Hôn Trộm

Chương 74: Tuần trăng mật




Điểm dừng chân đầu tiên trong tuần trăng mật là Thụy Sĩ mà Nguyễn Huỳnh vẫn luôn muốn đến.
Vào buổi tối hai người mới xuất phát.
Khi bọn họ đến Thụy Sĩ thì đã là sáng sớm. Mặt trời mọc màu đỏ cam rất nổi bật, Nguyễn Huỳnh vừa ngước mắt nhìn qua cửa sổ đã thấy “bóng đèn” treo trên bầu trời.
“Có lạnh không?” Lục Ngộ An đẩy hai vali đi bên cạnh cô.
Nguyễn Huỳnh lắc đầu: “Em không lạnh.”
Thời tiết ở Thụy Sĩ cuối tháng mười không khác với trong nước nhiều lắm. Cũng chỉ là nhiệt độ hơi lạnh mà thôi, mặc áo khoác hoặc đồ bông là đủ rồi.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào mặt trời mọc, cô cười khanh khách nói với Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục, không ngờ cảnh sắc đầu tiên chúng ta nhìn thấy khi đến đây lại là cảnh mặt trời mọc.”
Lục Ngộ An nhếch môi: “Anh đã nghĩ đến rồi.”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Cô biết anh cân nhắc đến việc chênh lệch thời gian nên mới sắp xếp buổi tối sẽ lên máy bay bay tới nơi này.
“Anh không có tế bào lãng mạn gì hết.” Nguyễn Huỳnh nhịn một lát rồi vẫn không nhịn được mà mắng anh.
Lục Ngộ An bật cười: “Được rồi, là lỗi của anh.”
Anh và Nguyễn Huỳnh đứng tại chỗ xem mặt trời mọc.
Đứng một lát, người bạn mà Khương Thanh Thời đã liên lạc trước đó gọi điện thoại cho bọn họ.
Anh ta đã đến lối ra rồi.
Khương Thanh Thời đã sắp xếp toàn bộ hành trình hợp lý cho chuyến du lịch tuần trăng mật của bọn họ.
Ngoài việc sắp xếp máy bay riêng đưa hai người đi du lịch thì còn có tài xế đưa đón mỗi trạm, xe mà cả hai sẽ sử dụng, còn có nơi ở… Cô ấy đều đã sắp xếp rõ ràng.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An chỉ cần hưởng thụ kỳ nghỉ này là được rồi, bọn họ hoàn toàn không cần quan tâm đến những vấn đề khác.
Thấy tài xế đến đón hai người, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An lên xe về nơi ở.
Khương Thanh Thời rất thích Thụy Sĩ, cô ấy còn có nhà riêng ở nơi này. Sau khi cô ấy hỏi Nguyễn Huỳnh thì sắp xếp người quét dọn nhà cửa để hai người ở lại.
Thời tiết ở Thụy Sĩ vào sáng sớm rất đẹp.
Nguyễn Huỳnh ngồi trong xe nhìn khung cảnh Thụy Sĩ bên ngoài cửa sổ. Cỏ xanh như đệm, cảnh sắc mênh mông vô tận, vừa xinh đẹp lại ấn tượng giống như thế giới thần tiên.
Biệt thự Khương Thanh Thời sắp xếp cho bọn họ không quá xa sân bay, chẳng mấy chốc xe chiếc đã dừng lại.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An xuống xe.
Anh bạn đến đón đưa hành trình du lịch Thụy Sĩ cho Lục Ngộ An, nói cho hai người biết chỗ nào nên đi và chỗ nào nên bỏ qua, còn nhiệt tình đưa bản đồ chi tiết cho hai người.
Lục Ngộ An nói cảm ơn, anh bạn đó rời đi.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An giương mắt nhìn căn nhà trước mặt. Biệt thự của Khương Thanh Thời ở Thụy Sĩ được xây dựng theo phong cách kiến trúc Bắc Âu điển hình, màu sắc tươi sáng rất hút mắt.
Biệt thự rất lớn, hai người vừa đẩy cửa đi vào thì lọt vào mắt là bãi cỏ xanh mướt, cách đó không xa còn có hồ bơi, bố trí trong sân rất ấm áp.
Ngoài ra còn có một chiếc xe hơi đang đậu trong sân.
Đó là chuẩn bị cho Lục Ngộ An có bằng lái xe quốc tế, cũng tiện cho hai người đi lại.
Đi vào trong nhà, Nguyễn Huỳnh lập tức nhìn thấy hoa tươi đang bày biện trên bàn.
Cô thay giày và đi qua, cũng nhìn thấy tấm thiệp trên bó hoa tươi. Không có gì ngoài ý muốn, là Khương Thanh Thời bảo người bán viết “Chúc bác sĩ Lục và Huỳnh Huỳnh vui vẻ ở Thụy Sĩ, tuần trăng mật hạnh phúc nhé.”.
Nguyễn Huỳnh mỉm cười, cô lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi cho đám bạn, nói cho mọi người biết cô và Lục Ngộ An đã tới rồi.
Nhìn thấy bức ảnh, Tư Niệm là người đầu tiên trả lời trong nhóm: [Từ bao giờ thì Thanh Thời chu đáo như vậy chứ! Ngay cả hoa cũng chuẩn bị luôn rồi kìa!]
Khương Thanh Thời thật sự rất tốt với bọn họ nhưng hầu hết thời gian cô ấy đều không phải là kiểu người chu đáo như vậy.
Khương Thanh Thời: [… Chồng tớ nhắc tớ đó.]
Tư Niệm: [Tớ đã biết là công lao của giám đốc Thẩm mà.]
Thẩm Ngạn: [Là chuyện tôi nên làm mà thôi.]
Tư Niệm: [Đúng là chồng tốt điển hình, hy vọng mấy người đàn ông khác trong nhóm có thể học hỏi.]
Vừa dứt lời, Chu Hạc Thư và Úc Đình Vân đang định lên tiếng trong nhóm đều đồng loạt xóa nội dung mình vừa gõ, cũng may là chưa gửi đi.
Chiến trường của phụ nữ, bọn họ vẫn không nên tham gia thì tốt hơn.
Trong nhóm im lặng vài giây, Vân Sơ bèn nói: [Huỳnh Huỳnh nhớ chụp thêm ảnh nhé.]
Úc Đình Vân: [Em muốn đi Thụy Sĩ rồi hả?]
Vân Sơ: [… Bây giờ vẫn chưa muốn lắm, chỉ là muốn nhìn thấy Thụy Sĩ vào thu.]
Cô ấy và Úc Đình Vân đã từng tới đó nhưng lần đó là Úc Đình Vân đi công tác, hơn nữa còn là mùa đông, hai người bọn họ không thể ra ngoài chơi được.
Đương nhiên là cho dù có ra ngoài chơi thì cũng chẳng có bao nhiêu ký ức ngọt ngào.
Nguyễn Huỳnh: [Được, tôi sẽ bảo bác sĩ Lục chụp thêm.]
Lục Ngộ An: [Đã thấy.]
Trò chuyện trong nhóm thêm một lát, Lục Ngộ An hỏi cô: “Em mệt chưa?”
Nguyễn Huỳnh lắc đầu: “Anh quên rồi à, em ngủ suốt cả đường mà.”
Vừa lên máy bay thì Nguyễn Huỳnh đã ngủ rồi.
Đến khi máy bay gần như hạ cánh cô mới hoàn toàn tỉnh táo. Lúc giữa đường, cô nửa tỉnh nửa mê nói chuyện với Lục Ngộ An một lát, nhìn bầu trời rồi lại mơ màng ngủ mất.
Lục Ngộ An không quên.
Anh suy nghĩ vài giây, hỏi cô: “Vậy chúng ta ra ngoài ăn sáng nhé?”
Hai mắt Nguyễn Huỳnh sáng ngời: “Ăn ở nhà đi anh.”
Cô nói sự thật: “Em muốn tắm rửa rồi mới ra ngoài.”
Nguyễn Huỳnh tắm xong thì Lục Ngộ An cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.
Trong tủ lạnh chứa đầy nguyên liệu nấu ăn, nếu hai người không quen ăn bên ngoài thì ăn ở nhà một tuần cũng được.
-
Ăn sáng xong, Nguyễn Huỳnh đi trang điểm, Lục Ngộ An cũng đi tắm.
Sửa soạn xong xuôi hai người mới ra ngoài, bắt đầu đi dạo thành phố mà Nguyễn Huỳnh vẫn luôn nhớ đến này, là Zurich huyền thoại thuộc về cô.
Mùa thu ở Zurich còn đẹp hơn những bức ảnh mà Nguyễn Huỳnh đã lướt thấy trên mạng.
Những cành lá đỏ vàng tươi tốt đan xen vào nhau trải dài trên đường.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi dạo trên đường phố, tận hưởng bầu không khí đặc biệt của thành phố này. Hai người không nói nhất định muốn xem gì hay ăn gì. Miễn là đã đến mục đích của bọn họ, tất cả mọi thứ cứ tùy ý đi.
Nhìn thấy muốn ăn thì ăn, cũng không thực sự muốn đến điểm tham quan nào cả.
Đi tới đi lui, hai người đi đến núi Uetliberg, nếu Nguyễn Huỳnh nhớ không lầm thì đỉnh núi này có tháp quan sát cao nhất Zurich và cũng là tháp quan sát cao nhất Thụy Sĩ, có thể quan sát toàn bộ Thụy Sĩ.
Nguyễn Huỳnh ngửa đầu nhìn cành lá tươi tốt với màu sắc rực rỡ.
Mang theo tâm lý dù sao cũng đã đến rồi, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi lên tháp ngắm cảnh.
Nhìn thành phố trước mặt, Nguyễn Huỳnh có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Cảm giác thực hiện được từng mục tiêu trong cuộc sống thật sự rất thích.
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ vui sướng của cô, anh nói nhỏ: “Em thích nơi này thế sao?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Lục Ngộ An suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy sau này mỗi năm chúng ta đều sẽ đến đây nhé?”
“Không cần đâu.” Nguyễn Huỳnh từ chối không hề do dự: “Còn rất nhiều nơi chưa đi, mỗi năm đều tới đây thì cũng không đến những nơi khác được rồi.”
Lục Ngộ An hoàn toàn không ngờ Nguyễn Huỳnh lại có lý do thế này.
Anh không khỏi bật cười, suy nghĩ một chút lại thấy cũng đúng. Cả hai đều là dân đi làm, thật sự không có nhiều ngày nghỉ. Nguyễn Huỳnh vẫn ổn, cô có thể ghi hình chương trình trước, ghi hình xong muốn nghỉ ngơi cũng chẳng sao nhưng Lục Ngộ An lại không được.
Lục Ngộ An im lặng một lúc mới ôm cô từ phía sau, anh hỏi: “Em còn muốn đến nơi nào khác nữa không?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lát: “Có rất nhiều nơi, chẳng qua bây giờ anh hỏi đột ngột quá nên em không trả lời được.”
Lục Ngộ An cười khẽ, anh dõi mắt nhìn thành phố xa lạ với bọn họ này: “Vậy chờ em nhớ ra rồi chúng ta lại đến đó.”
Nguyễn Huỳnh cười tít mắt: “Được thôi.”
Bọn họ có rất nhiều thời gian, có thể làm rất nhiều chuyện và đến rất nhiều nơi. Chỉ cần Nguyễn Huỳnh nhớ ra nơi cô muốn đến là Lục Ngộ An sẽ đi với cô.
Đi dạo hơn nửa ngày, Nguyễn Huỳnh có hơi mệt mỏi.
Vì lệch múi giờ nên mí mắt cô đang đánh nhau.
Hai người về nhà sớm, cơm chiều là Lục Ngộ An làm.
Giữa trưa đã ăn một bữa ở bên ngoài, Nguyễn Huỳnh là kiểu dạ dày Trung Quốc điển hình, đối với thức ăn nước ngoài thì thỉnh thoảng ăn vài lần là được rồi.
Ăn cơm tối Lục Ngộ An nấu xong, Nguyễn Huỳnh lập tức có tinh thần.
Cô tràn đầy hứng khởi kéo Lục Ngộ An đến phòng chiếu phim xem phim.
Ở một thành phố xa lạ trong đất nước xa lạ, đôi vợ chồng trẻ đi hưởng tuần trăng mật đã xem một bộ phim trinh thám.
Bộ phim là do Nguyễn Huỳnh chọn, khi Lục Ngộ An xem được một nửa, anh nhìn người vẫn luôn bình tĩnh bên cạnh, anh thấy hơi đau đầu hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp chứ.” Nguyễn Huỳnh nhìn chăm chú vào màn hình lớn, cô hỏi: “Anh cảm thấy không đẹp sao?”
Lục Ngộ An lặng lẽ nghiêng người nói bên tai Nguyễn Huỳnh: “Anh cảm thấy em đẹp hơn.”
Lỗ tai Nguyễn Huỳnh tê dại, thật lòng cảm thấy Lục Ngộ An cố ý.
Đôi mắt cô chợt lóe lên, cô quay đầu nhìn vào đôi mắt sáng rực của Lục Ngộ An trong căn phòng tối tăm.
Im lặng rất lâu, đôi môi Nguyễn Huỳnh khẽ nhúc nhích: “Hình như vẫn còn khá sớm.”
Cô buồn ngủ là vì lệch múi giờ, bọn họ đã xem phim nửa tiếng rồi mà còn chưa đến tám giờ nữa.
Lục Ngộ An giống như nghe hiểu ý cô, anh trầm giọng hỏi cô: “Ngày mai muốn dậy lúc mấy giờ?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ vài giây: “Tám giờ đi, sớm quá chiều mai lại buồn ngủ.”
Lục Ngộ An: “Được rồi.”
Chờ phim mà Nguyễn Huỳnh xem phát sóng đến phút chót, hung thủ đã bại lộ. Ngọn đèn trong phòng lắc lư, rèm cửa sổ đã bị kéo lên từ lâu, người bên ngoài có nhìn lén cũng không thấy được gì.
Bộ phim vẫn chưa tắt hẳn nhưng đã chiếu đến danh sách những người có đóng góp vào bộ phim này.
Phòng xem phim trở nên tối hơn, trong không gian khép kín, Nguyễn Huỳnh cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng của Lục Ngộ An rơi lên môi cô, đầu lưỡi anh thăm dò vào trong, anh ôm eo cô, kéo cô nằm sấp trên người anh.
Anh vùi đầu vào cổ cô, ngửi hơi thở ngọt ngào trên người cô, giọng nói khàn khàn: “Muốn ở đây hay là trong phòng?”
Mí mắt Nguyễn Huỳnh khẽ run, cô thở dốc: “Đều… Đều được.”
Vừa dứt lời, cô cảm nhận được Lục Ngộ An ôm mình chặt hơn vừa rồi một chút.
Không cần lo sẽ có người đến quấy rầy bọn họ, Lục Ngộ An đưa cho Nguyễn Huỳnh hai lựa chọn, cô không chọn, bởi vì cả hai đều thỏa mãn cô.
Phòng xem phim và trong phòng đều có dấu vết mà bọn họ lưu lại.
Lúc chuẩn bị ngủ, Nguyễn Huỳnh ngơ ngác nhìn điện thoại di động, bây giờ đã là mười hai giờ ở Thụy Sĩ rồi.
Cô cảm thấy sáng mai cô sẽ thích nghi với việc lệch múi giờ giữa Thụy Sĩ và trong nước. Cô không hề lo về việc sẽ không dậy sớm được.
-
Sở dĩ tuần trăng mật được xem là tuần trăng mật, có lẽ là vì cho dù đi nghỉ mát ở thành phố khác thì Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đều dành thời gian ở trong khách sạn nhiều hơn là bên ngoài.
Điểm dừng chân cuối cùng là Iceland.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ở Iceland hơn ba ngày trước khi về nước.
Lúc trở về, Nguyễn Huỳnh càng vui vẻ hơn cả lúc đến.
Cô thích đi du lịch đến những nơi khác nhau trong các quốc gia khác nhau nhưng cô vẫn thích nhà mình và đất nước của mình hơn.
Lục Ngộ An cũng vậy.
Tâm trạng lúc hai người trở về đều không tệ lắm.
Biết hai người muốn về, Tư Niệm cố ý hỏi có muốn tụ họp một chút hay không?
Cũng đã nửa tháng không gặp nhau rồi.
Nguyễn Huỳnh: [Muốn chứ, tớ muốn ăn lẩu. Mọi người có ý kiến gì không?]
Vân Sơ: [Tôi cũng muốn ăn.]
Khương Thanh Thời: [Đương nhiên là không có ý kiến khác rồi.]
Tư Niệm: [Tớ mời khách.]
Những người còn lại đều im lặng.
Bọn họ chỉ có lựa chọn bị bỏ lại ở nhà hoặc là không có ý kiến.
Bởi vậy, khi Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An hạ cánh xuống sân bay, bọn họ nhìn thấy nhóm người thu hút sự chú ý đang đứng trước cửa ra vào.
Hai người sững sờ ngơ ngác: “Sao mọi người lại đến đây?”
Tư Niệm: “Tới đón cậu với bác sĩ Lục đấy.”
Cô ấy giang tay về phía Nguyễn Huỳnh, cười hì hì nói: “Hoan nghênh về nhà.”
Khóe môi Nguyễn Huỳnh cong lên: “Có mang quà cho mọi người nữa này.”
Cả nhóm người đưa Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An về nhà.
Cân nhắc đến việc cả bọn đến nhà hàng lẩu thì không thích hợp lắm, thời gian cũng gần đến giờ ăn tối rồi. Úc Đình Vân gọi điện thoại sắp xếp người đưa nguyên liệu nấu ăn đến nhà Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An, bọn họ sẽ ăn lẩu ở nhà.
Mặc dù bầu không khí ăn lẩu ở nhà kém hơn quán lẩu nhưng Nguyễn Huỳnh rất thích cảm giác cả bọn tụ tập cùng nhau.
Cô nhìn những khuôn mặt tươi cười trước mặt, có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Cô thật lòng cảm thấy thật tốt khi được về nhà.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Tư Niệm hỏi: “Cậu cười gì thế?”
Nguyễn Huỳnh: “Vui vẻ.”
Tư Niệm nhìn cô: “Rõ ràng tớ thấy cậu ở nước ngoài vui quên trời đất luôn mà.”
“Đâu có.” Nguyễn Huỳnh không thừa nhận: “Rõ ràng là tớ rất nhớ các cậu.”
Tư Niệm nhướng mày: “Sao lại nhớ bọn tớ?”
Nguyễn Huỳnh: “… Nhớ muốn ăn cơm với các cậu.”
Khương Thanh Thời ở bên cạnh cười nói: “Chơi vui chứ?”
Nguyễn Huỳnh: “Cũng được.”
Bốn người trò chuyện với nhau, cũng mặc kệ bốn người đàn ông đang ngồi uống rượu bên cạnh.
Dù sao tất cả mọi người đều có chừng mực.
Khi ăn gần xong, cả bọn cũng đã uống khá nhiều rồi.
Trong trạng thái hơi say, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An thu dọn bãi chiến trường, cũng gọi cho tài xế tới đón người.
Tư Niệm và Chu Hạc Thư ở bên này, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An suy nghĩ ba giây rồi quyết định đưa bọn họ về nhà.
Vừa mới nói với hai người, Tư Niệm đã đỡ Chu Hạc Thư đi ra khỏi phòng rồi đi đến hành lang chờ thang máy. Nguyễn Huỳnh thay giày, cô đang định ra ngoài với Lục Ngộ An thì anh đột nhiên cản cô lại: “Chắc là không cần chúng ta đưa về đâu.”
Nguyễn Huỳnh: “Tại sao?”
Lục Ngộ An nghiêng người, Nguyễn Huỳnh vừa ngước mắt đã nhìn thấy hai người đang hôn nhau trước cửa thang máy.
Cô chậm rãi chớp mắt kéo Lục Ngộ An vào phòng rồi đóng cửa lại.
Không nhìn bậy bạ, hai người bọn họ vẫn có chừng mực trong việc này.
Nửa tiếng sau, Nguyễn Huỳnh nói với Lục Ngộ An: “Họ đến nhà rồi.”
Lục Ngộ An ừm đáp, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ nhé?”
Nghe thấy chữ ngủ này, Nguyễn Huỳnh căng thẳng nuốt nước miếng: “Tắm riêng?”
Lục Ngộ An: “… Được thôi.”
Một tiếng sau, Nguyễn Huỳnh hối hận rồi.
Cô biết ngay mà, ngày cuối cùng trong tuần trăng mật mà Lục Ngộ An cũng không tha cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.