Bình minh chói mắt rực rỡ, nhưng có thứ còn sáng hơn cả bình minh là ánh mắt của Lục Ngộ An.
Lúc anh nhìn về phía cô, trong mắt tựa như đang chứa đựng làn sóng vồ vập muốn bao trùm lấy cô, khiến cô vô thức đắm chìm.
Nguyễn Huỳnh không biết anh đã nhìn cô bao lâu.
Cô chỉ biết vào lúc này, cô nhớ đến một câu nói mà cô đã đọc.
Người cùng bạn ngắm bình minh lãng mạn hơn ngắm bình minh một mình.
Thật ra thì trước khi nhận được tin nhắn của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh chưa bao giờ nghĩ cô sẽ ra ngoài vào lúc bốn giờ sáng cùng anh.
Lại còn chỉ có hai người bọn họ.
Cô rất ít khi hẹn người khác vào ban đêm, cũng chưa từng nghĩ Lục Ngộ An sẽ hẹn cô.
Càng chưa từng nghĩ, cô sẽ không chút do dự, thậm chí còn không hỏi mục đích là gì đã lên xe của anh. Chuyện này đã vượt qua ranh giới tình bạn hiện tại của họ.
Tại sao lại như vậy, có rất nhiều nguyên nhân.
Dù là nguyên nhân gì thì hình như bọn họ đều có thể và sẵn sàng chấp nhận nó.
Nguyễn Huỳnh nghĩ ngợi lung tung, đến khi giọng nói của người bên cạnh kéo suy nghĩ của cô về: "Nguyễn Huỳnh."
Cô nhìn lên.
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn, con ngươi đen sẫm sâu thăm thẳm. Cho dù thức trắng cả một đêm thì trên người anh cũng không có một chút dấu hiệu uể oải nào, tinh thần vẫn tỉnh táo như trước.
Gió trên đỉnh núi rất mạnh, thổi ù ù bên tai cô.
Nguyễn Huỳnh lạnh đến mức đến nỗi phản ứng cũng chậm đi rất nhiều, cô sửng sốt một hồi mới trả lời: "Cái gì?"
Lục Ngộ An bình tĩnh xoay người, cố gắng ngăn gió thổi đến chỗ Nguyễn Huỳnh: "Có muốn quay về xe không?"
Bên ngoài quá lạnh.
Nguyễn Huỳnh mím môi dưới, nhìn về phía xa.
Mặt trời đã ló dạng hẳn, treo ở chân núi cao, rơi vào trong mắt bọn họ.
Lúc này đã vào lại trong xe cũng tốt.
"Được.” Cô sụt sịt mũi: "Cũng hơi lạnh rồi.”
Lục Ngộ An ‘ừ’ một tiếng, đi theo phía sau cô rồi đi vòng lên xe.
Lên xe ngồi sưởi ấm một lúc, Nguyễn Huỳnh mới thấy bản thân như sống lại lần nữa.
Mãi sau cô mới giật mình nhớ ra, hạ cửa kính xe xuống rồi chụp hai tấm ảnh bình minh hình lưu vào máy.
Đợi cô chụp xong, Lục Ngộ An mới lên tiếng: "Còn muốn đi đâu nữa không?"
Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn anh, không nhịn được cười nói: "Lục Ngộ An.”
Lục Ngộ An: "Ừ?"
Khóe môi Nguyễn Huỳnh cong lên, đôi mắt to tròn dịu dàng, khẽ hỏi: “Anh không mệt à?”
Lục Ngộ An liếc nhìn cô một cái: "Có lẽ vẫn trụ được thêm mấy tiếng nữa.”
Nguyễn Huỳnh vui vẻ cười khì khì rồi nhìn thời gian: "Đi ăn sáng đi, sau đó quay về nghỉ ngơi.”
Cô cũng có hơi buồn ngủ rồi.
Thời gian lái xe xuống núi dài hơn lái xe lên núi rất nhiều.
Máy sưởi trong buồng xe mở hết công suất, sau khi thân nhiệt ấm lên, Nguyễn Huỳnh mới nhớ hỏi: "Trước kia anh thường đến đây ngắm bình minh à?"
Dựa vào mức độ thông thạo con đường này của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh đoán đây không phải là lần đầu tiên anh đến.
Nghe lời này, khóe môi của Lục Ngộ An giật giật, giọng điệu thản nhiên: "Lần đầu tiên.”
Nguyễn Huỳnh khựng lại, khẽ nhướng mày.
Dường như biết cô đang nghĩ cái gì, Lục Ngộ An nói: "Bạn bè thích, từng nhắc đến mấy lần.”
Lời giải thích này rất hợp tình hợp lý.
Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Mấy năm trước tôi từng xem một bộ phim điện ảnh, hình như là quay ở chỗ này.”
Đó là khi học đại học, phòng vé của bộ phim bùng nổ, tuy không đến mức mọi người đều đổ xô đi xem nhưng có rất nhiều người thích, đặc biệt là giới trẻ.
Phim ra mắt chưa được bao lâu, địa điểm quay phim đã bị đào ra, rất nhiều người và đặc biệt là các cặp đôi trẻ thi nhau tìm đến địa điểm quay phim để check-in.
Nguyễn Huỳnh vào lúc đó bận rộn với việc học, chỉ dành chút thời gian đi xem phim, chứ chưa từng đến bất kỳ địa điểm quay phim nào.
Sau đó có thời gian rảnh rồi, Nguyễn Huỳnh lại cảm thấy chỉ đi một mình thì không có ý nghĩa.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh tự dưng muốn ôn lại bộ phim tình cảm đó.
Có lẽ Lục Ngộ An biết cô đang nói về bộ phim nào. Anh định thừa nhận nhưng lời nói đến bên môi lại kìm chế nuốt vào trong.
Tên của bộ phim kia quá thẳng thắn, quá ám muội, bây giờ anh nói ra thì có chút không thích hợp.
Nguyễn Huỳnh cũng vậy.
Nếu không phải như vậy, cô còn muốn hỏi Lục Ngộ An đã xem qua bộ phim đó chưa.
Không lâu sau, xe đã xuống đến chân núi.
Sáng sớm tinh mơ, trên đường xe người vắng vẻ.
Khu phố nơi Nguyễn Huỳnh sống rất nhộn nhịp, có rất nhiều quán ăn nhỏ.
Hai người đều đã đói bụng, sau khi hỏi ý Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An dừng xe ở trước cửa một quán ăn sáng.
Vì là ngày chủ nhật nên quán ăn sáng khá vắng khách.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An vào quán, tránh cái lạnh ở bên ngoài. Trong quán ấm áp, có ngọn lửa đang cháy trong bếp, hơi nóng hừng hực.
"Anh muốn ăn gì?" Nguyễn Huỳnh nhìn thực đơn trên tường, hỏi Lục Ngộ An.
Quán này gần nhà Nguyễn Huỳnh nên cô rất quen thuộc.
Lục Ngộ An ngước mắt: "Cô gọi là được.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Tôi có chút tò mò..." đối diện với ánh mắt của Lục Ngộ An, cô nói thẳng: "Bác sĩ các anh đều không kén ăn nhỉ?"
.”.."
Lục Ngộ An rót hai cốc nước nóng, đẩy một cốc đến trước mặt Nguyễn Huỳnh, để cô sưởi ấm tay.
Anh chậm rãi làm xong mới nói: "Cũng có kén.”
Nguyễn Huỳnh tò mò: "Vậy anh kén cái gì?"
Lục Ngộ An: "Muốn biết?"
Nguyễn Huỳnh cho anh một ánh mắt nghiễm nhiên, cô không muốn biết thì sẽ không hỏi.
Lục Ngộ An uống một hớp trà nóng làm dịu cổ họng, giữa hai hàng lông mày hiện chút mệt mỏi: "Sau này sẽ nói cho cô biết.''
Nguyễn Huỳnh: "…"
Nói như không nói vậy.
Cô không hỏi nữa, nói với ông chủ đã đến bên bàn gọi hai phần cháo rau và thịt nạc, sau đó hỏi Lục Ngộ An: "Tiểu Long Bao và bánh nhân thịt, anh chọn cái nào?"
Hai món này đều là món làm nên thương hiệu của quán này.
Lục Ngộ An nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, cười khẽ: "Tôi có thể nếm thử cả hai không?"
Hai mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên: ''Đương nhiên.”
Cô cũng muốn thử cả hai.
Sau khi gọi món xong, Nguyễn Huỳnh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Lúc từ phòng vệ sinh đi ra, cô đứng chéo góc đối diện nhìn người đang chống đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiệm ăn đèn đóm sáng trưng, ngọn đèn sợi đốt treo trên bàn bọn họ sáng choang, Lục Ngộ An nhắm mắt lại, hàng mi cong vút đổ bóng xuống mí mắt.
Đang nhìn thì ông chủ bưng hai tô cháo hai người gọi lên.
Cháo, hành, rau mùi và các nguyên liệu khác của quán sẽ được để trong đĩa nhỏ để khách hàng dùng thuận tiện hơn.
Một tiếng động nhỏ thôi cũng đã đánh thức Lục Ngộ An.
Anh chậm rãi mở mắt ra, lúc ông chủ chuẩn bị đứng dậy rời đi, anh khàn giọng nói một câu: "Không cho rau mùi.”
Nguyễn Huỳnh không ăn rau mùi, đến mùi của rau mùi cô cũng không thích.
Trên đường quay lại chiếc bàn nhỏ, Nguyễn Huỳnh nghĩ dường như chưa từng nhắc đến thói quen nhỏ này của mình với Lục Ngộ An.
Ăn sáng xong, hai người trở lại xe.
Nguyễn Huỳnh đang định hỏi Lục Ngộ An chìa khóa xe đâu, nhưng chưa kịp nói ra thì Lục Ngộ An đã nói trước: "Buồn ngủ à?"
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn anh: "Nếu tôi nói không thì có phải có chút khoa trương hay không?”
"Không.” Giọng nói Lục Ngộ An trầm hơn thường ngày chút: ''Còn muốn đi đâu nữa không?''
Nguyễn Huỳnh nhẹ nhàng lắc đầu: "Buồn ngủ rồi, còn anh thì?"
Lục Ngộ An: "Không sao.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, lập tức thu lại câu để cô lái đến bên môi về.
Lúc Nguyễn Huỳnh về đến nhà, Tư Niệm vẫn còn đang ngủ.
Cô nhẹ nhàng đi vào phòng tắm rửa mặt, mới leo lên giường.
Nhắm mắt lại, cô cầm lấy chiếc điện thoại chỉ còn 20% pin lên.
Nguyễn Huỳnh ước tính thời gian, định gửi tin nhắn cho Lục Ngộ An để hỏi anh về đến nhà chưa nhưng tin nhắn của anh lại đến trước.
Lục Ngộ An: "Đến rồi."
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào hai chữ đơn giản đó rồi mới an tâm ngủ thiếp đi.
Nguyễn Huỳnh ngủ đến hai giờ chiều.
Khi cô tỉnh dậy, Tư Niệm đã đến quán cà phê.
Rèm cửa khép chặt, căn phòng tối đen như mực.
Trong một khoảnh khắc, Nguyễn Huỳnh cảm thấy mình như bị cả thế giới bỏ rơi. Trong căn phòng yên tĩnh, không có tiếng động nào.
Nằm trên giường ngây người một lúc, Nguyễn Huỳnh tự thôi miên bản thân rằng nếu cô ngủ tiếp thì tối sẽ không ngủ được.
Ôm lấy suy nghĩ đó, cô cố gắng đứng dậy rời giường.
Trong phòng khách có đồ ăn trưa Tư Niệm để lại cho cô, còn nhắn tin qua WeChat, ngoại trừ dặn cô dậy nhớ ăn chút gì đó, còn có hai tin nhắn vô cùng quan trọng.
Hỏi cô đêm qua đã lẻn đi đâu, kêu cô thành thật khai báo.
Việc cô ấy tỉnh dậy giữa giấc phát hiện mình không có ở nhà không có gì lạ cả, Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại cười một lúc rồi trả lời: “Vừa tỉnh, lát nữa tôi ra quán cà phê.”
Tư Niệm trả lời rất nhanh: "Trước khi đến phải chuẩn bị sẵn lại ngôn ngữ.”
Nguyễn Huỳnh: "..."
Trò chuyện với Tư Niệm vài câu rồi lướt xuống, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện WeChat của Lục Ngộ An nhưng cô đã kiếm chế suy nghĩ muốn nhắn tin cho anh.
Lúc này, có khi Lục Ngộ An vẫn chưa tỉnh.
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Huỳnh dọn dẹp qua loa, về phòng trang điểm rồi mới ra quán cà phê.
Quán cà phê vào buổi chiều rất đông khách.
Sau khi Nguyễn Huỳnh đến quán, Tư Niệm không có thời gian để truy hỏi.
Sau khi giúp đỡ bưng vài ly cà phê, Nguyễn Huỳnh ngồi xuống một góc, công việc bận rộn không ngớt tay.
Cô mang máy tính qua.
Bận rộn một lúc, màn hình điện thoại di động trên bàn sáng lên, hiện thông báo vài tin nhắn.
Nguyễn Huỳnh mở xem, là Triệu Kinh Vĩ gửi đến. Anh ta hỏi cô tối nay có rảnh không, có muốn ăn tối cùng nhau không.
Nguyễn Huỳnh nhìn hai tin nhắn một lúc, muốn trực tiếp trả lời cô không rảnh.
Nhưng khi nghĩ đến Triệu Kinh Vĩ là nhà tài trợ của đài phát thanh, cô thấy trả lời như vậy thật không nể mặt đối phương. Suy nghĩ một lúc, Nguyễn Huỳnh vẫy vẫy tay với Tư Niệm: "Tớ hỏi cậu câu này."
Tư Niệm cho cô một phút: "Nói đi."
Nguyễn Huỳnh kể lại đại khái chuyện của Triệu Kinh Vĩ với Tư Niệm: "Làm sao để tớ vừa có thể từ chối một cách lịch sự, vừa để người ta biết khó mà lui?"
Tư Niệm suy nghĩ một chút: "Không biết."
Cô ấy chán nản: "Anh ta đâu có tỏ tình cậu đâu, đúng không?"
“… Ừ.” Vì Triệu Kinh Vĩ không trực tiếp nói ra nên Nguyễn Huỳnh mới thấy phiền não.
Nếu anh ta trực tiếp nói ra, cô đã không bối rối như vầy.
Hai người trầm ngâm một lúc, Nguyễn Huỳnh nói: "Tớ biết xử lý thế nào rồi, cậu đi làm việc đi."
Tư Niệm khẽ ‘hừ’: "Giải quyết thế nào?"
Nguyễn Huỳnh: "Nói thẳng là tớ có hẹn rồi."
“Nếu tớ nhớ không lầm.” Tư Niệm liếc cô một cái: “Lần trước anh ta mời cậu đi xem phim, cậu cũng lấy cái cớ này.”
Nguyễn Huỳnh ngây thơ nhìn cô: "Nhưng tối nay tớ có hẹn với cậu mà."
Tư Niệm phì cười, thở dài nói: "Bây giờ tớ bắt đầu đồng cảm với vị giám đốc Triệu rồi đấy."
Nguyễn Huỳnh nháy mắt một cái: "Làm việc của cậu đi."
Tư Niệm tán gẫu với cô được vài câu, đang muốn nhân cơ hội này hóng hớt chuyện nửa đêm cô đi đâu thì giọng nói của nhân viên cách đó không xa truyền đến: "Bà chủ."
Tư Niệm quay đầu lại: "Đến ngay đây."
Có khách đến quán, cô ấy lại bận rộn rời đi.
Sau khi từ chối Triệu Kinh Vĩ, Nguyễn Huỳnh tập trung hoàn thành công việc của mình.
Xong việc, cô uể oải ngả người ra sau ghế, ngắm nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ.
Nhìn ngắm một hồi, Nguyễn Huỳnh mở điện thoại định chụp vài bức ảnh, thì nhìn thấy bức ảnh chụp ánh mặt trời lấp ló trên núi vào buổi bình minh.
Cô suy nghĩ vài giây rồi chọn một bức ảnh đăng lên trang cá nhân đã lâu ngày không cập nhật.
Chỉ ít phút sau, Nguyễn Huỳnh đã nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận, đại loại hỏi cô ngắm bình minh ở đâu, đẹp quá đi mất.
Trong số rất nhiều lượt thích, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc của Lục Ngộ An.
Nguyễn Huỳnh lập tức thoát khỏi trang cá nhân.
Cô còn chưa kịp gửi tin nhắn cho bên kia thì tin nhắn của bên kia đã đến trước.
Lục Ngộ An: "Ngủ bao lâu?"
Nguyễn Huỳnh: "Ít hơn anh khoảng hai tiếng."
Sau khi gửi đi, Nguyễn Huỳnh gửi thêm một tin: "Kỳ Kỳ sao rồi? Hôm nay anh có đến bệnh viện không?"
Lục Ngộ An: "Lát nữa đi, tối nay tôi trực ca."
Nguyễn Huỳnh: "À, có thể tối nay tôi không có thời gian đến gặp em ấy, anh giúp tôi nói với em ấy một tiếng được không?"
Lục Ngộ An: "Được."
Trò chuyện một lúc, Lục Ngộ An đứng dậy đi rửa mặt.
Khi rửa mặt xong, anh vô tình chạm mặt Trần Tịnh Dương đang ở trong phòng khách.
Khoảng thời gian này, Trần Tịnh Dương sống chung với Lục Ngộ An, hai gia đình đều rất yên tâm.
Nhưng mà ban ngày gần như không thể nhìn thấy bóng dáng của Lục Ngộ An. Anh không biết quan tâm người khác và còn lười nói chuyện.
Trần Tịnh Dương đang nhìn vào điện thoại, đang xem bài đăng của Nguyễn Huỳnh.
Cậu ấy hoài nghi nhìn lượt thích trên bài đăng của Nguyễn Huỳnh một lúc lâu, rồi nhấp vào ảnh đại diện quen thuộc. Sau khi xác nhận, cậu ấy mới ngẩng đầu nhìn Lục Ngộ An: "Anh."
Lục Ngộ An bước vào trong bếp, cầm một ly nước rồi mới mở miệng: "Sao hôm nay lại ở nhà?"
"Lát nữa đi." Trần Tịnh Dương nói, giơ điện thoại đến trước mặt Lục Ngộ An, gấp gáp hỏi: "Sao lại nhấn thích bài đăng của Nguyễn Huỳnh? Chị ấy đi ngắm mặt trời mọc cùng người khác, anh không lo à?"
Trần Tịnh Dương không biết người đi ngắm mặt trời mọc với Nguyễn Huỳnh là Lục Ngộ An.
Khi cậu ấy thức dậy, Lục Ngộ An đã về nhà đến nhà ngủ.
Cả hai bỏ lỡ nhau một cách hoàn mỹ.
Đương nhiên, cho dù không gặp nhau, Trần Tịnh Dương cũng sẽ không nghĩ ra Lục Ngộ An đang trực ở bệnh viện, thức gần hai mươi tiếng đồng hồ lại lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc.
Lục Ngộ An trực tiếp đẩy tay cậu ấy ra, cau mày chuyển đề tài: "Cô ấy đi ngắm mặt trời mọc cùng người khác thì tôi không thể nhấn thích à?"
“…” Nghe vậy, Trần Tịnh Dương như chết lặng, trừng mắt nhìn anh: “Rõ ràng chị ấy đi cùng một người đàn ông.” Cậu không hiểu: “Anh không ghen sao?”
Lục Ngộ An dừng một lát, không đáp lời.
Trần Tịnh Dương thắc mắc: "Hay là anh không thích chị Nguyễn Huỳnh?"
Nói xong cậu ấy lại tự phủ nhận: "Không, nếu anh không thích chị Nguyễn Huỳnh thì sẽ không có thái độ này với chị ấy."
Vốn dĩ Lục Ngộ An không có hứng thú với suy nghĩ trong đầu của Trần Tịnh Dương. Nhưng nghe cậu ấy phân tích có lý quá, anh mới chậm rãi hỏi: "Tôi thái độ gì với cô ấy?"
Trần Tịnh Dương nói thẳng: "Anh không thấy, giữa anh với chị Nguyễn Huỳnh không có ranh giới rõ ràng sao?"
Theo như những gì Trần Tịch Dương biết về Lục Ngộ An, anh luôn đặt ra ranh giới với những người xung quanh anh. Bình thường, khó mà nhận ra, anh có vẻ dịu dàng tốt tính, ai cần giúp đỡ thì anh đều sẽ giúp.
Nhưng thực tế không phải như thế.
Lục Ngộ An sẽ vạch ra ranh giới rõ ràng giữa đồng nghiệp, bạn bè và bệnh nhân. Giả sử bạn là bệnh nhân của anh thì sẽ chỉ có quan hệ bác sĩ - bệnh nhân với bạn, không bao giờ vượt quá giới hạn đó dù chỉ một bước.
Anh sẽ không và sẽ không cho bạn cơ hội vượt qua ranh giới.
Nhưng Nguyễn Huỳnh là ngoại lệ.
Trần Tịnh Dương cho rằng tình cảm của anh dành cho Nguyễn Huỳnh không giống như bác sĩ với bệnh nhân, cũng không giống bạn bè. Vả lại, Lục Ngộ An chưa từng giữ mối quan hệ thân thiết như vậy với bạn khác giới.
Nếu không phải nhận ra có điều gì đó thì Trần Tịnh Dương sẽ không đến đây hóng hớt.
Là không có.
Lục Ngộ An thầm nghĩ.
“Anh.” Trần Tịnh Dương nhìn góc mặt trầm tĩnh của anh, trong mắt hiện lên tia hóng hớt: “Anh nói đi, anh có thích chị Nguyễn Huỳnh không?”
Lục Ngộ An bình tĩnh liếc hắn một cái, uống cạn ly nước, thản nhiên nói: "Khi nào cậu chuẩn bị trở về trường học?"
"..."
Thấy anh đổi chủ đề, Trần Tịnh Dương cạn lời, nhỏ giọng nói: "Anh thích chị ấy thì anh phải hành động. Chị Nguyễn Huỳnh đẹp như vậy có nhiều người thích và theo đuổi lắm."
Lục Ngộ An nghe xong vẫn phớt lờ cậu.
Anh đi vào bếp, chuẩn bị làm gì đó để ăn.
Đột nhiên, màn hình điện thoại sáng lên, là Úc Đình Vân gọi tới.
Lục Ngộ An nghe máy, giọng nói chán nản của Úc Đình Vân từ đầu bên kia truyền đến: "Cậu nói xem, tại sao phụ nữ lại khó dỗ như vậy?"
Lục Ngộ An: "Bà nội Vân Sơ đến rồi à?"
Úc Đình Vân vừa bị đuổi ra khỏi nhà, giờ đang trốn ở ngoài tường hút thuốc, nặng nề nói: "Đến rồi, đêm nay tụ tập chứ nhỉ?"
Dù gì thì đêm nay cũng không về nhà được.
Lục Ngộ An lạnh lùng bảo: "Phải đến bệnh viện."
"... Được rồi." Úc Đình Vân không nói nên lời: "Cậu sống với công việc đến hết kiếp này đi."
Dứt lời, anh ta lại nhớ đến gì đó: "Đúng rồi, tôi có việc này muốn xác nhận với cậu một chút."
Lục Ngộ An: "Nói."
Úc Đình Vân: “Trần Tịnh Dương nói gần đây cậu đang thân thiết với một người phụ nữ.” Anh ta dừng lại, ra vẻ ân cần: “Nói trước, tôi không có ý nghĩ sẽ tò mò chuyện đào hoa của bác sĩ Lục, tôi chỉ muốn tâm sự với cậu thôi. Cách đây không lâu, tôi và Trần Tịnh Dương đã gặp người ta ở quán bar, Triệu Kinh Vĩ có ý với cô ấy."
Lục Ngộ An: "..."
“Ồ, cậu có biết Triệu Kinh Vĩ là ai không?” Úc Đình Vân không đợi anh lên tiếng, qua quýt cọc cằn nói: “Con trai của Triệu Quảng Cường, là người tết năm trước mang theo hai rương tiền đến nhà cậu, cầu xin cha cậu giúp đỡ đó.”
Sau khi cúp máy, Lục Ngộ An nhìn xuống ngọn lửa đang cháy trên bếp, lấy lại bình tĩnh.
Anh chuyển mắt, lướt nhìn chiếc điện thoại anh vừa đặt xuống.
Bỗng nhiên, màn hình lại sáng lên.
Lục Ngộ An mở ra xem, là tin nhắn của Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh: "Tôi vừa suy nghĩ rồi, tôi vẫn muốn đến thăm Kỳ Kỳ, mấy giờ anh đến bệnh viện?"
Hôm nay Nguyễn Huỳnh không có ý định đến bệnh viện. Cô thấy gần đây mình siêng chạy đến bệnh viện quá.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Huỳnh vẫn phải đi.
Ở cạnh mười phút vẫn tốt hơn là không đi.
Lục Ngộ An nhìn tin nhắn của Nguyễn Huỳnh, đứng yên một lúc lâu.
Mãi cho đến tin nhắn thứ hai của Nguyễn Huỳnh gửi đến, anh mới tỉnh táo lại: "Khoảng sáu giờ."
Nguyễn Huỳnh: "Vậy bảy giờ gặp?"
Lục Ngộ An: "Được."
Đặt điện thoại xuống, anh nhớ tới những gì Trần Tịnh Dương đã nói.
Anh chưa bao giờ vạch ra ranh giới mối quan hệ với Nguyễn Huỳnh. Nếu đã không thể vạch ra thì cứ để nó thuận theo tự nhiên thôi.