Hôn Thê Giả Tạo

Chương 5: Cấm túc




Bạch Tử Liên từ trong cơn mơ màng tỉnh dậy, mở mắt chỉ thấy trần nhà một mảng màu trắng quen thuộc, là phòng ngủ của nàng. Do tác dụng của cồn còn tồn động mà từng cơn nhức đầu thay phiên kéo đến. Đưa một tay lên đỡ trán, một tay chống người ngồi dậy, tinh thần chưa ổn định, ký ức mờ ảo, nàng nhớ nàng cùng Tô Linh uống say, rồi sau đó... ừm, lục tìm trong ký ức mơ hồ còn không biết bản thân về đây bằng cách nào, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa truyền vào, nàng giọng lười nhác nói: "Vào đi."
Cửa mở ra, người đi vào là người giúp việc, trên tay còn cầm ly nước gừng, đi đến đặt ly nước bên giường, lễ phép nói: "Tiểu thư, cô uống chút nước gừng giải rượu, nếu không còn đau đầu thì xuống phòng ăn dùng bữa, lão gia có dặn 'Tiểu thư nếu còn có sức đi về nhà thì tự đi xuống dùng bữa' nên tôi cũng không dám mang đồ ăn lên đây."
Cũng khó trách, đều do bản thân đi uống rượu không biết tiết chế nên mới thành bộ dạng này, nói không chừng lát nữa sẽ bị giáo huấn một trận cũng nên. Xoa nhẹ huyệt thái dương, nói: "Được rồi, cô ra ngoài trước đi, tôi sẽ xuống ngay."
Người giúp việc kia cũng không nhiều lời, "Vâng!" một tiếng liền đi ra ngoài. Cũng không thể chậm trễ, liền đi thay bộ đồ ngủ đang mặt. Đi đến phòng ăn chỉ thấy ba mẹ đang chậm rãi dùng bữa, kéo ghế ngồi vào chỗ, không khí trầm lặng khác thường càng làm cô bất an, chỉ biết lo lắng dùng bữa cho xong.
Đến khi nàng dùng gần xong đĩa thức ăn thì Bạch Phong lên tiếng: "Ăn xong thì vào thư phòng của ta." Nói rồi liền rời bàn để lại Bạch Tử Liên ngơ ngác, có lẽ chưa hoàn toàn tỉnh táo nên phải mất vài giây để cô hiểu thấu tình cảnh sắp tới của bản thân.
Thường ngày Bạch Phong khá bận việc trong công ty, bây giờ cộng thêm sắp đến ngày cưới nên Bạch Phong càng bận rộn, không dư thời giờ lo chuyện của nàng, chỉ phạt cấm túc tránh cho cô gây thêm chuyện, rồi cho cô trở về phòng.
Đây là lần đầu Bạch Tử Liên cảm thấy việc kết hôn này cũng không tệ, nếu là bình thường thì cô làm sao có thể toàn vẹn trở về, ít cũng phải quỳ đến vài tiếng.
Vì trong người vẫn còn chút di chứng do rượu, trở về phòng, ngã người nằm ngay xuống giường, nhắm mắt tịnh thần. Bỗng hình ảnh nào đó lóe lên trong đầu nàng, là cảnh tối qua, nàng ra khỏi phòng, sau đó đang đi đến chỗ thang máy thì va phải ai đó, rồi trong lúc mơ màng ngửi thấy mùi thơm của nước hoa thì phải, rồi sau đó... hôn...hôn người đó. Nhớ đến đây liền giật mình bật người dậy, co gối, hai tay che mặt đang dần đỏ ửng, thầm mắng: "Mình như thế nào lại đi hôn người mới gặp lần đầu, còn không nhớ mặt nữa chứ. Lần này lỗ nặng rồi, nụ hôn đầu của mình."
Oán trách một hồi, cô cầm điện thoại gọi cho Tô linh chất vấn.
Mà hiện tại Tô linh còn đang ngủ ngon lành trên giường lại bị tiếng chuông điện thoại làm thức giấc, giơ tay bắt lấy điện thoại, giọng nói không còn chút khí lực: "Alo, mới sáng sớm ai lại dám làm phiền bản tiểu thư đây ngủ."
Bạch Tử Liên không có tâm trí để quan tâm hiện tại bên kia đang làm gì, nói thẳng vào vấn đề: "Cậu gửi cho tớ xem camera ghi hình ở tầng chúng ta đến hôm qua, thời gian là trong khoảng 11 giờ tối, tớ đang cần gấp."
Tô Linh nửa tỉnh nửa mơ mà hỏi: "Cậu cần nó làm gì vậy? Ít nhất cũng không cần phải gọi lúc sáng sớm như này chứ!"
Lúc này Bạch Tử Liên có chút không đợi được nữa, thấp giọng như đang kiềm nén sự kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại: "Thứ nhất, tớ có việc gấp cần dùng đến những thứ đó, tớ sẽ giải thích cho cậu sau. Thứ hai, bây giờ mặt trời đã lên cao lắm rồi, không còn "sớm" nữa đâu." Nàng cố gắng nhấn mạnh chữ "sớm" để Tô Linh có thể nhận thức được " sớm" mà nàng nói là "sớm" như thế nào.
Nghe vậy, Tô Linh chỉ đành nhất thân thể uể oải mà rời giường, nói: "Tớ biết rồi, cậu chờ tớ vệ sinh cá nhân trước cái đã, chắc cũng không gấp đến mức không cho tớ ăn sáng luôn đấy chứ!?"
"Được, tớ đợi, nhưng cậu giúp tớ nhanh chút, nếu không chắc tớ sẽ bị cảm giác tội lỗi quấn lấy không thôi." Cô hiện tại muốn khóc cũng không ra nước mắt, chỉ trách bản thân không biết tiết chế gây chuyện, tự hại bản thân.
Đầu dây bên này Tô Linh sớm đã xuống giường, chỉ "Ừ!" một tiếng rồi tắt máy, trực giác nói với cô chuyện này xem ra không thể xem nhẹ, đầu óc trở nên thanh tỉnh hơn hẳn, dù sao trước đến nay, chuyện mà Bạch Tử Liên nhờ cô cô đều làm tốt không bao giờ làm đối phương thất vọng.
Tô Linh làm việc hiệu xuất rất cao, nói qua vài câu với anh trai, chậm rãi ngồi dùng bữa sáng mà không biết ai đó đang gấp đến không ngồi yên được, dùng bữa xong thứ cần đến cũng đã được gửi đến, cô gửi qua cho Bạch Tử Liên.
Dữ liệu hiện đã có trong tay, Bạch Tử Liên mở máy tính tìm kiếm đoạn lúc bản thân va vào người đó, nếu có thể cô rất muốn biết đối phương là ai, bây giờ nghĩ lại, nếu tìm được rồi thì có thể làm gì? Cũng chỉ có thể nói xin lỗi rồi bồi thường? Nhưng cô thật không cam tâm, cô muốn biết rốt cuộc nụ hôn đầu của mình là trao cho ai, cô rất xem trọng nó, cô còn dự định sẽ chỉ dành cho nửa kia của đời mình, từ lúc chào đời đến nay cô còn chưa có mảnh tình vắt vai nào, vậy mà đùng một cái lại bị mất một cách lãng nhách như vậy.
Cô căng thẳng dò tới lui, kết quả trên đoạn camera được gửi đến lại không hề có đoạn cô cùng người va chạm phải, vả lại kể từ lúc bắt đầu đoạn ghi, không hề có cô gái nào đi ra hay đi vào.
Bạch Tử Liên nghi hoặc, lúc cô ra khỏi phòng là tầm 11 giờ, thứ hiện trên màn hình máy tính của cô là do camera ghi lại, thời gian không hề sai, đồng hồ đeo hôm qua cũng không có bị hư hay sai giờ, vậy tại sao lại không gặp cảnh cô với cô gái kia gặp nhau.
Chẳng lẽ là do bản thân tự ảo tưởng ra, kỳ thật là cô gái đó không hề tồn tại, là do tự mình suy diễn, bằng chứng là trong đoạn ghi hình này không hề có cô gái nào như vậy cả.
Không hiểu sao trong lòng Bạch Tử Liên hiện tại lại có chút mất mác, thất vọng, buồn tuổi mà lẩm bẩm: "Là do mình tự tưởng tượng ra thật sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.