Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 137: Chu Xuân Đạo ở làng Hồng Bàng (1)




Quyển I: Nó là Hoàng Anh Kiệt
C 137: Chu Xuân Đạo ở làng Hồng Bàng (1)
- Thật là mạnh mẽ!- Ebisu than thở khi thấy quả đạn pháo bay vèo tới mục tiêu, bắn nát tấm khiên gỗ.
- Ừ!- Kiệt khịt mũi một cái- Nhưng số lượng quá ít!
Ebisu cười cười, hắn không tin lý do Kiệt khịt mũi là vì số lượng thuốc nổ. Cậu ta làm được thuốc nổ đạt chuẩn chỉ với những vật liệu dễ kiếm và phải chăng, dù diêm tiêu có làm mất thời gian hơn nữa cũng chả ảnh hưởng gì, vì làng Hồng Bàng có nguồn phân và nước tiểu lớn thế cơ mà. Có điều, Ebisu cũng không hỏi thêm, quan hệ hai bên chưa đủ để hắn hỏi được những điều này.
Trong suốt thời gian vừa qua, Hoàng Anh Kiệt không làm gì khác ngoài thử nghiệm thuốc nổ. Cậu kiểm nghiệm về liều lượng pha chế- tuy quả thực kiến thức về thuốc nổ vẫn còn, nhưng thử nghiệm vẫn phải làm cho chắc. Tiếp đó là thử nghiệm về độ ẩm, xem thuốc nổ đen gặp ẩm bao nhiêu là mất tác dụng. Sau đó lại kiểm tra xem điều kiện phát nổ là gì, phương án điều chế hàng loạt an toàn,... Làm hết đống thí nghiệm này, cũng tốn kha khá thuốc nổ đen và nguyên liệu làm ra chúng, giờ chỉ còn khoảng 200 cân, bắt đầu sử dụng để thử sử dụng trong các loại vũ khí: điểu thương, hỏa pháo, súng thần cơ, hỏa xa ( hwacha- cái này là dạng súng bắn tên của Cao Ly, tra trên mạng là thấy)... Thử nghiệm thấy hiệu quả cao hơn các loại thuốc súng mà Ebisu mua được trên thị trường.
Trong mắt Ebisu, thứ thuốc súng và công thức chế tạo này có giá trị cực kỳ lớn bởi thuốc nổ là thứ có uy lực lớn mà khó kiếm, chất lượng không ổn định, nếu có thể tự chế được thuốc nổ tốt, thì hắn sẽ tiết kiệm được một khoản kha khá. Thậm chí là có thể đem thứ này bán lấy tiền ấy chứ. Tuy nhiên, nghĩ lại thì tốt nhất là tận dụng cho bản thân đi, làm cướp biển, thực lực là điều quan trọng nhất, có hỏa khí mạnh, có thực lực mạnh, đi ăn cướp thì về sau tiền về như nước ấy mà.
- Nếu như tôi có thể cung cấp đầy đủ nguyên vật liệu và tài chính, liệu cậu có thể chế được sản lượng thế nào?
- Cái này rất khó nói! Diêm tiêu là thứ khó chế, thuốc nổ đen lại khó bảo quản trước hơi ẩm, trong khi nơi đây lại gần biển thế này. Cho nên, chúng tôi đang hi vọng chế được thứ có thể ngăn hơi ẩm, rồi mới có thể tiến hành sản xuất hàng loạt thêm nữa. Quá trình thử nghiệm là cho thuốc súng này trong những vật liệu chứa, rồi để ở gần môi trường hơi nước, xem hiệu quả chống ẩm thế nào!- Kiệt giải thích
- Điều này...- Ebisu trầm ngâm. Khó khăn mà Kiệt nói ra thực sự khiến hắn cũng trầm ngâm, điều chế không hàng loạt thì sẽ tốn kém, nhưng điều chế hàng loạt mà không thể đảm bảo rằng chống được hơi ẩm sẽ làm hư thuốc súng thì thật sự quá điên và lãng phí. Vì thế, điều Kiệt đang làm quả thực rất đúng. Thế nhưng, làm vậy lại có một vấn đề, là khá mất thời gian. Không nói đâu xa, để thử nghiệm các loại như thế, không khóe 200 cân thuốc súng này còn chả đủ ấy chứ.
- Cậu Anh Kiệt, có tin gấp!- Đột nhiên, một người trong đội liên lạc tới tìm gặp Kiệt, thở hồng hộc. Trông cậu ta, có vẻ đi thẳng từ trong làng ra tận đây.
- Chuyện gì sao?
- Là bác Định bị bệnh đột ngột! Giờ bác Nga đang đưa bác Định về làng, không rõ là sao nữa?
- Nghiêm trọng tới vậy sao?- Kiệt giật mình, vì thời đại này thuốc men thật sự không quá hiệu quả, y học không phát triển lắm, vả lại bố cậu bệnh tới mức phải quay về tận làng, thì có lẽ chính mẹ cũng hoảng rồi. Kiệt liền quay sang chỗ Ebisu giải thích- Nhà có việc, xin phép kết thúc buổi làm việc hôm nay tại đây chứ.
- Chuyện nhà mà!- Ebisu tỏ ra thông cảm
Kiệt lập tức chạy ngay về làng, nơi đang có rất đông người đang vây quanh nhà của cậu. Kiệt bắt đầu lại đủ gần nhà rồi, mới phát hiện trong nhà có những tiếng khóc lóc, nhìn một hồi thì thấy là do vợ hai của bố mình, Trịnh Thị Ngọc đang vừa ôm người con nhỏ, Hoàng Anh Tuấn- em cùng cha khác mẹ với Kiệt, vừa khóc om sòm. Do là một nhân vật trong Nữ Lưu, làm nhiệm vụ gián điệp, bà ta hiểu rõ ràng tình huống này, nếu như trấn tĩnh, tất nhiên sẽ gây chú ý. Thân phận ban đầu của bà ta là người phụ nữ nhà nghèo không thể có khí độ quá cao. Đã vậy trong hoàn cảnh này người nào càng tỏ ra bình tĩnh thì càng bị mọi người để ý, làm chỗ để mọi người hỏi han tìm hiểu sự việc.
Trái ngược với sự hoảng loạn đầy “giả trân” của Trịnh Thị Ngọc là sự trẫn tĩnh trong gắng gượng của Văn Nguyệt Nga, bởi bà biết thân phận của mình là vợ cả, trước khi con trai đến bà là người chủ trì mọi việc. Một mặt thì bàn việc với người nhà, mặt kia giải tán những người không liên quan, tránh có sự lộn xộn. Bên cạnh bà là Hoàng Anh Tài, thằng em cùng cha cùng mẹ với Kiệt, năm nay đã 9 tuổi. Nó tuy cũng có sự bồn chồn, nhưng mà không quá vẻ lo lắng, chỉ ngồi nhìn ngang ngó dọc. Có lẽ nó cũng chưa biết chuyện gì, hoặc chưa hiểu rõ vấn đề là gì.
- Mẹ! - Kiệt tiến nhanh lại chỗ mẹ mình nắm lấy tay bà. – Bố có chuyện gì vậy?
Sự xuất hiện của Kiệt làm Văn Nguyệt Nga cảm thấy an tâm, lúc này bà mới rơm rớm nước mắt. Bà nắm lấy tay con trai.
- Bố con bị trúng tà!
- Sao mẹ biết?
- Chuyện bắt đầu ngay khi ông ấy kể rằng ông ấy bị bóng đè cả đêm, còn có tiếng đòi mạng của Thái Văn Phương. Sau đó bắt đầu sốt cao, nói sảng, hôn mê. Mời các thầy thuốc giỏi đến nhưng đều không được. Có ông bạn thân của bố tới, nói rằng đây là do âm binh quấy phá, không phải bệnh. Ban đầu mẹ cũng không tin nhưng sau khi ông ta làm vài phép thì bố đỡ hơn, không tin không được. Nên mẹ lập tức đưa ông ấy về đây.
- Ông bạn nào của bố mà giỏi vậy?
- Là Chu Xuân Đạo, ông thầy bói mà vẫn đến chơi với bố đấy.
- Thế à! – Hoàng Anh Kiệt chỉ nói vậy rồi đi thẳng vào phòng của bố. Ông vẫn đang nằm li bì trên giường, tuy không quá hốc hác nhưng trông nước da không còn như lúc khỏe mạnh – da tái, mắt thâm quầng. Kiệt sờ tay lên trán của ông chỉ thấy rằng còn hơi hâm hấp
- Đây là còn đỡ rồi đấy, chứ như trước khi Chu Xuân Đạo làm phép thì ông ấy còn sốt cao hơn, liên tục mê sảng. – Mẹ của Kiệt đi theo cậu vào trong phòng và giải thích.
- Vậy là ông ấy mơ thấy Thái Văn Phương đến đòi mạng hả? – Kiệt hỏi. – Bắt đầu từ khi nào?
- Trong nội mấy ngày nay.
- A! – Kiệt khẽ thốt lên, vì đây trùng với khoảng thời gian cậu không còn nghe thấy tiếng đòi mạng của Thái Văn Phương nữa.
- Có việc gì sao? – Văn Nguyệt Nga thấy con trai tỏ vẻ trầm ngâm thì vội hỏi.
Kiệt chả giấu gì mẹ việc ba tháng nay bị làm phiền bởi điều tương tự. Và khi nghe con trai nói tới việc cảm giác này biến mất vào thời điểm tương tự lúc chồng bị ám, thì Văn Nguyệt Nga hoảng sợ mà kêu trời
- À, mẹ đã có biện pháp giải quyết gì chưa? Chu Xuân Đạo nói thế nào?
- Thầy Đạo nói rằng bây giờ phải làm lễ mời tổ tiên đến đuổi con ma dữ đi. Bây giờ ông ấy đang ra ngoài nghĩa địa, chỗ mộ tổ tiên nhà mình để thỉnh vong linh tổ tiên về. Đấy cũng là lý do mẹ phải đưa bố về tận đây, vì thầy Đạo bảo có gần từ đường thì tổ tiên mới dễ về và đủ sức đánh đuổi con ma kia.
Kiệt im lắng không nói gì, vì trong chuyện này cậu không có kinh nghiệm gì thật. Nếu bảo chế vũ khí, làm máy móc thì cậu không ngại chứ mấy thứ vô hình thế này thì cách duy nhất mà Kiệt biết là mặc kệ. Thực ra do bản thân không phải là người trong nghề, không có kiến thức chuyên môn nên Hoàng Anh Kiệt không có biết rằng việc hít thở Yoga hằng đêm là một biện pháp dưỡng thần bổ khí. Thần mạnh khí tráng thì bách tà bách xâm. Tất nhiên cách này cũng khó có tác dụng với Hoàng Văn Định vì hiện tại ông đã bệnh quá nặng.
Kiệt cũng không phải đợi lâu vì Chu Sơn Đạo đã về. Khác với bộ dạng thường ngày, hôm nay lão mặc áo đạo sĩ, đầu cài trâm, tay cầm kiếm gỗ trông rất đạo mạo. Quả là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.
- Chào thầy! - Văn Nguyệt Nga tiến lên cung kính chào hỏi
- Chào ngài!- Kiệt cũng cẩn thận chào hỏi. Dù gì, hiện tại người này đang chữa bệnh cho bố cậu
- Cậu Kiệt, không ngờ lại gặp cậu ở đây!- Chu Xuân Đạo gật đầu chào lại, rồi vào đề luôn- Tình hình hiện này là tương đối khó, các vị cần chuẩn bị tinh thần trước, lần này tôi ra thăm mộ, thấy phong thủy chưa tới nỗi bị hỏng, âm phần còn nguyên, không phải thứ âm trạch nguy hiểm, nên e rằng lần trị bệnh này sẽ là một cuộc chiến lớn.
- Ngài từng nói rằng cha tôi bị ma dữ quấy phá mà!- Kiệt hỏi lại- Chẳng phải cứ đuổi hồn ma kia đi là được hay sao?
- Cậu Kiệt, hồn ma là thuộc cõi âm, con người là về cõi dương, người và ma vốn khó gặp nhau, người Hoa có câu “ nhân quỷ thù đồ” là ý đó. Cho nên người và ma gặp nhau, đặc biệt là khi người dương bị người âm làm hại thì phải kiểm tra xem nguyên nhân gây ra chuyện này là gì. Ví dụ, mồ mả bị động, tổ tiên báo cho con cháu, vốn dĩ tổ tiên không phải ma ác, nhưng bản thân họ là ma, mang âm khí, vô tình hại con cháu, thì là đối phó đơn giản nhất, là xây lại mồ mả, là hết. Còn như người sống vô tình phạm phải điều cấm kỵ, khiến ma quỷ bám thân, thì lại phải đuổi con ma đi. Hoặc như có kẻ dùng ma hại người, thì phải đánh bại kẻ làm phép. Đại loại thế.
- Vậy ông thấy bệnh của cha ta là sao? Ông nói là đi thỉnh tổ tiên tôi về để làm phép rồi chứ nhỉ?
- Cái này thì tôi tạm thời có chuyện phải hỏi đã, bởi tôi có chút lấn cấn về vấn đề phong thủy ở đây.- Chu Xuân Đạo nói
- Có chuyện gì sao?
- Cái này thì... thôi thì nói đơn giản thế này. Toàn bộ làng này dường như đã bị phá hủy phong thủy, phải không?
- Cái này thì đúng, chúng tôi từng bị hải tặc tấn công, nhà cửa bị phá hủy gần hết, nên hồi tái thiết lại, cũng thuận tiện dựng lại luôn theo cách mới.
- Không chỉ nhà cửa, tôi thấy còn làm đường xá, lấp sông, làm đường,... Nghĩa là gần như phá sạch toàn bộ phong thủy của làng ta, vì thế tôi hi vọng có người nào có thể tả lại được phong thủy cũ của làng chăng?
- Cha tôi đang bệnh, tôi nghĩ cứu ông ấy quan trọng hơn. Việc kia, có thể để sau chứ?
- Thôi chết, tôi quên mất, bệnh nghề nghiệp, cứ thấy cái gì mà dính tới phong thủy là lại quên khuấy mất ấy mà.- Chu Xuân Đạo tự trách mình một hồi, trước khi ông ta bắt đầu lập đàn làm phép để cầu cúng.
Kiệt tuy có hồ nghi việc Chu Xuân Đạo để ý về phong thủy làng quá mức, nhưng hiện tại tính mạng cha mình quan trọng, cậu chỉ ghi nhớ vậy đã, sau này tìm hiểu thêm.
Chu Xuân Đạo bắt đầu lập đàn làm phép ngay lúc gần nửa đêm, lúc mà con ma kia sắp tới. Theo như ông ta nói, thì lúc này bố Kiệt đã ở ngay nhà từ đường, dễ được tổ tiên phù hộ, ông ta lại mời họ về để sẵn sàng khi con ma kia tới, nên lực lượng bên ta lúc này mạnh nhất, đề phòng đêm dài lắm mộng, hôm nay đánh luôn, đấu phép luôn. Trước khi bắt đầu, ông ta hỏi tuổi từng người thân, và chỉ cho vài người có tuổi cứng một chút: các tuổi Sửu, Dần, Thìn, Tỵ, Ngọ là được ở lại để phụ, đặc biệt tuổi Dần chỉ được để lại một người, tránh chuyện một núi có 2 hổ, tránh chấp lẫn nhau, tự làm thiệt hại bên mình. Kiệt thì tuổi Tý, nên không được ở lại. Theo ông thầy này nói, thì ma quỷ thích nhất là tuổi con giáp nhỏ như vậy.
Kiệt đứng ngoài quan sát, tới khoảng nửa đêm tới, lúc mà hồn ma kia hay làm phiền cậu trong nửa tháng trở lại đây, thì đột nhiên cái chuông gió mà Chu Xuân Đạo dặn treo trước phòng của bố cậu reo, dù bên cạnh cái chong chóng tre không xoay. Ở trong phòng bố Kiệt, vài người bắt đầu hoảng loạn, nghe qua thì hình như do bố cậu đang mê sảng, họ phải ghì ông lại.
- Thỉnh tổ tiên gia chủ về. Ma quỷ nơi nào dám tới phá. Âm binh nào dám tới làm loạn. Đạo gia chính khí tại thân. Trấn.- Đột nhiên, một tiếng hét to và dõng dạc vang lên, rồi trong phòng sáng rực lên, dường như là có người phun lửa ra vậy. Kiệt bên ngoài cũng phải kinh ngạc, không biết ông thầy này làm thế nào vừa thét vừa phun được lửa hay vậy ta.
Tuy hiếu kỳ, Kiệt vẫn nhớ lời dặn rằng tuổi cậu không hợp vào, nên chưa vội tiến lại. Mãi một lúc sau, trong phòng mới yên tĩnh lại, và Chu Xuân Đạo bước ra, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
- Thầy vất vả rồi!- Kiệt chạy lại chỗ ông ta hỏi thăm, thực là để dò hỏi mọi việc về bố
- Cha cậu bị người ta dùng âm binh tấn công!- Chu Xuân Đạo cũng hiểu điều này, nên vừa nói vừa lấy ra một cái hình nhân cắt giấy, có ghi đầy đủ tên tuổi của cha cậu ta. Nhưng hình nhân này không phải được cắt bằng giấy, viết các thông tin bằng bút, mà là một hình nhân đốt ra, và chứ trên đó là những vệt cháy nhẹ. Kiệt tuy không hiểu lắm, nhưng đoán rằng là đây là bằng chứng của việc bắt ma vừa nãy.
- Đây là con ma đó sao? Có phải là hồn ma của Thái Văn Phương không?
- Đó không phải ma, mà là âm binh. Có kẻ sai nó tới quấy phá. Thứ âm binh này hàng đêm tới hù dọa người ta, khiến họ suy nhược tinh thần, dương khí tản mát, sau đó tự sinh bệnh, nhẹ thì liệt giường mấy năm, nặng thì chết. Nó đóng giả Thái Văn Phương thôi chứ không phải hắn.
Kiệt nghe vậy bèn quyết định đem chuyện mình cũng từng gặp chuyện tương tự ra nói đầy đủ với Chu Xuân Đạo, tất nhiên lược bớt đoạn thử thuốc nổ. Nghe Kiệt nói mà Chu Xuân Đạo còn thấy kinh dị hơn nữa, vì Kiệt gặp chuyện này trong 3 tháng, vậy mà vẫn khỏe phây phây. Ma có âm khí, người gặp ma dễ bệnh là vì âm khí này làm hại tới dương khí, âm binh lại càng có âm khí nặng nề gấp mấy, con âm binh này bám Kiệt ba tháng, phá cậu hàng đêm ấy thế mà không hại nổi Kiệt là sao nhỉ? Thậm chí khi Kiệt nói về kiểu hít thở cậu áp dụng, Chu Xuân Đạo cũng khịt mũi coi thường, vì cách thở này cùng lắm chỉ là dưỡng sinh, mà lại là kiểu dưỡng sinh tầm thấp, chỉ có thể làm ổn định tinh thần mà thôi. Vì thế, ông ta đề nghị để ông ta tổng kiểm tra Kiệt một hồi. Kiệt thấy hiện tại bố tuy tạm hết nguy hiểm, nhưng vẫn đang ốm, chi bằng cứ để việc thử thuốc súng đã tạm ngưng, tập trung chăm sóc bố mình, tiện thể cho ông ta một tháng theo mình làm việc cũng chả ngại gì.
Thế là từ đó Chu Xuân Đạo bám sát Kiệt, và từ từ thấy được rõ những điều ông ta luôn thắc mắc: trước tiên là vụ gặp âm binh lần này. Thấy Kiệt sinh hoạt: tập thể dục, luyện võ, đọc sách, kiểm tra sổ sách, ăn uống, nghỉ ngơi... thì Chu Xuân Đạo mới phần nào hiểu được lý do Kiệt không bị hại, vì hắn khỏe quá, cả về thể chất lẫn tinh thần. Người khỏe như vậy, dương khí mạnh, dù gặp ma chỉ cần giữ được dũng khí, không để dương khí tản mát, thì ma quỷ khó lại gần được. Đặc biệt, ông ta còn được biết Kiệt từng tham gia trận đánh với hải tặc, tuy không trực tiếp tham chiến, nhưngở vị trí chỉ huy và hậu tuyến, chứng kiến toàn trận đã giúp thần kinh mạnh hơn người thường nhiều thật sự.
Nhân lúc này, Chu Xuân Đạo cũng muốn tìm hiểu thêm lý do Kiệt có thể cải mệnh, nên hăng hái đào bới quá khứ cậu nhóc từ chỗ Kiệt và người thân. Trong quá trình này, ông ta cũng dựng lại bản đồ phong thủy của làng Hồng Bàng trong quá khứ và trong hiện tại, nhìn tấm bản đồ phong thủy này, Chu Xuân Đạo cứ tặc lưỡi mãi.
Thế phong thủy cũ của ngôi làng này là thế quần ngư tranh thực, một bầy cá trong cái ao tù tranh giành miếng ăn, sẽ có con béo lên, có con gầy, có con chết, họ Hoàng ở thế đất khá xấu, chỉ có thể làm con cá gầy, vì thế từ thời ông có họ Hoàng là một trong 3 người lập làng, họ Hoàng tới thời Hoàng Văn Định suýt phải đi tha phương cầu thực. Nhưng khi Hoàng Anh Kiệt bắt đầu làm mấy cái máy, bắt đầu mua nhà mới, thì đã chuyển được tạm phong thủy sang nơi có thể nuôi cá béo, nên họ Hoàng phát triển.
Tiếp đó, họ Hoàng cùng làng Hồng Bàng liên tục cải tạo làng để làm giàu, gây một sự xáo trộn phong thủy lớn, cái thế ao tù nước đọng bị ảnh hưởng. Ở đây có thể ví von là tình hình trong làng dần giống như cái ao nuôi cá mà Kiệt làm, đem nước khuấy lên để tạo thêm dưỡng khí, cho thêm thức ăn để cá ăn, thì tất nhiên cá dễ lớn, xong cá lớn quá nhanh thì ao chật, cá chen chúc, có thể chết sạch cả đàn cá. Thế nên mới có vụ cướp biển tới phá làng. Nhưng Hoàng Anh Kiệt lại lần nữa xoay chuyển tình thế, biến chuyện cái ao bị phá thành cơ hội cá theo nước ao đi ra hồ lớn biển rộng vậy.
Ông ta nhìn tiếp những công trình mới xây liên thông với làng Hồng Bàng, giờ đây, nó không khác gì một thế phong thủy hùng mạnh. Trường học trong làng tạo văn mạch, nơi luyện dân quân tạo võ mạch, các nông trường, công trường đan xen như một sinh mạch tạo nên sự phát triển, khu chợ ở làng Thụi là tài mạch, thu tiền tài nuôi dưỡng,... Thật sự, nơi này không khác mô hình một nhà nước thu nhỏ rồi.

- Là cá vượt vũ môn sao?- Chu Xuân Đạo lẩm bẩm.- Vậy là sẽ hóa rồng hay rơi xuồng thác mà chết đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.