không có thứ gì ngăn cản được, huống chi là nơi cô đã đi qua, việc này chỉ cần mười phút là có ngay bản báo cáo chi tiết cho cả tuần.
Bạch Phong chọn vào thẳng vấn đề chính, nói: "Con nên bỏ tính ham chơi đi, khi kết hôn rồi sẽ không còn là đứa con nít, hay làm nũng ba mẹ, do vẫn còn đi học nên ta sẽ không quá khắt khe về thời gian, nhưng như thế nào cũng phải chăm lo cho con bé."
Cứ thế cuộc nói chuyện kéo dài suốt một tiếng, đa phần là nói về những điều cần Bạch Tử Liên chú ý và sửa đổi, cô không dám lên tiếng ngắt lời cũng như nói ra thắc mắc, ví dụ như: người đó như thế nào? Tại sao trong lời nói cứ như là dặn cho cô cách chăm một đứa trẻ?... nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Bạch Tử Liên nhưng lại không thể mở lời, cũng tại ba cô không nói gì về điều cô muốn biết cả.
"Cuối cùng cũng được về phòng, đi cả ngày thế này cũng quá mệt đi." Sau được cho đi, Bạch Tử Liên nhanh chóng nằm lên chiếc giường êm ái của mình. Nghĩ đến sau này khi kết hôn sẽ phải dọn ra ở riêng lại thấy có chút tiếc nuối.
Bạch Tử Liên không nghĩ nữa, nhanh chóng tắm gội, xong nằm lên giường mệt mỏi mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay, nguyên nhân lớn nhất vẫn là do đi cùng Tô Linh, một ngày cứ như vậy kết thúc.
Thời gian nhanh trôi, Bạch Tử Liên đang rảnh rỗi ngồi xem tivi, bỗng điện thoại nhận được cuộc gọi, là ba cô Bạch Phong gọi đến. Bạch Tử Liên nhanh chóng bắt máy: "Ba gọi con có việc ạ?"
Giọng nói từ đầu dây bên kia vọng ra: "Ừ, Tiểu Uyển đang ở sân, ta với mẹ con đi đón, sẵn thu xếp chút việc, ngày mai sẽ trở về, ta cũng đã tính rồi, qua ba ngày nữa sẽ đính hôn, con lo chuẩn bị đi." Bạch Phong nói rồi cúp máy, để lại cho Bạch Tử Liên còn đơ người, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, ba vừa nói... ba ngày, đây... cũng nhanh quá rồi! Bạch Tử Liên ngã người dựa vào sofa, chưa kịp chấp nhận cái bất ngờ quá mức bất ngờ này.
Bạch Tử Liên không biết bản thân giữ tư thế trên sofa qua bao lâu, cô vẫn còn sốc với thứ vừa nghe được, quyết định kể chuyện vừa rồi cho Tô Linh, cầm điện thoại lên, bấm vào tên Tô Linh mà gọi.
Sau vài giây, người bên kia mới bắt máy, nói: "Cậu thật là mới mấy ngày không gặp đã thấy nhớ tớ rồi à!?" Cô đang nằm dài trên giường buồn chán xem tivi, cô thật muốn lật tung mấy cái đài truyền hình trên tivi kia, cáu gắt mắng "Mấy người này trong đầu toàn là rác hay sao mà làm mấy cái phim dở tệ chẳng đáng giá một xu này, làm cho con nít 3 tuổi xem à!?" Cô còn đang muốn chửi tiếp thì điện thoại bên cạnh vang lên, là Bạch Tử Liên. Cô nhanh tay tắt cái chương trình giẻ rách trên màn hình thuận thế vứt luôn cái remote đi, tay kia nhanh chóng bắt máy, miệng theo thói quen mà trêu chọc.
Mặc dù không thích cách trêu chọc này của Tô Linh nhưng lâu dần cũng thành quen, quyết định phớt lờ cho qua chuyện. Bạch Tử Liên nói vấn đề chính: "Không phải cái đó, cuộc sống FA của tớ sắp hết thật rồi!"
Tô Linh vẫn bình thản nói: "Vậy à, rồi khi nào?"
"Qua ba ngày nữa!"
Tô Linh dường như nghĩ mình nghe nhầm, hỏi lại: "Cậu nói bao lâu nữa?"
"Ba ngày nữa." Bạch Tử Liên hơi thở nặng nề nhắc lại.
"Sớm như vậy, bộ người đó gấp muốn vợ đến vậy à?"
"Tớ cũng nghĩ vậy, không phải quá đột ngột rồi sao, cứ có cảm giác không yên tâm cho lắm!"
Người bên kia giọng nói đồng tình: "Ừ, tớ cũng nghĩ vậy. Vậy bây giờ cậu tính làm gì?"
Bạch Tử Liên vô lực đáp: "Tớ cũng không biết, ba tớ vừa nói cho tớ xong, hiện vẫn còn sốc đây, tâm trí đâu mà nghĩ đến thứ khác, sắp tới cậu chuẩn bị làm phụ dâu được rồi đấy."
"Tớ với cậu là bạn tốt, nếu cậu sắp gắn mác là người có gia đình vậy thì cùng tớ làm tiệc 'tạm biệt độc thân' gì đó của mấy đứa con trai hay nói ấy, cậu nghĩ sao!?" Mỗi lần Tô Linh nghe đến chữ 'tiệc' là máu hăng hái lại nổi lên.
Bạch Tử Liên biết đây là ý tốt của Tô Linh, không muốn phụ hảo ý của cô nên nhận lời đáp ứng: "Vậy nhờ cậu!"
Nghe bên kia đồng ý, Tô Linh nhanh chóng nhảy xuống giường, tạm biệt Bạch Tử Liên rồi dựng kế hoạch sắp tới nên làm những gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.