Hôn Trộm

Chương 36: “Cảm nhận được chưa?”




Thứ Bảy, mặt trời rực rỡ trên cao. Mùa Đông hiếm có ngày nào mặt trời sáng chói như vậy, cao cao treo trên tầng mây.
Bầu trời cũng xanh hiếm thấy, trong sáng như được nước mưa cọ rửa.
Tối hôm qua Nguyễn Huỳnh bị mất ngủ, lúc mơ màng vào giấc thì đã là hai ba giờ sáng.
Đồng hồ báo thức vang lên, cô cố gắng chống người bò dậy.
Cô kéo rèm cửa sổ ra, đứng bên cửa sổ ngắm nhìn ánh mặt trời rải rác chiếu vào trong, sau đó đeo dép lê bước vào phòng tắm.
Sau khi ra ngoài, Nguyễn Huỳnh đứng ngẩn người tại chỗ vài giây rồi mới đi vào phòng để quần áo.
Hôm nay cô hẹn gặp Lục Ngộ An, nhưng mà hai người hẹn gặp vào buổi chiều.
Nguyễn Huỳnh bận rộn xử lý công việc trong nhà một hồi, rồi mới trang điểm và thay đồ ra ngoài.
Mới vừa bước vào thang máy, cô đã nhận được tin nhắn của Tư Niệm hỏi hôm nay cô đi đâu.
Nguyễn Huỳnh: “Lục Ngộ An chưa nói.”
Tư Niệm: “Còn chưa nói điểm hẹn mà anh ấy đã bắt cóc cậu đi rồi á?”
Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại bật cười: “Gì chứ, tớ có dễ bị bắt cóc thế đâu.”
Tư Niệm: “Mong là sau khi cậu nghe được giọng nói của bác sĩ Lục, thấy được bóng dáng của anh ấy mà vẫn kiên định như vậy.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Hình như không chắc thật.
Từ lúc mới quen đến giờ, Nguyễn Huỳnh chợt nhận ra sức hấp dẫn của Lục Ngộ An đối với cô thật sự rất lớn.
Ví dụ như hôm thứ Hai, anh vừa hỏi cô có cho hẹn không, cô đã không chút do dự trả lời rằng mấy giờ, hẹn chứ.
Nghĩ đến vẻ chủ động của mình hôm ấy, Nguyễn Huỳnh vẫn còn thấy có hơi hối hận.
Cô phải làm giá một chút mới phải.
Nguyễn Huỳnh vừa đi vừa nghĩ, mãi tới cửa tiểu khu, nhìn thấy bóng dáng mặc áo khoác gió màu đen đứng tựa bên cửa xe chờ mình thì cô mới tán thành với quyết định hôm thứ Hai của mình.
Lúc nằm viện cô từng nghe mấy người xung quanh nói rằng không ai có thể từ chối Lục Ngộ An.
Cô cũng thế.
Nhiệt độ có xu hướng tăng trở lại.
Lục Ngộ An khoác áo gió sẫm màu, anh vai rộng chân dài, rất phù hợp với những kiểu áo dài như này.
Nguyễn Huỳnh nhìn từ dưới lên trên, cuối cùng dừng lại trước ngũ quan lập thể của anh. Da anh trắng sáng, đường nét gương mặt lạnh lùng tự nhiên, sao có thể đẹp đến vậy chứ. Lúc không nói chuyện, cả người anh lộ ra một vẻ cấm dục quy củ.
Rõ ràng anh là một người dịu dàng.
Bất chợt Nguyễn Huỳnh nhớ tới hai ngày trước, Tư Niệm ăn cơm với cô, khi nhắc tới Lục Ngộ An đã phê bình một câu.
Cô ấy nói, Lục Ngộ An là loại người trông có vẻ thì dịu dàng, lịch thiệp, chẳng có chút nguy hiểm gì, nhưng thực tế, anh là sự ẩn nhẫn và lạnh lùng khắc sâu trong xương cốt.
Nguyễn Huỳnh có phần hơi đồng tình với lời cô ấy nói, nhưng cũng không đến mức ấy.
Cô đang định phản bác lời Tư Niệm thì cô ấy lại nhìn cô với vẻ không đứng đắn, nói đầy ẩn ý: “Kiểu đàn ông biết kiềm chế như thế này này, nếu có ngày vỡ đê thì sẽ hành động trái ngược hoàn toàn, khiến người khác không chịu nổi đấy. Cậu nhớ bảo trọng.”
Nguyễn Huỳnh đang bận nghĩ ngợi thì chợt bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, khoang mũi ngập tràn mùi hương mát lạnh.
“Cô dừng lại đây làm gì vậy?” Lục Ngộ An bước ra khỏi tiểu khu, dừng lại tại chỗ.
Nghe thấy giọng nói hấp dẫn đó, đôi tai Nguyễn Huỳnh bỗng nóng bừng lên. Cô cố ép mình quên đi lời Tư Niệm nói: “Không có gì.”
Cô giương mắt lên nhìn thấy Lục Ngộ An: “Anh chờ lâu lắm hả?”
Lục Ngộ An: “Không lâu lắm.”
Anh bước tới cửa xe, mở cửa giúp Nguyễn Huỳnh: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Nguyễn Huỳnh chờ anh lên xe rồi mới đáp, sau đó hỏi ngược lại: “Bác sĩ Lục, anh có biết bây giờ là mấy giờ không?”
Đương nhiên Lục Ngộ An biết bây giờ đã là hơn một giờ chiều.
Nhưng anh cũng biết Nguyễn Huỳnh không phải người ăn đúng bữa theo quy luật.
Tuy hai người quen biết chưa lâu, nhưng anh hiểu cô hơn cô nghĩ nhiều.
Tựa như biết Lục Ngộ An đang nghĩ gì, Nguyễn Huỳnh khe khẽ biện hộ cho mình: “Thỉnh thoảng… Tôi làm việc và nghỉ ngơi cũng rất quy củ.”
Nghe vậy, Lục Ngộ An chỉ nhẹ nhếch môi cười: “Biết rồi, thế cô Nguyễn quy củ muốn ăn gì tối nay?”
Anh hỏi cô.
Nghe anh gọi mình là “cô Nguyễn”, không hiểu sao Nguyễn Huỳnh lại bật cười.
Cô nhìn đồng hồ: “Tùy bác sĩ Lục vậy.”
Lục Ngộ An cũng bật cười thành tiếng theo, phối hợp với cô: “Được.”
-
Chiếc xe lăn bánh rời xa tiểu khu, Nguyễn Huỳnh nhìn đường sá hai bên, bỗng nhiên nhớ ra gì đó mà hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Hôm đó cô đồng ý hẹn gặp Lục Ngộ An, anh có hỏi cô có đặc biệt muốn đi nơi nào không, cô trả lời rằng không có, cứ tùy theo anh sắp xếp là được. Sau đó cô cũng chưa hỏi lại anh.
Mãi đến bây giờ cô vẫn chưa biết hôm nay bọn họ sẽ đi đâu, sẽ làm gì.
Lục Ngộ An vẫn nhìn thẳng phía trước, đôi mắt liếc sang nhìn cô: “Đợi đến rồi thì cô sẽ biết.”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày.
Hai mươi phút sau, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy bảng tên nhà hát quen thuộc.
Hôm nay đoàn kịch sẽ diễn một vở nhạc kịch mà Nguyễn Huỳnh rất thích, khác với vở lần trước cô đã xem cùng bọn Tư Niệm. Cô đã muốn xem vở kịch âm nhạc này từ nửa năm trước rồi.
Nhưng lần bán vé duy nhất đã qua, cô không giành được vé.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên đó là Lục Ngộ An lại biết.
Nguyễn Huỳnh cố gắng lục lọi ký ức, cô chưa từng nhắc tới chuyện này với Lục Ngộ An, kể cả Trần Tịch Dương cũng không biết cô có sở thích xem nhạc kịch.
Tựa như biết cô muốn hỏi gì, Lục Ngộ An quay đầu nhìn cô: “Trước đây tôi từng thấy trên vòng bạn bè của cô.”
“Hả?”
Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên.
Cô thật sự không ngờ Lục Ngộ An sẽ lướt xem vòng bạn bè của cô để tìm hiểu, để biết về sở thích của cô.
“Chắc vở nhạc kịch tôi chia sẻ trên vòng bạn bè từ lâu lắm rồi ha?” Cô không chắc chắn lắm.
Lục Ngộ An đáp: “Cô đã đăng từ tháng Năm.”
Nguyễn Huỳnh khựng lại.
Lục Ngộ An mở cửa xuống xe, đi vòng lại mở cửa bên cô, còn đưa tay về phía cô.
Ánh mắt Nguyễn Huỳnh run lên. Cô đưa tay cho anh, qua lớp áo cũng cảm nhận được đường cong cánh mạnh mẽ của anh. Tim cô bất chợt đập nhanh hơn, cô không nhịn được mà hỏi: “Sao anh còn mua được vé vậy?”
“Nhờ Úc Đình Vân tìm chủ rạp hát mua.” Lục Ngộ An thành thật đáp.
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, ngước mắt nhìn anh, “Bác sĩ Lục.”
“Hả?” Lục Ngộ An cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn đỏ ửng của cô.
Một cơn gió thổi qua khiến vài lọn tóc bay vào mặt, vướng vào môi Nguyễn Huỳnh.
Lục Ngộ An thấy vậy thì giơ tay vén tóc cô sang một bên, hỏi: “Định nói gì?”
Nguyễn Huỳnh nhìn tay cử động cánh tay anh, cảm nhận được đầu ngón tay anh cọ lên gương mặt mình và cảm giác nóng bỏng bên tai.
Cô vô thức nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt anh quá nóng bỏng, khiến cô không chống đỡ được.
Nguyễn Huỳnh thở phào một hơi, hỏi một câu không đứng đắn: “Vòng bạn bè của tôi thú vị không?”
Thật ra cô cũng đã quên mình từng đăng gì lên vòng bạn bè.
Bởi vì ít khi đăng bài nên Nguyễn Huỳnh thường để vòng bạn bè ở chế độ công khai.
Lục Ngộ An mỉm cười: “Thú vị.”
“Thật không?” Nguyễn Huỳnh cùng bước vào cửa soát vé với anh: “Vậy lúc anh xem có thấy phí thời gian không?”
Lục Ngộ An đưa vé cho người soát vé, sau khi hai người bước ra mới đáp: “Thật sự mà nói thì không.”
Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên: “Tôi còn tưởng người bận rộn như anh thì sẽ không lướt vòng bạn bè bao giờ.”
Lục Ngôn An: “Đúng là không lướt thật.”
Nguyễn Huỳnh: “Vậy anh…”
Nói được một nửa thì cô chợt hiểu ra.
Lục Ngộ An cũng dừng lại theo bước chân cô, nhìn cô, chậm rãi nói: “Là cố ý lướt xem.”
Anh không thích lướt vòng bạn bè.
Còn về phần vì sao anh lại xem được vòng bạn bè của Nguyễn Huỳnh thì đó là do mỗi khi có thời gian rảnh thì anh đều mở ra xem.
Cũng bởi vì đó là vòng bạn bè của cô nên anh mới không thấy phí thời gian, thậm chí còn cho đó là thú vị.
Nguyễn Huỳnh bị lời Lục Ngộ An nói làm cho kinh ngạc.
Lời anh lúc nào cũng thế, cứ như mang theo tầng nghĩa rằng anh không cố ý trêu chọc cô, anh chỉ nói lời thật lòng thôi.
Nguyễn Huỳnh không khỏi cảm thấy Lục Ngộ An muốn cho cô biết thật.
-
Bên trong rạp đông kín người.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đến không sớm cũng không muộn, vừa ngồi xuống thì đã sắp bắt đầu.
Trước lúc diễn viên lên sân khấu, Nguyễn Huỳnh chợt nhớ ra một chuyện, cô hỏi người bên cạnh: “Lúc trước anh từng đến đây hả?”
“Từng tới hai lần.” Lục Ngộ An nói.
Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp hỏi thêm thì Lục Ngộ An đã thấp giọng nói: “Đến cùng với mấy người Úc Đình Vân.”
Nguyễn Huỳnh: “... À.”
Cô cố đè khóe miệng muốn nhếch lên xuống, lại bất ngờ hỏi: “Giám đốc Úc cũng có hứng thú với nhạc kịch à?”
“Cậu ấy không có hứng thú.” Lục Ngộ An vẫn ăn ngay nói thật trả lời Nguyễn Huỳnh: “Là Vân Sơ thích.”
“Vân Sơ?” Nguyễn Huỳnh chớp chớp mắt: “Vậy hôm nay họ có đến không?”
Lục Ngộ An đang định đáp không thì bỗng nhìn thấy hai người bước ra từ bên cạnh.
Anh nhìn thấy thì Nguyễn Huỳnh cũng thấy.
“Vân Sơ.” Nguyễn Huỳnh mừng rỡ.
Vân Sơ ngước mắt nhìn sang phía họ, ở nụ cười nhẹ: “Nguyễn Huỳnh.”
Hai người chào hỏi nhau.
Vân Sơ nhìn chỗ ngồi bên cạnh vị trí hai người họ đang ngồi rồi quay đầu hỏi Úc Đình Vân: “Chỗ ngồi của chúng ta không ở đây mà phải không?”
Úc Đình Vân: “Ừ.”
Vân Sơ: “...”
Hai người ngồi xuống theo, bầu không khí có phần kỳ lạ.
Nguyễn Huỳnh vừa cảm thấy vậy thì Vân Sơ đã đột nhiên quay đầu nói chuyện phiếm với cô.
Hai người đều tương đối yêu thích nhạc kịch, nên chủ đề có thể nói chuyện cũng khá nhiều.
Trước khi màn biểu diễn chính thức bắt đầu, ở chỗ của Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ, hai người Lục Ngộ An và Úc Đình Vân tựa như không tồn tại.
Hai người yên lặng, dù muốn chen vào nói cũng không chen vào được.
Điện thoại của Lục Ngộ An rung lên, là tin nhắn Úc Đình Vân gửi tới: "Cậu không thể nói một tiếng với Nguyễn Huỳnh hả?"
Lục Ngộ An: "Không phải cậu cũng không à?"
Úc Đình Vân: "Cô ấy muốn xem."
Vân Sơ muốn xem, dù anh ta không rảnh cũng sẽ phải rảnh.
Khi thấy câu này, môi dưới của Lục Ngộ An hơi giật nhẹ, không để ý tới anh ta nữa.
Cũng may ngay sau đó, ánh đèn trên sân khấu dần tối lại, diễn viên lên sàn, người xem dưới sân khấu cũng thoáng yên tĩnh lại, nín thở tập trung nhìn lên sân khấu.
Lục Ngộ An mượn ánh đèn mờ liếc nhìn qua người bên cạnh. Cô chăm chú xem, thỉnh thoảng tâm trạng cũng chập chờn theo tình tiết vở kịch.
Diễn viên khóc, cô cũng sẽ cảm động mà đỏ mắt; diễn viên cười, cô cũng sẽ không tự chủ mà cười theo.
Vở nhạc kịch gần hai giờ qua đi, Nguyễn Huỳnh xem vô cùng chăm chú, Lục Ngộ An nhìn cô cũng vô cùng chăm chú.
Vở kịch hạ màn, Nguyễn Huỳnh mới chập rãi tỉnh lại. Khi mọi người xem xong thì thời gian đã không còn sớm nữa.
Vân Sơ và Úc Đình Vân còn có việc, vừa xem hết là đi luôn.
Trước khi đi, Vân Sơ hẹn Nguyễn Huỳnh có thời gian rảnh thì cùng nhau ăn cơm.
Sau khi người đi rồi, Nguyễn Huỳnh mới chợt nhận ra rồi nhìn về phía người bên cạnh: "Lục Ngộ An."
Lục Ngộ An: "Hửm?"
Nguyễn Huỳnh ngửa đầu nhìn anh: "Có thấy nhàm chán không?"
"Không đâu." Lục Ngộ An nhìn gương mặt đỏ lên vì lạnh của cô, nhỏ giọng nói: "Vào trong xe trước nhé."
Nguyễn Huỳnh ừ một tiếng.
Sau khi lên xe, cô tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Tôi thấy anh và giám đốc Úc hình như đều không hứng thú lắm."
Nghe vậy, Lục Ngộ An im lặng một lúc, liếc mắt nhìn cô: "Quả thực không quá hứng thú, nhưng không quá nhàm chán."
Bởi vì có Nguyễn Huỳnh ở đây.
Vậy nên dù là chuyện Lục Ngộ An không thích thì anh cũng chẳng thấy buồn chán, tẻ nhạt.
Nguyễn Huỳnh hiểu rõ trong lòng, im lặng một lúc rồi nói: "Vẫn chưa tới giờ cơm tối, hay chúng ta lại đi một nơi khác nhỉ?"
Lục Ngộ An: “Muốn đi đâu?”
Nguyễn Huỳnh: “Anh chọn một nơi mình muốn đi nhất đi.”
Đối mặt với ánh mắt nhìn sang của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh chỉ cong môi dịu dàng nói: “Có qua có lại mà.”
Lục Ngộ An đã đi xem nhạc kịch theo ý cô, nên cô cũng muốn làm việc anh thích cùng với anh, như vậy sẽ càng hiểu anh hơn.
Thật ra Lục Ngộ An chẳng có nơi nào đặc biệt muốn đi, anh là một người không có sở thích gì.
Bỗng nhiên, anh để ý tới ánh đèn phát ra từ vòng đu quay khổng lồ cách đó không xa.
Lục Ngộ An cụp mắt nhìn người bên cạnh: “Được.”
Chưa tới mười phút sau, Nguyễn Huỳnh đã đứng trước vòng đu quay khổng lồ. Cô ngửa đầu nhìn vòng đu quay sáng đèn đang chậm chạp chuyển động, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ: “Đây là nơi anh muốn đến à?”
Lục Ngộ An: “Ừ.”
Nguyễn Huỳnh trừng mắt nhìn, nhắc nhở anh: “Không phải ngày mai chúng ta sẽ đến khu vui chơi hả?”
Mặc dù khu vui chơi giải trí ngày mai họ đi sẽ lớn hơn khu vui chơi này rất nhiều, nhưng mấy trò chơi đều giống nhau cả mà.
Lục Ngộ An đáp một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn Nguyễn Huỳnh: “Ngày mai là sinh nhật Kỳ Kỳ.”
Nguyễn Huỳnh hiểu ý anh.
Cô hơi chu môi, thong thả đáp: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi xếp hàng.”
Giờ này có rất nhiều người xếp hàng trước vòng đu quay khổng lồ.
Lúc hai người bước tới thì vừa lúc nhìn thấy môi cặp đôi trẻ đang nắm tay, ôm ấp nhau để sưởi ấm.
Cô gái nói mình lạnh.
Thế là chàng trai hà hơi vào tay cô gái, sau đó hỏi: “Có muốn ôm không?”
Cô gái ừ một tiếng: “Muốn.”
Giây sau, chàng trai lập tức mở toang áo khoác ôm lấy cô gái vào lòng. Hai người chẳng thèm nể nang ai, trông vừa ngọt ngào vừa ấm áp.
Lục Ngộ An để ý thấy tầm mắt Nguyễn Huỳnh đang hướng về đâu thì nhướng mày, chậm rãi hỏi: “Lạnh không?”
Nguyễn Huỳnh giật mình quay đầu nhìn anh, “Anh…”
Cô nhìn chiếc áo gió của anh, do dự nói: “Chắc là anh thấy lạnh rồi.”
“...”
Sau vài giây mặt đối mặt, không hiểu sao Lục Ngộ An lại thấy buồn cười vì lời Nguyễn Huỳnh nói.
Trong mắt anh xen chút ý cười nhạt nhòa, anh gọi cô: “Nguyễn Huỳnh.”
Nguyễn Huỳnh bị tiếng cười của anh làm cho ngại ngùng, đành hàm hồ đáp lại: “Tôi nói thật mà.”
Cô quan sát anh từ trên xuống dưới, giờ này mặt trời đã lặn, gió lại lớn.
Nghĩ vậy, Nguyễn Huỳnh lại càng lo lắng hơn: “Tôi nghiêm túc đấy, nếu anh lạnh thì chúng ta không xếp hàng nữa, lần sau tới cũng thế thôi.”
Lục Ngộ An biết cô đang lo cho mình, nhưng anh thật sự không thấy lạnh cho lắm.
Nguyễn Huỳnh nói nhỏ: “Sao anh không nói gì?”
“Không cần.” Lục Ngộ An từ chối rồi bảo cô: “Đưa tay cho tôi.”
Nguyễn Huỳnh tròn mắt không hiểu ý anh, nhưng vẫn vươn tay phải ra: “Anh định làm gì?”
Lục Ngộ An thấy vẻ ngơ ngác của cô thì cụp mắt khẽ cười, rồi vươn tay ra đặt vào lòng bàn tay của Nguyễn Huỳnh.
Lòng bàn tay hai người sát bên nhau, cảm giác nóng bỏng truyền đến.
Hàng lông mi Nguyễn Huỳnh run lên, trái tim cô đập mạnh, cô nghe Lục Ngộ An hỏi: “Cảm nhận được chưa?”
Anh hạ thấp giọng khàn khàn quyến rũ: “Tôi thật sự không lạnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.