Nằm ở dưới vách núi, may mắn có cây cổ thụ chặn lại, nếu không không biết cô còn lăn quay bao nhiêu lâu nữa.
Thử cử động chân nhưng đau đớn ở đầu gối khiến Hải Nghi hít hà một hơi. Lúc này cô mới cảm giác được tình cảnh tồi tệ của mình, giơ tay không thấy được năm ngón, mở mắt cũng như nhắm mắt, đều tối đen như mực.
Hải Nghi hoảng sợ, cố gắng nhịn đau, nhích thân thể dựa vào gốc cây lớn, đôi tai linh hoạt lắng nghe mọi thứ, trong lòng thầm nghĩ “Nơi đây là khu sinh thái chắc sẽ không có thú hoang chứ”.
Quá mệt mỏi, quá đau đớn, cô phó mặc cho ông trời, nhắm mắt ngủ, chờ đợi trời sáng, chắc sẽ có người tìm được.
“Hahaha… cầu xin ta sao?”
Người đàn ông tà ác nhìn chòng chọc người phụ chật vật dưới chân mình, ông ta nở nụ cười âm hiểm.
“Xin ông, cầu xin ông cho tôi gặp con tôi, xin đừng làm hại thằng bé”
“Ha ha, các ngươi đều là lũ vô dụng, cầu xin ta sao. Tốt, ta sẽ chiếu cố tên nghiệt chủng kia thật tốt”
Ánh mắt ông ta thật đáng sợ, khóe miệng cười âm hiểm, tay nâng người phụ nữ đáng thương, ánh mắt khát máu mãnh liệt lóe lên, hàm răng trắng bóng nhanh chóng cắm sâu vào da thịt người phụ nữ, khóe miệng ông ta trào ra máu tươi. Nhất thời trong căn phòng rộng lớn mùi máu nồng nặc lan tỏa.
- Không, không… đừng mà, đừng mà, KHÔNG.
Hải Nghi hoảng sợ mở mắt ra, nhìn xung quanh vẫn bao trùm một màu đen dày đặc, không biết lúc này đã mấy giờ.
Mồ hôi lạnh trên trán túa ra, cảm giác đau đớn dưới chân vẫn đeo bám, bất giác Hải Nghi nhớ đến cái ôm ấm áp của Hải Nam, có vẻ như nó có thể xua tan hoảng sợ trong lòng.
Cơn ác mộng đó cứ bám lấy cô suốt mười mấy năm qua, chỉ có bên hắn cô mới không gặp nó nữa. Kí ức kinh khủng lại lần nữa vây lấy cô, nước mắt hoảng sợ từng giọt… từng dòng chảy xuống, cánh môi xinh đẹp mở ra tiếng nấc đáng thương.
Giờ phút này Hải Nghi như con thú nhỏ bị thương, không nơi cư trú, cứ ngồi đấy để cho nỗi sợ hãi gặm nhấm. Cơ thể nhỏ bé càng co người lại hơn, tiếng khóc đáng thương cứ thế lan ra khắp cánh rừng. Trong đêm tối nghe càng rõ ràng hơn.
Thật chói, ai vậy!
Hải Nghi cảm thấy có ánh sáng rọi thẳng vào mình, cô muốn ngẩng mặt nhìn xem nhưng lại sợ, hình như có tiếng bước chân gấp gáp đang chạy về phía này, rồi cơ thể mảnh mai bị ôm vào lòng ngực rộng lớn.
- Hải Nam- Bất giác Hải Nghi kêu nhỏ.
- Không sao, không sao rồi. Ngoan đừng khóc.
Nhưng khi nghe được giọng nói ấm áp kia, cùng mùi hương xa lạ, Hải Nghi đau lòng khóc lớn hơn.
Người kia cũng vô cùng nhẫn nại, để nước mắt cô thấm ướt cả áo, bàn tay ấm áp xoa nhẹ lưng cô trấn an.
Thời gian trôi qua thật lâu, thật lâu. Hải Nghi đã ngủ thiếp đi.
Người kia định bế cô lên, chợt nhìn thấy vết thương thật sau dưới đầu gối, hắn nhíu mày nhìn gương mặt tái nhợt ướt đẫm mồ hôi của cô gái này, trong lòng như bị ai nện thật đau.
Hắn ôm cô thật nhẹ, thật nhẹ như sợ làm cô đau, từng bước, từng bước vững trãi đi về phía trước.
“Cạch”
Tiếng mở cửa vang lên, mọi người tập trung đổ dồn ánh mắt về phía Hải Nam, hắn một thân ướt đẫm mồ hôi, phải biết rằng mùa này trên núi vào ban đêm rất lạnh nha.
Trên gương mặt còn có vài vết trầy xướt, quần dài đầy bùn đất, mái tóc rối tung, hai mắt giờ phút này đã hằn tơ máu.
Phía sau là anh em Hải Duy, Hải Lâm, gương mặt đều hiện nét mỏi mệt và thất vọng như nhau.
“Cạch”
Tiếng mở cửa lần nữa vang lên.
Hoàng Tử Minh cũng chật vật không kém, trên tay còn ôm Hải Nghi đang ngủ thiếp đi.
Hải Nam nhìn chằm chằm họ, mím môi thật chặt.
- Jerry, tỉnh lại đi. Jerry…
Hải Phong cuống quít đỡ Hải Nghi xuống ghế sơ pha, vỗ vỗ vào hai mà trắng bệch của cô.
- Cô ấy bị thương, có lẽ do lúc té xuống vách núi. Vết thương khá nặng, trước tiên xử lí nó đã.
Khẽ đặt đầu cô tựa vào lòng mình, Hoàng Tử Minh chậm rãi nói, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Hải Nam.
- Đưa con bé về phòng đi.
Hải Phong đứng lên nói.
Hoàng Tử Minh nhìn Hải Nam vẫn đứng yên ở đấy, không nói gì, khom người ôm cô đi lên lầu.
Mọi người trong phòng đều thở ra, cuối cùng đã có câu trả lời với Nguyễn Hà lão gia rồi, họ có thể yên tâm ngủ, đã hơn 2 giờ sáng rồi nha.
Hải Duy tiến lên vỗ vai Hải Nam hai cái như an ủi.
- Đi, đi lên xem con bé thế nào!
- Ừm, đi đi, có lẽ con bé cần cậu- Hải Lâm nói.
Nghe lời này hốc mắt Hải Nam đỏ lên rồi quay đầu đi. Phải rồi, cô nhóc đó rất sợ tối, lúc đó chắc cô ấy rất hoảng sợ, cô cần hắn, vậy hắn ở đâu. Hắn thật hận mình sao không tìm thấy cô sớm hơn.
Đứng trước cửa phòng nhìn người con gái đang ngủ say kia, phía dưới đầu gối đã được băng bó cẩn thận.
Lúc này Hoảng Tử Minh từ trong phòng bước ra nhìn thấy Hải Nam đang đứng thẩn thờ. Hắn nhìn thẳng vào Hải Nam, sâu kín nói.
- Vừa rồi cô ấy đã gọi tên cậu.
Nói rồi lách người bước ra ngoài.
Hải Nam bước vào nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái này, trong lòng như có ngàn vạn con kiến cắn.
- Ưm… Nước…
Người trên giường nhỏ giọng kêu. Hải Nam nghe tiếng vội vàng đem cốc nước ấm đầu giường để ở khóe miệng cô, cẩn thận đút.
- Hải Nghi, xin lỗi.
Hắn dùng khăn lau mồ hôi cho cô, ở ngoài rừng lâu như vậy, sẽ bị sốt.
Trong giấc mơ, Hải Nghi cảm thấy có bàn tay lạnh lẽo, áp vào hai mà nóng hổi của mình, cảm giác nóng bức như được hóa giải, thoải mái nhích người về nguồn mát mẻ kia.
- Hải Nam đáng chết…
Trong giấc mơ cô thấp giọng mắng, người nào đó cảm thấy da mặt mình co giật, bàn tay đang xoa nhẹ má cô bất giác dừng lại động tác. Người trên giường bất mãn cựa mình.
Hải Nam bất đắc dĩ cúi đầu cười. Hắn có lẽ đã yêu cô gái đáng yêu này, không biết từ lúc nào cô lại có thể dễ dàng làm hắn đau lòng như thế. Lần đầu tiên trong đời hắn biết quý trọng một người con gái, hắn sẽ không bỏ lỡ, kể từ lúc trao cho cô sợi dây chuyền là hắn sẽ trói buộc cô ben cạnh mình suốt đời.
Hắn sẽ không buông tay… không bao giờ như thế.