Đèn trong phòng khách vẫn chưa tắt, tối đen như mực, chỉ có ánh sáng khúc xạ từ máy chiếu.
Tư Niệm đi từ trong nhà vệ sinh ra, đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Huỳnh đang cầm điện thoại di động cười tươi như hoa. Ánh sáng điện thoại chiếu vào mặt cô, dưới sự bao phủ của bóng tối, trông vô cùng kỳ dị.
"Cậu cười cái gì?" Cô ấy tiện tay bật đèn lên.
Nguyễn Huỳnh từ từ nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra nhìn cô ấy: "Tớ cảm thấy..."
Tư Niệm nhìn cô chằm chằm, lắng nghe điều cô chuẩn bị nói.
"Lục Ngộ An đối với tớ giống tớ đối với anh ấy."
Tư Niệm mân mê ngón tay cũng không bất ngờ: "Không phải cậu đã biết chuyện này từ sớm rồi sao?"
Nguyễn Huỳnh nhíu mày: "... Tớ nào có tự luyến như thế."
Tư Niệm nhếch môi lên, mỉm cười dựa vào vai cô: "Tớ cho phép cậu tự luyến."
Cô ấy mở điện thoại di động, ấn vào camera trước của máy ảnh, ra hiệu cho cô ngước mắt lên: "Khuôn mặt này của cậu, bác sĩ Lục có thể kiên trì lâu như vậy mà không rung động, đúng là quá trâu bò."
"..." Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm bản thân ở trong camera vài giây, giải thích thay Lục Ngộ An: "Anh ấy không phải là người nông cạn như vậy."
Tư Niệm ậm ừ: "Cho dù không phải là thích khuôn mặt này của cậu, nhưng lúc anh ấy nhìn thấy khuôn mặt này, nhất định cũng sẽ thích.''
Con người là động vật cảm mến bằng thị giác.
Huống hồ Nguyễn Huỳnh không phải kiểu ưu nhìn, mà là kiểu đẹp chói mắt, nhìn thoáng qua đã thấy choáng, nhìn lại vẫn phải cảm thán vì đường nét trên mặt cô rất khéo léo. Cô là một người đẹp chịu được sự soi mói.
Tuy nói Lục Ngộ An cảm nắng Nguyễn Huỳnh, nhưng chắc chắn không đơn giản vì cô xinh đẹp, chỉ là ai cũng sẽ chú ý hơn đối với những thứ đẹp mắt.
Đương nhiên, nếu Nguyễn Huỳnh không phải mẫu người mà Lục Ngộ An thích thì dù anh có chú ý tới điểm này nhiều hơn, hai người sớm tối bên nhau lâu dần, nó cũng sẽ mai một.
Tư Niệm muốn nói với Nguyễn Huỳnh là: "Cậu phải có niềm tin vào chính mình, bất luận bác sĩ Lục có phải là người nông cạn hay không, anh ấy đều sẽ thích cậu."
Nói xong, cô ấy không nhịn được mà cười: "Cũng giống tớ thôi, dù kiểu thích của tớ với anh ấy khác nhau."
Nguyễn Huỳnh bị những lời trêu chọc của Tư Niệm làm cho bật cười, lông mày cong lên: "Cảm ơn cậu vì đã đánh giá cao tớ như vậy."
Tư Niệm kiêu ngạo: "Khách sáo rồi."
Hai người vui vẻ một lát, Tư Niệm tò mò hỏi: "Vậy bây giờ cậu định làm gì?"
Nguyễn Huỳnh mở lịch làm việc mà Lục Ngộ An gửi tới đưa cho Tư Niệm xem, thong thả nói: "Tuỳ cơ ứng biến."
Cô không biết Lục Ngộ An thích cô đến mức nào, cũng không biết anh sẽ thích mình đến bao giờ.
Cho nên ngay bây giờ, cô phải nắm bắt cơ hội này.
Tư Niệm: "Cố lên, mau bắt bác sĩ Lục về đây, về sau tớ đi khám bệnh có người quen rồi."
Nguyễn Huỳnh liếc cô ấy, nhấn mạnh: "...Hiện tại và sau này, cậu đều sẽ không bị bệnh."
Tư Niệm: "Ừ."
Trả lời xong, hai người nhìn nhau cười một cách khó hiểu.
Sáng hôm sau, Nguyễn Huỳnh thức dậy khá sớm.
Ngoài cửa sổ, cành lá xanh biếc được ánh mặt trời chói chang chiếu rọi, mềm mại mà sắc bén. Mùa Đông rất hiếm khi thấy thời tiết tốt như vậy, Nguyễn Huỳnh liếc nhìn đồng hồ báo thức ở trên bàn, quyết định đến bệnh viện trước khi đi làm.
Hôm nay, Lục Ngộ An đi làm như bình thường.
Bệnh của Nguyễn Huỳnh gần như đã bình phục.
Trước khi vào bệnh viện, cô mua một bó hoa và hai giỏ trái cây ở gần khu chung cư.
Đến bệnh viện, Nguyễn Huỳnh gửi tin nhắn cho Lục Ngộ An hỏi xem anh có bận không.
Nghĩ đi nghĩ lại, nay là Chủ Nhật nên mọi người không cần vội vã đi làm, cô cũng không đặc biệt tới tìm anh.
Đi vào khoa nội trú ở tầng sáu, Nguyễn Huỳnh đi qua hỏi y tá, đi đến phòng bệnh của Kỳ Kỳ, rồi cầm hoa đi đến phòng bệnh của bà nội Vân Sơ.
Tối hôm qua, lúc ăn cơm, cô nói chuyện mấy câu với Vân Sơ, biết rõ tình hình bà nội cô ấy, nên qua đây thăm.
Nguyễn Huỳnh đến đúng lúc Vân Sơ đang gọt táo.
Thấy cô đến, cô ấy rất ngạc nhiên: "Sao cô lại đến đây?"
Nguyễn Huỳnh 'ừ' đáp, đưa hoa cho cô ấy: "Tôi đến đây thăm bà, sức khỏe của bà nội cô thế nào rồi?"
Vân Sơ hơi giật mình, cụp mắt nhìn xuống bó hoa trước mặt một lát, đột nhiên cười: "Khá tốt."
Cô ấy mím môi, ra hiệu cho Nguyễn Huỳnh ngồi xuống.
Chờ Nguyễn Huỳnh ngồi xuống, cô ấy mới giới thiệu với bà nội của mình: "Bà nội, có người đến thăm bà."
Bà nội Vân nghe tiếng hai người nói chuyện, thấy Vân Sơ nói như vậy, vội vàng giơ tay về phía Nguyễn Huỳnh: "Cháu là bạn của con bé à?"
Nguyễn Huỳnh hơi ngạc nhiên, vội vàng nắm tay bà cụ, nhẹ nhàng nói: "Vâng bà nội, cháu tên là Nguyễn Huỳnh, bà cứ gọi cháu là Huỳnh Huỳnh cũng được ạ."
Bà nội Vân cười đáp lại, dựa vào cảm giác vỗ lưng cô: "Rất tốt."
Vân Sơ ở bên cạnh nghe, nhìn hai người giao lưu với nhau, hốc mắt hơi nóng lên.
Trò chuyện với bà nội Vân Sơ một lúc, bà cụ hơi mệt.
Chờ bà ấy ngủ, Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ đi ra khỏi phòng bệnh.
"Tôi không nghĩ cô sẽ đến đây." Vân Sơ nhìn Nguyễn Huỳnh, thẳng thắn nói.
Nguyễn Huỳnh mỉm cười, nói đùa: "Có làm phiền hai người không?"
Vân Sơ: "Đương nhiên là không."
Cô nở một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Ở thành phố này, Vân Sơ không có người bạn đặc biệt nào, mấy năm qua sống tương đối khép kín. Thế cho nên Nguyễn Huỳnh đến đây, cô ấy rất ngạc nhiên và vui mừng.
Nguyễn Huỳnh cười rạng rỡ, dịu dàng động lòng người: "Cô không cảm thấy đột ngột là được rồi."
"Không đâu, tôi và bà nội rất hoan nghênh cô đến đây." Vân Sơ nhìn cô, không nhịn được cười: "Lát nữa cô có phải đi làm không?"
"Có." Nguyễn Huỳnh nói: "Chỗ làm của tôi ở gần đây."
Vừa nói, Nguyễn Huỳnh vừa liếc nhìn đồng hồ: "Giờ này bà nội đã đi ngủ rồi à, lát nữa không ăn cơm trưa sao?"
Vân Sơ: "Buổi sáng bà ăn muộn, cũng không thèm ăn."
Nguyễn Huỳnh hiểu rõ.
Lúc cô phẫu thuật xong cũng bị tình trạng như vậy.
"Cô thì sao?" Vân Sơ chủ động hỏi: "Cô hẹn với bác sĩ Lục đi ăn sao? Nếu không thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?"
Cô ấy nhấn mạnh vào trọng điểm: "Chỉ có hai người chúng ta."
Nguyễn Huỳnh khẽ nhướng mày, dời tầm mắt nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của cô ấy: "Được."
Nghĩ đến một mình bà nội Vân ở trong bệnh viện, hai người không dám đi xa, chỉ ăn cơm ở trong nhà ăn bệnh viện.
Nhà ăn bệnh viện chia làm hai tầng.
Tầng một là nơi bệnh nhân và người nhà ăn cơm, tầng hai là nhà ăn của công nhân viên chức.
Hai người đi đến nhà ăn tìm một chỗ ngồi xuống, Vân Sơ mới nhớ ra, hỏi: "Hôm nay cô đến đây gặp bác sĩ Lục đúng không?"
Nghe đến đây, Nguyễn Huỳnh bật cười: "Không, tôi vừa đến chỗ y tá hỏi rồi, y tá nói anh ấy phải làm phẫu thuật."
Vân Sơ nói với cô: "Buổi sáng lúc kiểm tra phòng tôi có gặp anh ấy."
Nguyễn Huỳnh đáp: "Tôi biết."
Cô uống một ngụm nước ấm để làm dịu cổ họng: "Không phải tôi cố ý đến bệnh viện tìm anh ấy."
Vân Sơ hơi ngạc nhiên, thấp giọng nói: "Vậy thì tốt."
Cô ấy không hy vọng Nguyễn Huỳnh ôm thất vọng trở về.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Thức ăn trong nhà ăn bệnh viện không ngon lắm, hai người không ăn được mấy miếng đã đặt đũa xuống.
Thấy thời gian gần đến, Nguyễn Huỳnh nói với Vân Sơ rằng mình phải trở về đài phát thanh làm việc.
"Nguyễn Huỳnh." Thấy cô sắp rời đi, Vân Sơ gọi lại: "Cho tôi thêm phương thức liên lạc được không?"
Lúc này Nguyễn Huỳnh mới nhớ ra bản thân đã quên mất chuyện này: "Tất nhiên là được."
Cô vội vàng lấy điện thoại ra: "Tôi quét cho cô."
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc, Nguyễn Huỳnh lái xe trở về đài phát thanh.
Vân Sơ ở dưới tầng tắm nắng, rồi mới chậm rãi trở về phòng bệnh, khi đi đến hành lang thì thấy có người đang dựa vào tường nghỉ ngơi và chờ mình.
…
Buổi sáng Lục Ngộ An có một ca phẫu thuật, khi xong đã là một giờ trưa.
Anh xoa xoa cổ tay cứng đờ, đi về phía phòng làm việc.
"Bác sĩ Lục." Tiết Cảnh Thắng đi phía sau anh, chuẩn bị gọi cơm: "Buổi trưa anh muốn ăn gì?"
Hôm qua Lục Ngộ An thức khuya, lại vừa mới làm phẫu thuật xong nên anh không muốn ăn. Anh lắc đầu, nói bằng giọng khàn khàn: "Không cần gọi cho tôi, cậu cứ gọi cho cậu đi."
Tiết Cảnh Thắng đã quen với cách sắp xếp của anh, bất đắc dĩ nói: "Hay em gọi món trước được không? Anh đói bụng cũng có thể hâm nóng lại ăn."
"Không cần." Lục Ngộ An cười: "Một lúc nữa tôi tự đi ăn."
Nghe vậy, Tiết Cảnh Thắng không miễn cưỡng nữa.
Cậu ấy chào hỏi một số bác sĩ và điều dưỡng khác chưa ăn cơm, đồng thời gọi cơm cho mình.
Hơi mệt mỏi.
Lục Ngộ An đi vào phòng làm việc, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, anh lấy điện thoại ra. Có mấy tin nhắn chưa đọc, nhưng không có tin của Nguyễn Huỳnh.
Im lặng nhìn ảnh đại diện trên Wechat của cô, Lục Ngộ An hơi nhíu mày, rũ mắt xuống hỏi cô: [Đi làm chưa?]
Gửi tin nhắn đi, Lục Ngộ An đi về phía chỗ ngồi.
Còn chưa đến gần, anh nhìn thấy ở trên bàn có một chiếc túi có logo quen thuộc, trên túi còn có một tờ giấy ghi chú.
Lục Ngộ An sải bước đi đến, nhìn thấy rõ ràng từng chữ trên tờ giấy ghi chú.
'Loại bác sĩ Lục thích, nhớ uống sau bữa ăn.'
Dòng chữ không quá quen thuộc.
Lục Ngộ An nhìn chằm chằm một lúc lâ, im lặng nhếch môi lên. Đột nhiên có người vỗ vai anh: "Bác sĩ Lục, cậu làm chuyện xấu sau lưng tôi, giấu tôi bí mật gì đó đúng không?"
Tất Khải Hoàn từ bên ngoài trở về, chỉ vào cốc cà phê được giao đến đặt ở trên bàn anh: "Tại sao cửa hàng này lại giao cà phê đến cho cậu?"
Anh ta nghiêm túc nhấn mạnh, nói: "Tôi muốn nói là, nếu không phải người quen của cửa hàng này đặt hàng, trên ba ki lô mét sẽ không giao hàng."
Nghe vậy, Lục Ngộ An liếc anh ta một cái, không trả lời.
"Này, bác sĩ Lục, mau nói đi, đừng có giả ngu." Tất Khải Hoàn chỉ vào dòng chữ trên giấy ghi chú: "Còn có cái này nữa, lúc đầu khi tôi đi ra khỏi phòng phẫu thuật đã muốn uống nhưng nhìn thấy nội dung của tờ ghi chú này tôi không dám uống nữa."
Lục Ngộ An liếc anh ta một cái, thản nhiên nói: "Cậu muốn uống gì? Tôi mời cậu."
Anh nói xong, Tất Khải Hoàn vẫn chưa trả lời, bên ngoài truyền đến tiếng huyên báo. Hai người quay đầu lại nhìn, ngoài ra còn có cà phê và món tráng miệng được giao đến.
"Ồ..." Tất Khải Hoàn nhướng mày: "Tại sao lại giống logo của cửa hàng này thế, là cùng một cửa hàng sao?"
Anh ta nghi ngờ nói: "Vậy tại sao đồ của cậu được giao đến trước vậy?"
Lục Ngộ An đứng ở đó nhìn mấy giây, gọi Vu Tích Ngọc: "Điều dưỡng Vu."
Vu Tích ngọc: "Bác sĩ Lục, có chuyện gì vậy?"
Lục Ngộ An chỉ vào cà phê và món tráng miệng bên cạnh, thấp giọng nói: "Cô lấy đồ từ ai?"
Việc này đang ám chỉ ai, hai người đều hiểu rất rõ.
Vu Tích Ngọc gật đầu, kể lại suy nghĩ của Nguyễn Huỳnh cho Lục Ngộ An: "Cô Nguyễn nói trong lúc cô ấy nằm viện cảm ơn mọi người đã chăm sóc."
Lục Ngộ An nghe vậy, khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi."
Anh dặn dò: "Nhỏ tiếng một chút, chia cho mọi người đi."
Vu Tích Ngọc trả lời.
Đột nhiên, Lục Ngộ An nghĩ đến chuyện gì đó: "Cô ấy đến lúc mấy giờ?"
Vu Tích Ngọc: "Khoảng mười một giờ, cô ấy đi thăm Kỳ Kỳ."
Tất Khải Hoàn không nghe rõ hai người nói gì, vô cùng hoang mang: "Cậu và điều dưỡng Vu chơi trò gì với nhau mà bí mật vậy?"
Lục Ngộ An kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy tờ giấy ghi chú đặt vào ngăn kéo rồi mới ngước mắt nhìn anh ta: "Cậu không đi lấy cà phê à?"
"..."
Tất Khải Hoàn: "Cà phê không quan trọng, bí mật của cậu quan trọng hơn."
Lục Ngộ An không nói gì, ấn mở vào ảnh đại diện WeChat của Nguyễn Huỳnh thêm lần nữa.
Anh vừa mở ra, tin nhắn của Nguyễn Huỳnh được gửi đến: [Anh vừa phẫu thuật xong à?]
Nguyễn Huỳnh: [Ừm, tôi đến đài phát thanh rồi.]
Lục Ngộ An nhíu mày: [Sao đột nhiên lại muốn mời bọn họ uống cà phê?]
Nguyễn Huỳnh: [Không phải đột nhiên.]
Nguyễn Huỳnh dùng voice chat nói với anh: [Chỉ là không nỡ nhìn bác sĩ Lục không có cà phê uống.]
Nguyễn Huỳnh mời đồng nghiệp trong phòng của Lục Ngộ An uống cà phê cũng là có ý cảm ơn.
Đương nhiên về phương diện khác, là cô có chút tâm tư riêng. Cô sợ đồng nghiệp của Lục Ngộ An không chú ý tới mặt trước của tờ ghi chú lại uống mất của anh.
Uống một cốc cà phê không có gì quan trọng, giữa các đồng nghiệp với nhau cũng là chuyện rất bình thường.
Chỉ là Nguyễn Huỳnh sẽ đau lòng.
Cho nên một công đôi việc, cô mời mọi người trong phòng cùng uống.
Nhìn mấy tin nhắn cô gửi tới, trong đầu Lục Ngộ An hiện lên gương mặt cô lúc nói những lời này, anh nhướng mày, trong đôi mắt tràn đầy sự chân thành.
Cô càng như vậy càng khiến cho người ta không có sức chống đỡ.
Riêng điểm này, Lục Ngộ An bất đắc dĩ cười: [Tốn kém.]
Nguyễn Huỳnh: [Cũng thường thôi, xem như tôi quảng cáo cho quán cà phê.]
Lục Ngộ An: [ Sao cốc của tôi được đưa đến trước?]
Nguyễn Huỳnh: [Số lượng quá lớn, có lẽ bọn họ sẽ làm lâu.]
Cho nên cô nhắn cho Tư Niệm một tin nhắn, để cô ấy sắp xếp người đưa đến bệnh viện cho Lục Ngộ An trước.
Hai người nói chuyện cứ như không có người bên cạnh.
Tất Khải Hoàn ở bên cạnh thường liếc mắt muốn nhìn thử một cái, trong đầu có suy đoán.
Đến khi Lục Ngộ An để điện thoại xuống, anh ta kéo ghế đến bên cạnh anh: "Tiết lộ một chút đi, nói chuyện với ai thế?"
"..." Lục Ngộ An lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Cậu không đi nghỉ ngơi sao?"
Tất Khải Hoàn: "Lát nữa đi."
"Tùy cậu." Lục Ngộ An cầm lấy ly cà phê trên bàn: "Tôi tới nhà ăn ăn cơm."
Tới nhà ăn, Lục Ngộ An đúng lúc gặp một đầu bếp quen.
Đối với việc bác sĩ không ăn cơm đúng giờ, mọi người trong bệnh viện thấy nhưng cũng không thể trách.
"Bác sĩ Lục muốn ăn gì?"
Thật ra Lục Ngộ An không thích ăn cá nhưng không hiểu sao lại nghĩ tới Nguyễn Huỳnh, anh tự cười một mình cũng không biết là đang cười cái gì: "Còn cá không?"
Đầu bếp sửng sốt, vội vàng nói: "Nếu cậu muốn ăn đương nhiên là có, cậu ngồi đi, tôi làm cho cậu một phần đơn giản."
Lục Ngộ An cười: "Được, cá kho, không cần rau thơm."
"Không phải cậu thích ăn rau thơm sao?" Đầu bếp ngạc nhiên.
Lục Ngộ An: "Ừ, hôm nay không muốn ăn."
Đầu bếp hoài nghi nhìn anh mấy giây, sau khi chắc chắn anh không nói đùa mới quay lại phía sau bếp.
Lục Ngộ An tìm một hàng ghế gần đấy ngồi xuống, Nguyễn Huỳnh vừa gửi tin nhắn cho anh, muốn anh xác nhận lại ngày sinh nhật của Kỳ Kỳ.
Trước kia Nguyễn Huỳnh từng hỏi qua viện trưởng về sinh nhật của Kỳ kỳ, chính là cuối tuần này, nhưng cô lại sợ mình quên mất nên cuối cùng vẫn hỏi lại Lục Ngộ An thử xem.
Lục Ngộ An: [Là Chủ Nhật.]
Nguyễn Huỳnh: [Con bé có nói muốn quà sinh nhật gì không?]
Lục Ngộ An: [Lúc trước có từng nói.]
Nguyễn Huỳnh: [Là gì?]
Tin nhắn vừa được gửi đi, Nguyễn Huỳnh liền nhận được cuộc gọi của Lục Ngộ An gọi tới.
Sau khi nối máy, cô nghe thấy giọng khàn khàn trầm thấp của anh: "Cô bé chưa từng được tới công viên trò chơi."
Nguyễn Huỳnh hiểu ra: "Vậy cô bé có thể rời khỏi bệnh viện không?"
"Tôi sẽ đi xin." Lục Ngộ An nói xong, anh gọi: "Nguyễn Huỳnh."
Nguyễn Huỳnh: "Hả?"
Lục Ngộ An nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, nghĩ đến khuôn mặt vui vẻ sáng sủa của cô, thấp giọng nói: "Hôm đó có rảnh không?"
Nguyễn Huỳnh lập tức hiểu ra ý tứ của Lục Ngộ An, cô cong khóe môi, liếc mắt nhìn một quảng cáo nhảy ra từ màn hình máy tính, cố ý hỏi: "Không chắc lắm, sao thế? Anh muốn đi cùng tôi đưa Kỳ Kỳ tới công viên trò chơi?"
Lục Ngộ An 'ừ' một tiếng, nghiêm túc hỏi: "Có muốn không?"
Rõ ràng chỉ là hỏi cô có muốn tới công viên trò chơi không.
Nhưng ba chữ 'có muốn không' này từ trong miệng anh nói ra, dòng điện lưu xuyên qua lọt vào tai Nguyễn Huỳnh khiến cô xuất hiện một loại ảo giác như người đàn ông này đang cầu hôn.
Trái tim cô chợt đập thật nhanh.
Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu, hơi nghiêng nhìn mình trong gương nhỏ, lỗ tai đã ửng đỏ.
Cô hít sâu một hơi, hàm hồ nói: "Tôi sẽ suy nghĩ, tối nay sẽ nói với anh."
Lục Ngộ An cúi đầu cười: "Được."
Anh vừa dứt lời, đầu bếp cũng mang đồ ăn ra cho anh.
Nguyễn Huỳnh nghe được cuộc trò chuyện của hai người, ngạc nhiên không thôi: "Bây giờ anh mới ăn cơm á?"
Lục Ngộ An lên tiếng trả lời.
Nói đến cơm trưa, Nguyễn Huỳnh nhịn không được nói: "Anh có biết trưa nay tôi ăn cơm cùng ai không?"
Lục Ngộ An: "Kỳ Kỳ?"
"Không phải." Nguyễn Huỳnh nói: "Là Vân Sơ, bọn tôi ăn ở nhà ăn của bệnh viện."
Lục Ngộ An hơi bất ngờ, vừa muốn mở miệng thì Nguyễn Huỳnh đột nhiên nghiêm túc gọi anh: "Lục Ngộ An."
"Ừ?" Giọng anh hơi trầm, nghe vô cùng gợi cảm.
Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại đổi sang tai kia, liếm môi: "Có phải cá kho ở nhà ăn của công nhân viên chức thực sự ngon hơn ở nhà ăn bình thường không?"
Lục Ngộ An nghe ra giọng của cô, cụp mắt nhìn cá kho trên bàn: "Buổi trưa ăn ở nhà ăn dưới tầng?"
"Ừ." Nguyễn Huỳnh thở dài: "Không ngon."
Lục Ngộ An mỉm cười: "Ăn trên lầu ngon hơn." Anh dừng một chút, lại nói: "Trưa mai có muốn ăn không?"
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ rồi nói: "Cách vài ngày nữa lại ăn."
Lục Ngộ An: "Được."
Hai người đang nói chuyện thì Lâm Du Anh đi ra từ phòng làm việc.
"Nguyễn Huỳnh." Thấy cô đang gọi điện, cô ấy nói khẽ: "Gọi xong thì đến phòng làm việc của chị một lát."
"..."
Hai người im lặng trong giây lát, Nguyễn Huỳnh nói: "Tôi bận rồi."
Lục Ngộ An: "Ừ."
Cúp điện thoại, Nguyễn Huỳnh ngồi tại chỗ suy nghĩ một phút, cũng không thể nghĩ ra Lâm Du Anh tìm mình làm gì.
Cô từ bỏ đấu tranh, quay đầu đi vào phòng làm việc.
Lúc từ phòng làm việc của Lâm Du Anh đi ra, Nguyễn Huỳnh lơ đãng nhìn điện thoại mới phát hiện ra Lục Ngộ An gửi cho mình một tấm hình.
Cô mở ra thì là ảnh chụp cá kho.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm, đột nhiên nghĩ đến lúc nãy trong điện thoại anh vừa hỏi mình Chủ Nhật có rảnh không.
Ngồi yên một hồi, Nguyễn Huỳnh tìm một cuốn sổ tay cũ không dùng tới từ rất lâu rồi. Thừa dịp thời gian vào làm chính thức còn chưa tới, cô bắt đầu chuẩn bị chút đồ.
Đàm Tuyết Nhi vừa tới công ty liền phát hiện Nguyễn Huỳnh đang hì hục với cuốn sổ tay.
Cô ấy nghi ngờ nhìn: "Chị Nguyễn Huỳnh, chị làm gì thế?"
Nguyễn Huỳnh: "Làm sổ tay."
"..." Đàm Tuyết Nhi nghẹn lời: "Ý em là sao chị làm sổ tay lại như làm bảng biểu thế?"
Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Ánh mắt của em không tồi, chính làm làm bảng biểu."
"?"
Đàm Tuyết sững sờ: "Chị làm cái này làm gì? Thời gian làm việc của chúng ta không phải cố định sao?"
Bọn họ không có lịch xếp ca làm mỗi ngày, thời gian bọn họ đi làm căn cứ vào luật quốc gia là được rồi, thỉnh thoảng sẽ có tăng ca nhưng đều là thông báo bằng miệng.
Nguyễn Huỳnh: "Gửi cho bạn."
Cô làm ra đương nhiên không phải để cho mình xem.
Đàm Tuyết đang muốn hỏi người bạn ấy là ai thì Nguyễn Huỳnh đã khoát tay với cô ấy: "Em tìm giúp chị ở ngăn kéo phía trước có một cuộn sticker hình con thỏ màu tím."
Đàm Tuyết: "Được."
Bận rộn hơn một tiếng, cuối cùng Nguyễn Huỳnh cũng làm xong sổ tay ghi một lượt chương trình trong một tuần.
Làm xong, cô chụp ảnh gửi cho Lục Ngộ An.
Tin nhắn vừa mới gửi đi không bao lâu, Lục Ngộ An lại gọi điện cho cô.
Thời gian nghỉ trưa của nhân viên điều dưỡng khá dư dả.
Chỉ cần không có tình huống phát sinh, làm xong ca phẫu thuật, buổi trưa bọn họ có thể ngủ một chút.
Khi Nguyễn Huỳnh gửi tin nhắn tới, Lục Ngộ An vừa tỉnh lại sau khi chợp mắt hơn hai mươi phút.
Điện thoại rung lên, anh mở máy, đập vào mắt chính là một lịch trình với màu sắc rực rỡ nhưng được xếp chữ rất ngay ngắn, bảng biểu lịch trình trong ngày với nét chữ xinh đẹp có lực.
Dành cho tuần tới.
Nguyễn Huỳnh viết chữ rất đẹp, Lục Ngộ An biết.
Điều anh không biết chính là ngay cả sổ tay cô cũng có thể làm đẹp như vậy.
Lịch trình trong ngày được Nguyễn Huỳnh ghi chú, sắp xếp ngày tháng, thời gian và công việc.
Cô cố ý khoanh tròn hai ngày cuối tuần, hai ngày này cô còn có chú thích khác.
Thứ Bảy viết là ‘chờ quyết định’.
Mà ô Chủ Nhật ở bên cạnh, từ 0 giờ đến 24 giờ, cô viết ghi chú là ‘nghe bác sĩ Lục sắp xếp’.
Bình tĩnh xem phần lịch trình này một hồi lâu, trong mắt Lục Ngộ An có ý cười.
Đột nhiên anh rất muốn nghe giọng cô một chút. Trong lúc xúc động, Lục Ngộ An lại mở máy gọi điện cho Nguyễn Huỳnh.
"Alo..." Đến thời gian làm chính thức, tiếng nói chuyện của Nguyễn Huỳnh nhỏ đi nhiều: "Lục Ngộ An?"
"Là tôi." Lục Ngộ An trả lời, chậm rãi nói: "Tôi nhận được rồi."
Nguyễn Huỳnh khẽ nhếch môi, 'à' một tiếng: "Tôi biết rồi, anh xem điện thoại là có thể nhìn thấy."
"..." Lục Ngộ An im lặng trong chốc lát, tiếp tục hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn làm cái này?"
"Ừ?" Chuyện này, Nguyễn Huỳnh trả lời rất lưu loát: "Có qua có lại."
Cô nhắc nhở anh: "Anh gửi tin nhắn cho tôi, thì khi tôi trở về cũng phải gửi tin nhắn cho anh đúng không?"
Lục Ngộ An yên tâm tiếp nhận, giọng hơi trầm xuống như đang dụ dỗ Nguyễn Huỳnh: "Thứ Bảy muốn làm gì?"
Nguyễn Huỳnh nghĩ tới ba chữ 'chờ quyết định' do mình viết ra, miệng nhanh hơn não: "Anh hỏi chuyện này là muốn hẹn tôi sao?"
Lời vừa nói ra, hai người đều im lặng.
Nguyễn Huỳnh hối hận, dường như cô hơi trực tiếp quá rồi. Đối với Lục Ngộ An, cô lại cảm thấy trực tiếp mới là có ích nhất.
Đang miên man suy nghĩ, Nguyễn Huỳnh nghe thấy tiếng cười của Lục Ngộ An.
Tiếng cười quyến rũ hơn tiếng nói chuyện của anh, khiến cô tê dại tay chân, dòng điện lưu ngăn cách cũng có thể khiến lỗ tai của cô nóng rực. Trái tim của cô lại phập phồng rõ ràng như gió nhẹ thổi qua cành lá, va chạm thành tiếng dòng chảy.
Nguyễn Huỳnh vô thức lên tiếng: "Anh..."
Cô đang muốn hỏi Lục Ngộ An cười cái gì, anh đã mở lời trước: "Sao lại thông minh thế này?"
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, không chắc chắn hỏi: "Anh có ý gì?"
"Đoán không ra à?" Lục Ngộ An phối hợp với cô.
Nguyễn Huỳnh nhếch miệng, cảm thấy trái tim mình bị anh kéo lên.
Cô đang tự hỏi mình có nên tiếp tục giả ngu hay thẳng thắn hỏi lại, đột nhiên Lục Ngộ An gọi cô: "Nguyễn Huỳnh."
Nguyễn Huỳnh: "Đây."
Lục Ngộ An bị cô chọc cười, nói thẳng ra: "Tôi đang hẹn cô đấy."
Nói xong, anh hỏi ý kiến của Nguyễn Huỳnh: “Cô cho hẹn không?"