"Sau đó thì sao?" Sau khi Chu Hạc Thư rời khỏi quán cà phê, Tư Niệm gọi điện thoại cho Nguyễn Huỳnh ngay, kể về chuyện giữa cô ấy và Chu Hạc Thư.
Nghe cô ấy nói xong, Nguyễn Huỳnh rất tò mò về phản ứng của Chu Hạc Thư.
Tư Niệm hừ vài tiếng, cô ấy ngồi ở bồn hoa cách quán cà phê không xa, nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập và nói: "Đầu tiên anh ấy hỏi lại tớ vì sao lại cảm thấy anh ấy sẽ không đành lòng."
Nguyễn Huỳnh cong môi cười: "Vậy cậu trả lời sao?"
Tư Niệm tự tin nói: "Tớ nói mặc dù tớ không phải là người xinh đẹp, giàu có nhất trong số những người theo đuổi anh ấy nhưng chắc chắn tớ là người thú vị nhất."
Nguyễn Huỳnh: "Giáo sư Chu không nói cậu ảo tưởng à?"
"Không nhé." Tư Niệm nói, khóe môi vô thứ cong lên: "Anh ấy cười đó."
Nghe cô ấy nói thế, mắt của Nguyễn Huỳnh sáng rực lên, cô vội tiếp lời: "Cậu có hy vọng lớn đấy."
Tư Niệm tự luyến: "Tớ cũng thấy thế."
Sau khi cô ấy nói xong câu đó, Chu Hạc Thư nhìn chằm chằm cô ấy một lát rồi nói: "Có phải dù tôi đồng ý hay từ chối thì em cũng sẽ không thay đổi không?"
Tư Niệm đáp 'Phải'.
Chu Hạc Thư ngừng lại một lát, sau đó nhìn cô ấy nói: "Vậy em còn hỏi tôi làm gì?"
"..."
Nghĩ đến Chu Hạc Thư, ý chí chiến đấu của Tư Niệm sục sôi: "Cậu nói xem làm sao để tớ theo đuổi được anh ấy đây?"
Thật ra cô ấy chưa từng theo đuổi ai, tất cả những chuyện Tư Niệm làm với Chu Hạc Thư đều là tự nhiên cả.
Ngẫm nghĩ một hồi, cô ấy hỏi ý kiến của Nguyễn Huỳnh: "Bác sĩ Lục theo đuổi cậu thế nào vậy?"
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ: "Đưa đón tớ đi làm, rồi hẹn tớ ra ngoài và tặng hoa nữa."
Tư Niệm nghe thế thì hỏi nhỏ: "Đơn giản vậy sao? Phương pháp theo đuổi người ta của bác sĩ Lục cùi bắp quá."
Nguyễn Huỳnh ngẫm kỹ lại rồi tán thành nói: "Cậu nói thế thì tớ cũng cảm thấy thế thật."
Nhưng chuyện theo đuổi này chỉ cần hợp ý là được. Những chuyện mà bác sĩ Lục làm khi theo đuổi Nguyễn Huỳnh, lần nào cũng là những chuyện mà cô thích, anh nhớ kỹ từng câu nói của cô, nhớ sở thích của cô và nhớ hết tất cả về cô.
Nhưng Nguyễn Huỳnh cảm thấy lý do chính để Lục Ngộ An có thể theo đuổi được mình là do mình cũng thích anh.
Nghĩ đến đây, cô nói ngắn gọn: "Cách theo đuổi không quan trọng, quan trọng là cậu khiến giáo sư Chu thích cậu là được."
Tư Niệm: "... Cậu nói nhảm hay gì."
Nguyễn Huỳnh nín cười: "Anh ấy có ý với cậu thì dù cậu có làm sao thì anh ấy cũng cảm nhận được thôi."
"... Ừm." Tư Niệm trầm ngâm suy nghĩ: "Đúng là thế thật, vậy tớ sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Nguyễn Huỳnh: "Được rồi, nếu cần tớ giúp đỡ thì cứ nói, chắc chắn tớ sẽ dốc hết sức mình."
Tư Niệm: "Đương nhiên phải vậy rồi."
Cúp điện thoại, Tư Niệm lại tiếp tục ngồi ở cổng thêm một lúc nữa.
Quét mắt nhìn đồng hồ, cô ấy mở tài khoản wechat của Chu Hạc Thư lên và hỏi: "Giáo sư Chu, anh về đến nhà chưa?"
Tin nhắn gửi đi được mấy phút thì Chu Hạc Thư trả lời cô ấy: "Đến rồi."
Tư Niệm nhướng mày, ngẫm xem mình nên nói gì với anh ấy.
Cô ấy nhớ đến chuyện mình vừa nói với Nguyễn Huỳnh, tò mò hỏi: "Anh có thích loại hoa nào không?"
Chu Hạc Thư: "?"
Tư Niệm: "Tôi chỉ hỏi bừa chút thôi."
Chu Hạc Thư: "Không."
Tư Niệm: "Ồ, tôi thích Cappuccino."
Chu Hạc Thư: "..."
Tư Niệm: "Sao thế?"
Lúc đi vào thang máy, Chu Hạc Thư nhìn hai chữ mà Tư Niệm gửi tới, đuôi lông mày của anh ấy hơi nhếch lên. Anh ấy rất nghi ngờ rằng người đối diện biết rõ mà còn hỏi.
Không nói gì một lúc, Chu Hạc Thư đánh chữ: "Không sao."
Tư Niệm: "... Tôi còn tưởng anh không biết Cappuccino là gì."
Đúng là Chu Hạc Thư không biết thật, chỉ là anh ấy không có ý định hỏi Tư Niệm.
Nếu anh ấy hỏi thì có vẻ đã rơi vào bẫy của cô ấy.
Im lặng một lát, Chu Hạc Thư cụp mắt: "Hoa."
Tư niệm: "... Anh trả lời câu này cũng ngắn gọn ghê."
Chu Hạc Thư: "Ừm."
Trong nháy mắt Tư Niệm không muốn trò chuyện với anh ấy nữa, cô nhắn lại mình phải đi làm việc rồi xoay người quay về quán cà phê.
Mà sau khi Chu Hạc Thư bước vào cửa nhà, anh ấy nhìn chằm chằm chữ 'Cappuccino' mà Tư Niệm gửi tới, sau đó thì thoát khỏi wechat và mở baidu lên.
Trên thực tế Cappuccino là hoa hồng, chỉ là nó là sự kết hợp giữa màu hồng nhạt và màu cà phê. Dáng vẻ trông rất dịu êm khiến người ta có cảm giác hoài cô và tươi mát.
Chu Hạc Thư nhìn bó hoa trong anh một lúc, mí mắt anh ấy khẽ chớp.
Thật ra anh ấy cũng khá bất ngờ, bất ngờ vì Tư Niệm thích loài hoa như Cappuccino.
***
Sau khi làm rõ chuyện sẽ theo đuổi Chu Hạc Thư, thỉnh thoảng Tư Niệm sẽ liên lạc với anh ấy.
Thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, cô ấy sẽ đi học tiết của Chu Hạc Thư. Nếu may mắn thì khi học xong cô ấy có thể hẹn Chu Hạc Thư đi ăn cơm.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Ngày hôm đó, Nguyễn Huỳnh dọn nhà.
Cô muốn sang ở chung với Lục Ngộ An, Tư Niệm là bạn thân đương nhiên sẽ lao tới hiện trường dọn nhà.
Một đám người cũng chuyển nhà xong, Tư Niệm không nhịn được mà kề tai nói nhỏ với Nguyễn Huỳnh. Cô ấy nói gần đây chẳng có tiến triển gì trong việc theo đuổi Chu Hạc Thư cả, có phải nên thay một cách khác không? Cô ấy có nên chuyển nhà, ở gần quan thì được hưởng lợi trước không?
Nguyễn Huỳnh ngẫm nghĩ: "Đợi lát nữa tớ hỏi bác sĩ Lục xem giáo sư Chu ở chỗ nào?"
Tư Niệm không chút do dự: "Ok."
Chuyển nhà xong, một đám người giúp đỡ dọn dẹp.
Lúc đã sắp xếp ổn thỏa thì Tư Niệm đề nghị mọi người tụ tập cùng nhau, tối nay cùng ăn cơm ở nhà xem như làm nóng căn nhà luôn. Tất cả mọi người đều không có ý kiến nhưng nguyên liệu nấu ăn trong nhà không nhiều, cần phải đi mua thêm.
Tất cả đều là người có đôi có cặp, chỉ có mỗi Tư Niệm là cô đơn một mình.
Không ngoài ý muốn, cô ấy sẽ bị bỏ lại phía sau.
Vì không muốn cô ấy làm bóng đèn và không khiến cô ấy cảm thấy cô đơn, Lục Ngộ An gọi Chu Hạc Thư đến.
Thấy Chu Hạc Thư xuất hiện, khóa môi của Tư Niệm từ từ cong lên.
Cô và Nguyễn Huỳnh liếc nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy mình phát hiện ra bí mật gì đó. Có Chu Hạc Thư rồi thì Tư Niệm cũng không cần phải xoắn xuýt chuyện mình đi siêu thị với ai nữa, cô ấy chủ động sắp xếp để cho mình và Chu Hạc Thư cùng đi siêu thị.
Không ngoài dự đoán của Tư Niệm, Chu Hạc Thư không tư chối.
Siêu thị cách nhà Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh không xa nhưng cân nhắc đến việc sẽ phải mua kha khá đồ vật, Chu Hạc Thư vẫn lái xe đi.
Tư Niệm ngồi trên ghế lái phụ liếc mắt nhìn người bên cạnh, cô ấy không nhịn được mà hỏi: "Giáo sư Chu, hôm nay anh ở nhà à?"
Chu Hạc Thư: "Ừm."
Tư Niệm: "... Anh với bác sĩ Lục ở cùng một khu nhà à?"
Chu Hạc Thư nghe thế thì cụp mắt xuống nhìn cô ấy, anh ấy khẽ nhếch mày: "Không rõ à?"
Giọng điệu của anh ấy khi nói chuyện khá lạnh nhạt, không hiện rõ được tâm trạng.
Tư Niệm 'Ồ' một tiếng, chờ xe ra khỏi khu nhà, cô ấy quay đầu lại hỏi: "Hoàn cảnh ở khu nhà các anh trông có vẻ không tệ lắm nhỉ?"
Chu Hạc Thư cong môi dưới: "Lần đầu tới à?"
Tư Niệm: "Đúng vậy."
Cô ấy nháy mắt mấy cái rồi lại nhìn anh ấy: "Nhưng sau này thì không chắc lắm."
"..."
Nghe ra ý trong lời nói của Tư Niệm, Chu hạc Thư không tiếp lời.
Lái xe khoảng mười phút thì hai người đến siêu thị. Hơn bốn giờ chiều, siêu thị không có quá nhiều người.
Tư Niệm và Chu Hạc Thư đẩy xe đẩy của siêu thị, nhiệm vụ của hai người chủ yếu là mua đồ uống và rượu.
Đồ ăn và thịt được nhóm Vân Sơ đến chợ mua.
Đến khu bán rượu, mắt Tư Niệm sáng rực lên.
Cô ấy ngửa đầu nhìn chỗ rượu trước mặt, bắt đầu thấy thèm món lẩu vào buổi tối.
Chu Hạc Thư lơ đãng nhìn cô ấy, trong thoáng thoáng qua ý cười nhàn nhạt. Anh ấy biết Tư Niệm thích uống rượu nhưng cô ấy thế này thì rõ ràng quá.
"Loại nào dễ uống?" Chu Hạc Thư hỏi.
Tư Niệm chỉ vào mấy loại trong đó: "Mỗi loại lấy một chai thì sao?"
Chu Hạc Thư không có ý kiến gì.
Chọn rượu xong, Tư Niệm bảo Chu Hạc Thư lấy một két đồ uống.
Mua xong những thứ cần mua, Tư Niệm đề nghị đến khu đồ ăn vặt dạo một vòng, cô ấy muốn ăn.
Khi đến khu đồ ăn vặt, Tư Niệm không còn do dự trước Chu Hạc Thư nữa, chỉ cần nhìn thấy đồ mình muốn ăn là cô ấy sẽ ném vào xe đẩy, chẳng hề khách sáo chút nào.
Không bao lâu, xe đẩy đã đầy ắp.
Chu Hạc Thư híp mắt nhìn đồng đồ ăn vặt cô ấy bỏ vào xe, anh ấy thuận miệng hỏi: "Cô rất thích ăn đồ ăn vặt à?"
"... Lúc chán thì sẽ ăn." Tư Niệm tinh mắt nhìn thấy rượu trái cây cách đó không xa: "Tôi sẽ đi lấy ít rượu trái cây."
Sau khi lấy mây chai, Tư Niệm hỏi Chu Hạc Thư: "Giáo sư Chu, anh từng uống loại này chưa?"
Chu Hạc Thư đưa mắt nhìn: "Chưa."
Tư Niệm: "... Vậy đêm nay anh thử chút đi, rượu trái cây này có vị hoa quả rất đậm, trong veo ngon miệng, cũng không tệ lắm."
Chu Hạc Thư hắng giọng, yên lặng đi theo sau cô ấy.
Đi mãi đi mãi, dần dần Chu Hạc Thư thấy có gì đó sai sai... Tư Niệm đang theo đuổi mình thật sao?
Anh ấy tò mò.
Từ siêu thị quay về nhà của Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh, Tư Niệm ngồi phịch xuống ghế sofa nghỉ ngơi.
Lục Ngộ An và Chu Hạc Thư đi vào phòng bếp, Nguyễn Huỳnh chọc cánh tay của người bên cạnh, cô nhỏ giọng hỏi: "Đi siêu thị có tiến triển gì không?"
Tư Niệm: "... Không."
Nguyễn Huỳnh: "Chẳng phải cậu đang theo đuổi giáo sư Chu à? Cậu không bày tỏ một chút hả?"
"..." Hai người lẳng lặng nhìn nhau một lúc, Tư Niệm cắn hạt dưa nói: "Tớ đề cử cho anh ấy loại rượu trái cây mà tớ thích."
Nguyễn Huỳnh cạn lời.
Trông thấy dáng vẻ sốt ruột của Nguyễn Huỳnh, Tư Niệm cong môi cười rồi nói: "Yên tâm đi, tớ biết tớ phải làm gì mà.
Cô ấy liếc mắt về phía phòng bếp: "Từ từ sẽ đến, tớ không vội mà cậu vội cái gì."
Nguyễn Huỳnh đáp: "Có thể là Hoàng đế không vội mà thái giám đã vội đi."
Tư Niệm nghẹn lời.
Hai người thảo luận vài câu về việc này, Chu Hạc Thư bưng hoa quả đã được cắt xong ra và đặt xuống trước mặt các cô.
Chu Hạc Thư không biết nấu cơm nên anh ấy chỉ có thể phụ vài việc linh tinh khác.
Sau khi liên hoan kết thúc, Chu Hạc Thư được giao nhiệm vụ đưa Tư Niệm về nhà.
Chu Hạc Thư uống rượu nên cũng không thể lái xe. Hai người lần theo bóng đêm đi ra khỏi khu nhà, Tư Niệm đi bên cạnh anh ấy, còn có thể ngửi được mùi rượu trái cây trong veo trên người Chu Hạc Thư.
Lúc ăn cơm, Chu Hạc Thư uống một chai rượu trái cây An Lợi mà cô ấy đã mua cho anh ấy lúc ở siêu thị, loại này có vị nho nhàn nhạt, rất dễ uống.
Ngửi một hồi, Tư Niệm có hơi khát nước.
"Giáo sư Chu." Cô không nhịn được mà nói: "Anh muốn uống nước không?"
Chu Hạc Thư cụp mắt, ánh mắt bị ánh đèn ven đường làm nổi bật lên, giống như đang cất giấu một hồ nước đang gợn sóng. Anh ấy nhìn Tư Niệm chằm chằm, sau đó đối diện với đôi mắt hạnh ướt sũng của cô, anh ấy chợt giật mình: "Lại đây chờ tôi một lát nhé?"
Bên cạnh có cửa hàng tiện lợi mở cửa 24h.
Tư Niệm suy nghĩ một giây: "Tôi có thể vào cùng anh không?"
Chu Hạc Thư: "..."
Trời đã về khuya, bên trong cửa hàng tiện lợi chỉ có một nữ sinh. Chu Hạc Thư đi vào.với Tư Niệm, bên cạnh quầy thu ngân có nước khoáng, Chu Hạc Thư lấy hai chai rồi liếc nhìn Tư Niệm đang đứng bên cạnh: "Còn muốn gì nữa không?"
Tư Niệm nhìn hotdog trong lò nướng, cô ấy thấy hơi thèm: "Tôi muốn một cái hotdog."
Chu Hạc Thư nhìn về phía nhân viên cửa hàng: "Phiền lấy cho tôi một cái hotdog."
Nhân viên cửa hàng đáp lời.
Chu Hạc Thư đưa hotdog cho Tư Niệm rồi đi tính tiền.
Lúc quay trở lại ven đường đợi xe lần nữa, Tư Niệm thong thả ăn hết hotdog. Cô ấy không chú ý ánh mắt Chu Hạc Thư luôn dừng lại trên người mình. Chỉ là chợt đến rồi đi, ánh mắt lướt qua lướt lại trên cánh môi của cô ấy.
Anh hết hotdog, Tư Niệm đang định xin nước của Chu Hạc Thư, anh ấy vặn nắp chai nước rồi mới đưa cho cô ấy.
"... Cảm ơn." Mi mắt của Tư Niệm khẽ nhúc nhích, cô ấy cười nhẹ nhìn Chu Hạc Thư rồi nói: "Giáo sư Chu, hương vị của hotdog trong cửa hàng tiện lợi ở khu nhà của các anh cũng không tệ lắm."
Chu Hạc Thư: "Sau đó thì sao?"
Anh ấy biết, lời nói này của Tư Niệm không đơn giản chỉ là khen hotdog.
Tư Niệm nhẫn nhịn đến mệt mỏi, cô ấy hỏi luôn: "Giá cho thuê nhà ở khu của các anh có đắt không?"
Chu Hạc Thư sững người, nhìn cô ấy chăm chú: "Muốn chuyển nhà à?"
"Ừm." Tư Niệm thẳng thắn: "Nhà tôi đang ở cũng sắp đến hạn rồi, tôi đang nghĩ có nên thuê tiếp hay không."
Thật ra Tư Niệm cũng không định thuê tiếp. Mặc dù khu nhà Tư Niệm đang ở cách quán cà phê của cô ấy rất gần nhưng hoàn cảnh của khu nhà, phương tiện di chuyển cũng không quá tốt.
Trước đó cô ấy thuê nhà kia là do Nguyễn Huỳnh cũng ở đấy.
Mà bây giờ Nguyễn Huỳnh đã chuyển nhà, Tư Niệm cũng muốn chuyển. Cô ấy thích có bạn bè trong khu nhà, như vậy thì cuộc sống sẽ thú vị hơn một chút.
Đương nhiên, sau khi biết Chu Hạc Thư ở khu nhà này, ý nghĩ muốn chuyển nhà đến đây của cô ấy càng quyết liệt hơn.
Gần quan thì được hưởng lợi trước, không sai vào đâu được.
Nghe cô ấy nói những lời này, Chu Hạc Thư im lặng một lúc lâu, đến khi hai người lên xe, sau đó xe chở Tư Niệm đến khu nhà của cô ấy. Lúc Tư Niệm xuống xe anh ấy mới gọi cô ấy lại và nói câu trả lời của mìn: "Cô suy nghĩ kỹ đi rồi nói lại với tôi."
Tư Niệm kinh ngạc, nhìn thẳng vào anh ấy, cô ấy cười cười: "Anh ủng hộ tôi dọn đến khu nhà của các anh à?"
Chu Hạc Thư không trả lời thẳng câu hỏi của Tư Niệm, anh ấy chỉ nói: "Tôi dạy luật."
Tư Niệm chớp mắt.
Chu Hạc Thư: "Hợp đồng thuê nhà khó tránh khỏi một vài vấn đề, nhớ phải cho tôi xem trước."