Không đợi Nguyễn Huỳnh trả lời, Lục Ngộ An đã gửi tin nhắn bằng giọng nói cho cô, anh nói với cô rằng: “Trong túi là huân hương, cô mở ra xem có hợp mùi không?”
Nguyễn Huỳnh rất bối rối khi nhìn thấy tin nhắn bằng giọng nói của Lục Ngộ An.
Cô không ngờ giọng nói của Lục Ngộ An lại đến dễ dàng như vậy.
Nguyễn Huỳnh ôm tâm trạng thành kính nằm nhoài trên ghế sô pha, hai tay nâng điện thoại cẩn thận mở ra nghe.
Giọng nói của Lục Ngộ An là giọng trầm rõ, khi truyền qua ống nghe đến tai Nguyễn Huỳnh, giọng nói ấy còn trầm thấp, lạnh lẽo và quyến rũ hơn khi đối mặt rất nhiều.
Nghe anh nói xong, trái tim Nguyễn Huỳnh đập thình thịch cứ như ngón tay lướt qua những phím đàn rồi dừng lại.
Cô quay đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn về cái túi giấy bình thường ấy.
Đối phương không nói lời nào, Lục Ngộ An liếc xem đồng hồ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Úc Đình Vân đứng bên cạnh thấy vậy thì nhíu mày, giọng nói nặng nề: “Đợi tin nhắn của phụ nữ sao?”
“...” Lục Ngộ An liếc anh ta, đâm vào chỗ đau: “Hôm nay Vân Sơ không đến à?”
Vân Sơ là bạn gái của Úc Đình Vân, đương nhiên Lục Ngộ An không biết Vân Sơ có chấp nhận thân phận bạn gái này hay không, mà anh cũng không quan tâm cho lắm. Nhưng anh biết hai chữ ‘Vân Sơ’ này chính là phản kích mạnh nhất đối với Úc Đình Vân.
Nghe thấy lời này, Úc Đình Vân giận sầm mặt.
Anh ta liếc Lục Ngộ An, có hơi muốn đánh người rồi.
Lục Ngộ An không sợ anh ta tức giận, anh ngước mắt lên nói chậm rãi: “Sao vậy? Lại cãi nhau à?”
Úc Đình Vân: “Lục Ngộ An.” Anh ta ra lệnh đuổi người: “Cậu có thể đi được rồi đó.”
Lục Ngộ An nhếch môi, nhoẻn miệng cười: “Cậu gọi tôi qua đây bàn chuyện. Giám đốc Úc, cậu không mời tôi được ly rượu nào đã đuổi tôi đi rồi sao?”
Úc Đình Vân liếc anh, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Bỗng nhiên điện thoại của Lục Ngộ An rung lên. Anh cúi mắt nhìn, là tin nhắn trả lời của Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh: [Cảm ơn anh.]
Nguyễn Huỳnh: [Mùi thơm lắm, tôi rất thích.]
Lục Ngộ An: “Ừm.”
Ở một bên khác, Nguyễn Huỳnh cầm bình sứ lên mũi hít mùi dược liệu không rõ tên kết hợp với mùi hoa quế thoang thoảng và mùi hoa hợp hoan ngọt ngào. Trước đó cô từng nói với Lục Ngộ An rằng mình thích hoa mộc lan và cây bách.
Nguyễn Huỳnh thích hương hoa và hương gỗ, hương hoa mộc lan và hương gỗ bách mát lạnh là hai mùi hương mà cô thích nhất.
Bình sứ trong tay cô không quá lớn nhưng nhìn bề ngoài rất tinh xảo. Nó giống như cái bình sứ Lục Ngộ An cho cô dùng lần trước nhưng cũng không phải là giống y hệt.
Cái bình của Lục Ngộ An màu xanh đậm, còn cái bình trong tay cô lại là màu men xanh nhạt.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm một lúc, dời sự chú ý đến cuộc đối thoại giữa hai người.
Cô đang suy nghĩ có nên hỏi Lục Ngộ An huân hương này bao nhiêu tiền hay không.
Nếu như không hỏi mà cứ tự ý cầm như vậy thì tự tiện quá.
Nhưng khi hỏi rồi, cô lại sợ Lục Ngộ An nghĩ mình quá tính toán với anh.
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lúc lâu cũng không biết nên hỏi thế nào.
Cô chỉ có thể không ngừng nhập tin nhắn, xóa nó đi, rồi lại nhập vào, lại xóa đi…
Cứ lặp lại như vậy mấy lần, điện thoại lại rung lên lần nữa.
Lục Ngộ An: [Định nói gì vậy?]
Nguyễn Huỳnh hít một hơi thật sâu, khích lệ tinh thần bản thân: [Tôi muốn hỏi anh về giá của huân hương này, anh sẽ không nói với tôi rằng đây là bảo vật vô giá đấy chứ?]
Lục Ngộ An: [Sẽ không.]
Nguyễn Huỳnh: [Thật không? Vậy tôi đưa tiền cho anh nhé?]
Lục Ngộ An: [Bằng tiền một cốc cà phê.]
Nguyễn Huỳnh: [?]
Cô mới không tin huân hương an thần này chỉ bằng tiền một cốc cà phê thôi đâu.
Cô gửi dấu chấm hỏi được một lúc, Lục Ngộ An lại gửi tin nhắn bằng giọng nói cho cô: “Nguyễn Huỳnh.” Anh dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp quyến rũ truyền đến từ đầu dây bên kia, nói với cô rằng: “Có qua có lại mà thôi. Huân hương này có tác dụng khoảng một tháng, cô cứ thử xem có hiệu quả không. Có hiệu quả hay không cũng phải nói cho tôi biết.”
Nguyễn Huỳnh nghe đi nghe lại giọng nói của Lục Ngộ An hai lần, cuối cùng cũng bắt được trọng điểm.
Hình như cô nghe thấy Trần Tịnh Dương hỏi Lục Ngộ An uống loại rượu gì.
Suy nghĩ một lúc, Nguyễn Huỳnh trả lời: [Bây giờ tôi đã tin những lời anh nói lúc chiều rồi.]
Đó là khi Lục Ngộ An nói cô pha cà phê rất ngon. Cô tin Lục Ngộ An đã biết ám chỉ của cô.
Đúng như dự đoán.
Lục Ngộ An hỏi cô: [Bây giờ cô mới tin sao?]
Nguyễn Huỳnh đổi tư thế nằm trên ghế sô pha, khẽ nhướng mày, cô cầm điện thoại hỏi: [Đã trễ rồi sao?]
Thấy Nguyễn Huỳnh trả lời, Lục Ngộ An nhoẻn miệng nở nụ cười hiếm thấy.
Anh đang định trả lời thì Nguyễn Huỳnh bỗng hỏi anh: [Sao anh vẫn chưa nghỉ ngơi nữa?]
Lục Ngộ An ngước mắt xem thời gian hiển thị trên góc phải màn hình: [Hôm nay tôi không dưỡng sinh.]
Nguyễn Huỳnh: [...]
Cô giống như đang đập đá xuống chân mình.
Một lúc sau, Nguyễn Huỳnh nhận được tin nhắn mới.
Lục Ngộ An: [Tối qua uống gì ở quán bar vậy?]
Nguyễn Huỳnh giả ngốc: [Tôi quên rồi.]
Cô nhìn thấy một bức ảnh chụp rất nghệ thuật trong điện thoại, là Lục Ngộ An gửi cho cô.
Dưới ánh đèn mờ ảo, có vài cái ly độc đáo xếp chung một chỗ. Trong mỗi cái ly đựng các loại rượu với màu sắc khác nhau. Nhìn qua rất có không khí náo nhiệt.
Lục Ngộ An: [Ở trong số này sao?]
Nguyễn Huỳnh: [Không có, hình như tối qua tôi uống nước dừa.]
Cô gửi tin nhắn rồi lại bổ sung thêm: [Anh đang ở quán bar sao?]
Lục Ngộ An: [Ừm, ly này cũng được. Lần tới cô có thể thử.]
Anh gửi ảnh một cái ly trong số đó cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh nhìn kỹ hơn, cái ly này có màu trong suốt, kiểu dáng cũng bình thường. Nhìn từ góc độ ảnh chụp, bên trên nó còn rắc thứ gì đó nhỏ vụn. Cô không nhìn rõ đó là thứ gì, bên trên miệng ly lại cài một trái vải màu trắng sữa.
Nguyễn Huỳnh nhớ lại, tối qua không có loại rượu này trong số những loại rượu nổi tiếng mà Trần Tịnh Dương giới thiệu cho họ.
Nguyễn Huỳnh: [Món nổi tiếng trong quán đấy sao? Nó có tên là gì?]
Lục Ngộ An: [Không có tên.]
Nguyễn Huỳnh: [... Vậy tôi cứ đưa ảnh này cho nhân viên pha chế, anh ta sẽ pha cho tôi hả?]
Lục Ngộ An: [Ừm.]
Hai người họ nói chuyện một lúc, Nguyễn Huỳnh kiên quyết không làm phiền người ta nghỉ ngơi thư thái đầu óc nữa nên kết thúc cuộc nói chuyện với Lục Ngộ An.
Có lẽ vì huân hương an thần nên lâu lắm rồi Nguyễn Huỳnh mới có giấc ngủ ngon như đêm nay.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Ngộ An đến bệnh viện một chuyến.
Tối qua ở quán bar anh không uống nhiều lắm, sau khi ngồi nói chuyện với Nguyễn Huỳnh một lúc thì anh cũng về nhà sớm.
Đêm qua Úc Đình Vân tìm anh là vì chuyện mắt của bà nội Vân Sơ.
Mắt của bà nội Vân Sơ có chút vấn đề, Úc Đình Vân không yên tâm giao cho người khác, vì vậy chỉ đành tìm đến Lục Ngộ An.
Xem xong tất cả tài liệu mà Úc Đình Vân đưa cho mình, Lục Ngộ An gọi điện thoại cho anh ta.
“Tình hình sao rồi?” Úc Đình Vân bắt máy rất nhanh.
Lục Ngộ An: “Không hẳn là nghiêm trọng nhưng cần phải phẫu thuật.”
Anh nhỏ giọng nói: “Là thịt thừa khá phổ biến nhưng nó sẽ lớn dần theo thời gian. Nếu như không làm phẫu thuật cắt bỏ, rất có thể sau này phần thịt thừa ấy sẽ che lấp toàn bộ nhãn cầu dẫn đến mù lòa.”
Úc Đình Vân hắng giọng, anh ta im lặng một lúc rồi nói: “Có nguy hiểm lắm không?”
“Không nhiều.” Lục Ngộ An mỉm cười: “Tôi biết bà ấy vô cùng quan trọng với Vân Sơ. Cậu nói lại với cô ấy, nếu như cô ấy không yên tâm thì cứ gọi điện cho tôi hoặc đến bệnh viện nói chuyện cũng được.”
Úc Đình Vân: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Lục Ngộ An: “Không có gì.”
“...”
Lục Ngộ An tắt máy, đi đến phòng bệnh thăm Kỳ Kỳ.
Hôm nay anh không có ca phẫu thuật, đến bệnh viện cũng vì dễ tra tài liệu hơn mà thôi.
Lục Ngộ An ở bên cạnh Kỳ Kỳ một lúc rồi mới rời khỏi bệnh viện.
So với ngày làm việc bình thường, ngày cuối tuần trôi qua thật nhanh.
Không ai có tinh thần khi phải đi làm vào thứ hai, ngoại trừ Nguyễn Huỳnh.
Sau khi Lục Ngộ An để huân hương vào trong xe cô từ thứ bảy, hai đêm qua cô ngủ rất ngon giấc.
Cũng vì vậy mà sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.
Vừa mới đến văn phòng, Đàm Tuyết Nhi đã chạy đến quan sát cô.
“Chị Huỳnh Huỳnh.”
Nguyễn Huỳnh nhìn cô ấy: “Sao vậy?”
Đàm Tuyết Nhi nhìn cô chằm chằm, cô ấy thành thật nói: “Hôm nay chị đẹp quá đi.”
“...” Nguyễn Huỳnh mỉm cười, cố tình chọc ghẹo cô ấy: “Ý của em là mấy hôm trước chị không đẹp à?”
Đàm Tuyết Nhi: “... Không phải.”
Cô ấy dở khóc dở cười: “Ngày nào chị Huỳnh Huỳnh của em cũng xinh nhưng em thấy hình như hôm nay chị có gì đó hơi khác.”
Nguyễn Huỳnh nhíu mày, cô vừa mở máy tính vừa hỏi: “Vậy em nói xem, chị khác chỗ nào?”
Đàm Tuyết Nhi đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên có một vị khách không mời mà đến.
“Nguyễn Huỳnh.” Triệu Thiên Ngưng bưng cà phê đứng cạnh bàn làm việc của Nguyễn Huỳnh, từ trên cao nhìn xuống cô: “Tổng biên tập tìm cô.”
Tổng biên tập mà Triệu Thiên Ngưng nói là cấp trên của Nguyễn Huỳnh và cô ta, tên là Lâm Du Anh.
Nguyễn Huỳnh: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Cô cầm sổ và bút, đứng dậy đi về phía phòng làm việc riêng của Lâm Du Anh.
Nguyễn Huỳnh gõ cửa đi vào, nhìn người đang bận rộn làm việc cạnh bàn.
“Chị Du, chị tìm em ạ.”
Lâm Du Anh ngẩng đầu nhìn cô, sau đó đưa tài liệu cho cô: “Em xem cái này trước đi.”
Nguyễn Du nhận lấy, mở ra xem.
Tài liệu mà Lâm Du Anh đưa cho cô, chẳng phải là kế hoạch chi tiết của chương trình hay sao?
Nhưng có lẽ vì người sửa đổi quá gấp nên nội dung rất lộn xộn, dù vậy vẫn có một vài nội dung khá hay.
Xem xong, đôi mắt Nguyễn Huỳnh sáng rực nhìn Lâm Du Anh.
“Đài phát thanh sắp mở chương trình mới ạ?” Cô hỏi thẳng.
Lâm Du Anh chỉ vào kế hoạch chuẩn bị trong tay cô: “Em thấy sao?”
“...”
Nguyễn Huỳnh im lặng một lúc, nói: “Em thấy một vài ý tưởng khá hay, rất thú vị. Chẳng qua bây giờ nội dung quá lộn xộn, không có trọng điểm.”
“Ừm.” Lâm Du Anh gật đầu tán thành, cô ấy nhìn cô: “Em có ý tưởng nào hay không?”
Nghe thấy vậy, Nguyễn Huỳnh nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Du Anh một lúc rồi lại rũ mắt nhìn bản kế hoạch: “Ý tưởng của em sao?”
Lâm Du Anh nhìn cô, ý rất rõ ràng: “Chưa có ai nhận chương trình mới này, em có muốn thử không?”
Nguyễn Huỳnh chưa kịp trả lời thì cô ấy lại nói: “Bây giờ em đã làm rất tốt các chương trình tình cảm nhưng em không thể cứ dậm chân tại chỗ như vậy được, phải tiến lên phía trước. Chị mong em sẽ học hỏi được kinh nghiệm ở những chương trình khác.”
Lâm Du Anh là người quy củ, cũng rất có tầm nhìn lãnh đạo. Cô ấy biết khả năng của Nguyễn Huỳnh không chỉ dừng ở đây.
Hồi Nguyễn Huỳnh còn thực tập trong đài phát thanh thì đã là cấp dưới của Lâm Du Anh.
Vì muốn cô phát triển nhanh chóng, Lâm Du Anh đã sắp xếp cho cô thực tập học hỏi ở rất nhiều phòng ban. Cuối cùng mới đưa cô về lại phòng mình.
Thực tế đã chứng minh ánh mắt nhìn người của Lâm Du Anh rất tốt. Sau khi Nguyễn Huỳnh quay về đã đảm nhiệm phát sóng rất nhiều chương trình, tỷ lệ nghe đài cũng tăng lên rất nhiều.
Cho dù là chương trình tình cảm đêm khuya cũng không phụ sự mong đợi của mọi người.
Thấy Nguyễn Huỳnh đang khép mắt suy nghĩ, Lâm Du Anh cũng không thúc giục cô: “Em quay về suy nghĩ chuyện này trước đi, thứ tư trả lời chị.”
Nguyễn Huỳnh đáp lại.
“Đúng rồi.” Trước khi Nguyễn Huỳnh ra ngoài, Lâm Du Anh nhìn cô: “Trưa mai có tiệc, em đi cùng với chị.”
Nguyễn Huỳnh: “Vâng ạ.”
Quay về vị trí công tác, Đàm Tuyết Nhi lập tức gửi tin nhắn cho cô: [Chị Huỳnh Huỳnh, sếp Lâm tìm chị có chuyện gì vậy? Lẽ nào muốn giao chương trình của chúng ta cho nhóm chị Thiên Ngưng sao?]
Triệu Thiên Ngưng muốn làm chương trình mà Nguyễn Huỳnh phụ trách từ rất lâu rồi.
Trước đó Nguyễn Huỳnh nhập viện, cô ta hống hách một thời gian. Nếu như không phải tỉ lệ nghe đài giảm mạnh thì dù Nguyễn Huỳnh có quay trở lại làm việc cũng chưa chắc có thể lấy lại chương trình này.
Nguyễn Huỳnh: [Không phải, em đừng lo lắng. Trưa nay ăn cơm chị sẽ nói với em.]
Đàm Tuyết Nhi: [Dạ dạ.]
Nguyễn Huỳnh: [Làm việc trước đi.]
Hầu hết thời gian làm việc vào thứ hai đều là các cuộc họp và thảo luận.
Chờ đến khi Nguyễn Huỳnh làm việc xong, khi chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc thì cũng đã là mười một giờ đêm rồi.
Cô xoa nắn vùng cổ đau xót, chậm rãi rời khỏi đài phát thanh.
Về đến nhà, Nguyễn Huỳnh nhận được một tệp âm thanh của Tư Niệm và một vài tin nhắn dặn cô nghe xong nhớ phải trả lời.
Nguyễn Huỳnh vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong, rửa mặt xong mới nằm lên giường mở tệp âm thanh.
Là kịch truyền thanh lần trước, hiện tại đã tập hợp đầy đủ diễn viên lồng tiếng thay thế cho người thử giọng nhân vật trước đó.
Nguyễn Huỳnh nghiêm túc lắng nghe rồi gọi điện thoại cho Tư Niệm.
“Thấy sao?” Tư Niệm tò mò hỏi.
Nguyễn Huỳnh im lặng một lúc: “Miễn cưỡng chấp nhận được.”
Tư Niệm: “... Ý cậu là người lồng tiếng vai nam chính này quá miễn cưỡng sao?”
Nguyễn Huỳnh: “Ừm.”
Tư Niệm thở dài: “Thật ra tớ cũng thấy giọng nam này lồng tiếng hơi lố. Nhưng đây là giọng nam phù hợp nhất trong số những người tớ hẹn trước đó rồi.”
Nói đến đây, cô ấy lẩm bẩm: “Tại sao bác sĩ Lục lại không làm thêm chứ? Anh ấy thật sự không thiếu tiền sao? Không có ham muốn gì về tiền bạc à?”
“...”
Cô ấy nhắc đến khiến Nguyễn Huỳnh nhớ lại giọng nói của Lục Ngộ An.
Giọng nói của anh thật sự rất phù hợp và thu hút.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh xoa lỗ tai, vô cùng tiếc nuối: “Tớ cũng muốn anh ấy làm việc này lắm.”
Nếu như anh làm, cô sẽ có vũ khí Thần thánh giúp cô an thần dễ ngủ rồi.
“Hay là…” Tư Niệm nhớ lại bầu không khí trong quán cà phê vào ngày thứ bảy: “Cậu hỏi anh ấy lần nữa?”
“Không ổn đâu.”
“Sao lại không ổn?” Tư Niệm nghi ngờ: “Bây giờ các cậu đã thân thiết hơn trước rồi. Cậu hỏi anh ấy giúp tớ đi, lỡ như bác sĩ Lục lại đồng ý thì sao?”
Nguyễn Huỳnh không nói gì, cô suy nghĩ một lúc: “Tớ cảm thấy anh ấy sẽ không đồng ý đâu, tớ cũng không muốn anh ấy khó xử.”
Mượn mối quan hệ bạn bè để làm bạn mình khó xử, đây không phải là phong cách của Nguyễn Huỳnh.
Tư Niệm không còn cách nào khác, cô ấy lại thở dài thườn thượt: “Vậy phải làm sao đây, cậu nói miễn cưỡng thì tớ cũng không thể nào thuyết phục bản thân tuyển chọn diễn viên lồng tiếng này được nữa. Tớ tìm đâu ra người phù hợp đây?”
Nguyễn Huỳnh im lặng.
Cô cũng không biết.
Không ai lên tiếng, Tư Niệm bỗng nhiên nghĩ ra một cách.
“Huỳnh Huỳnh, cậu có thể tìm bác sĩ Lục, nhờ anh ta đọc hai lời thoại rồi ghi âm lại cho tớ không?”
Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên: “Cậu muốn tìm diễn viên lồng tiếng phù hợp thông qua giọng nói của anh ấy sao?”
“Chỉ có cậu hiểu tớ.” Tư Niệm giải thích: “Ngày hôm ấy tớ không nói chuyện nhiều với bác sĩ Lục, cũng không nhạy cảm với giọng nói bằng cậu. Tớ thấy giọng của anh ấy rất hay, cũng rất phù hợp với nam chính trong kịch truyền thanh. Nhưng nếu như tớ cứ nói suông về kế hoạch và giọng nói phù hợp thì tớ sợ bọn họ không hiểu. Vì vậy cách tốt nhất là ghi âm.”
Ý kiến này cũng rất được.
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ: “Tớ thử hỏi anh ấy xem sao.”
“Vậy cậu mau làm đi.”
Nguyễn Huỳnh câm nín nhìn điện thoại bị tắt ngang, sau đó tìm WeChat của Lục Ngộ An.
Nguyễn Huỳnh: [Bác sĩ Lục, anh đã nghỉ ngơi chưa?]
Lục Ngộ An đang chuẩn bị đi ngủ thì nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Huỳnh: [Vẫn chưa.]
Hai mắt Nguyễn Huỳnh sáng rực, cô vội vàng hỏi: [Vậy bây giờ anh có rảnh không?]
Lục Ngộ An: [Có.]
Anh vừa gửi tin nhắn, Nguyễn Huỳnh đã gọi điện đến.
“Alo.” Lục Ngộ An nghe máy, giọng nói hơi khàn, nghe càng trầm thấp hơn mấy ngày trước.
Nguyễn Huỳnh nghe thấy vậy, cô còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Lục Ngộ An hỏi: “Ngủ không được à?”
Anh tưởng cô tìm mình muộn như vậy là vì mất ngủ.