Hôn Thê Giả Tạo

Chương 4: Cưỡng hôn




Hai người phục vụ dẫn Bạch Tử Liên đến trước thang máy chuyên dành cho khách VIP, cửa mở nàng bước vào một người theo vào, người kia đứng ở ngoài hơi cúi người, giữ nguyên tư thế đến khi thang máy bắt đầu đi lên tầng.
Con số phía trên cánh cửa cứ tăng liên tục, nó dừng lại đúng tầng cao nhất, cánh cửa dần mở ra, nam phục vụ lễ phép đưa tay về trước ý bảo mời cô bước ra trước, cô đi theo nam nhân viên đến căn phòng cuối dãy hành lang bên trái. Khi đã đứng trước cửa, người phục vụ kia chỉ cúi chào rồi rời đi, còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì chỉ thấy bộ dáng cước bộ gấp gáp như đang tránh ôn thần vậy.
Cô chỉ đành bỏ qua câu cảm ơn định nói, nâng tay gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa phòng, bên trong vang lên giọng nữ "Vào đi!"
Đẩy cửa bước vào, bên trong rộng rãi, thiết kế không quá cầu kỳ nhưng cũng không làm mất đi cảm giác sang trọng, thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng.
Khắp phòng chỉ có một người đang ngồi dựa lưng vào sô pha, ánh sáng mờ nhạt bao phủ cả căn phòng, đường nét gương mặt thanh tú vẽ nên không góc chết, trên người vận bộ váy bó sát cành làm tôn lên đường cong hoàn mỹ của chủ nhân nó, đôi chân dài trắng nõn bắt chéo nhau, nụ cười nơi khoé miệng quá mức mê hoặc người xem đến hoa cũng phải thẹn, do ánh sáng mờ ảo, yếu ớt nên hình ảnh người kia lúc ẩn lúc hiện, cảm giác tò mò dâng lên kích thích hệ thần kinh, từ đó mà mị lực hấp dẫn càng lúc càng tăng lên.
Ngay lúc này Bạch Tử Liên dám cá kẻ nào nhìn thấy bộ dáng bây giờ của nữ nhân này mà tâm còn có thể tĩnh, ngay cả người bạn thân lâu năm như nàng còn bị thất kinh, hoang mang một trận.
Tô Linh thấy Bạch Tử Liên đứng chôn chân tại chỗ không nói gì, đứng dậy đi đến gần xem xét. Tay phải giơ lên quơ qua lại trước mặt người kia, hỏi: "Này, cậu sao vậy, trông cứ như ngươi mất hồn thế?"
Nghe giọng nói phát ra từ bên cạnh Bạch Tử Liên mới thoát khỏi mị ảnh vừa rồi, cô bây giờ đã hiểu vì sao lại có người bị cái đẹp mê hoặc làm đến mờ mắt, lú lẫn, tăm tắp nghe lời, ngay cả từ bỏ vợ con, gia đình, sự nghiệp chỉ để làm hài lòng người đẹp.
Cô thở dài một tiếng trong lòng, đi đến bên sô pha ngồi, hướng Tô Linh nói: "Cậu chắc tốn không ít công sức nhỉ?"
"Haha, cũng không có là gì, tớ chỉ gọi một hai cuộc điện thoại là ổn thỏa cả, tớ còn đang muốn buông xõa vì mấy ngày nhàm chán vừa qua kia, hôm nay cậu mà không say thì đừng hòng tớ cho cậu về!" Tô Linh đến ngồi cạnh Bạch Tử Liên, vừa nói tay vừa rót cho mỗi người một ly, nàng trước đã kêu người chuẩn bị trước vài chai Vang Bolgheri Sassicaia.
"Tớ uống say rồi thì về kiểu gì?" Bạch Tử Liên đạm nhạt hỏi.
"Không sao, tớ có sắp xếp người chở cậu về rồi, khi nào cậu đi qua chỗ lễ tân thì sẽ có người tự động tới lái xe đưa cậu an toàn về nhà, cứ uống hết mình đi, còn lại cứ để tớ lo cho!" Tô Linh cười đầy vẻ tự tin, ưỡn ngực tỏ ý mình rất đáng tin cậy.
Bạch Tử Liên nhìn cô gái không chút thu liễm tự đắc mà không khỏi bật cười, nhìn sang cái ly vừa được Tô Linh rót cho, qua vài giây đắn đo cô vẫn đưa tay cầm ly rượu lên chậm rãi uống. Tô Linh ngồi bên cạnh nhìn rất hài lòng rồi cũng tự mình uống.
Tuy là nữ nhưng cả hai tửu lượng trời sinh đã mạnh, khả năng xem như ngang nhau, muốn chuốc say các nàng cần phải ở tầm cao hơn người bình thường may ra còn có cơ hội.
Đôi bạn thân cứ như vậy uống, thời gian không biết trôi qua bao lâu, mấy chai rượu trên bàn cũng sắp cạn hết, cả hai trên mặt đều phủ một lớp hồng nhạt. Bạch Tử Liên không quá phấn khích như Tô Linh nên uống có phần ít hơn một chút.
Bạch Tử Liên ý thức một chút nhìn mặt đồng hồ trên tay, như thế nào đã hơn 11 giờ, cô tự biết hiện tại đã trễ như vậy cũng nên trở về, nói với Tô Linh đang bị hơi men làm cho có chút mệt mỏi, cột sống như mềm nhũn mà tựa vào sô pha định thần.
"Tớ phải về rồi, cậu có cần tớ gọi phục vụ đến giúp không?"
"Không cần đâu, một lúc nữa là hết ngay ấy mà, cậu về nhớ cẩn thận một chút!" Tuy nàng đã xếp sẵn tài xế đưa Bạch Tử Liên về nhà nhưng trong lòng vẫn là không ăn tâm dặn dò vài câu.
Bạch Tử Liên nhẹ giọng nói: "Tớ biết rồi, cậu nghỉ trước đi!" Tay cầm lên túi xách đi ra cửa.
"Ừm!" Mơ màng gật đầu đáp ứng Bạch Tử Liên sau lại nhắm mắt như muốn ngủ rồi không còn thấy động tĩnh gì nữa.
"Vậy tớ đi đây, tạm biệt!" Nói rồi đóng cửa phòng lại.
Do hơi men vẫn còn tồn trong cơ thể nên đang đi được vài bước thì cơn đau đầu ập đến, nàng loạng choạng thân người, chỉ còn biết vịn tường đi về phía thang máy.
Còn cách vài phòng nữa là đến được thang máy thì lại vô tình va phải người bước ra từ căn phòng sắp đi qua, được người đỡ, cô thuận thế nằm gọn trong lòng người kia. Trên cơ thể người kia toát lên mùi hương dễ chịu mà cô chưa từng ngửi quá.
Do men rượu, Bạch Tử Liên đã không còn tự chủ được hành vi của bản thân, theo ham muốn nào đó thúc giục mà tiến gần ngửi ngửi mùi hương ấy, càng lúc càng lún sâu, đôi mắt hơi khép lại mơ hồ nhìn thấy đôi môi căng mọng, cô mạnh bạo hôn lên nơi đó, môi của nữ nhân xa lạ mà đến gương mặt nàng còn chưa thấy rõ. Đôi môi mềm mại, hương vị còn có chút ngọt làm nàng càng thêm mê đắm.
Bởi vì sự việc diễn ra quá nhanh làm cô gái bất động, sau lấy lại ý thức được mới đẩy người cưỡng hôn mình ra, nhìn lại đã thấy người này như thế nào uống say rồi ngủ như chết, còn làm chuyện càn quấy, không khỏi cau mày khó chịu, dù sao thì vẫn chưa kịp lên tiếng trách móc, đòi lại chút công bằng cho người chịu thiệt như cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.