Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 243: Huyết sắc cao nguyên trường chinh ký (10)




Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu
C 10: Huyết sắc cao nguyên trường chinh ký (10)
- Em tưởng mình ghét chiến tranh, vậy mà lần này lại hùa theo bác Lộ là sao vậy?
Vi Thúy Liên giúp Minh tắm táp ở bờ sông, hai người chưa bái đường chính thức làm vợ chồng, vốn dĩ những việc thân mật thế này với con nhà gia giáo là không được, nhưng đang lúc chiến đấu, cũng không thể nề hà quá.
- Không phải là anh muốn chiến, mà là bị ép. Em không thấy người Thượng bao vây chúng ta rồi hay sao? Chưa kể anh cũng thấy cần để những người lính được thực hành một tí.
- Thực hành.
- Nước tuy lớn, hiếu chiến thì vong, nước tuy an ổn, quên chiến thì nguy.
- Được rồi, được rồi, em không nói lại.
Hai người còn nô đùa, bên ngoài có người tới báo có tin gấp. Minh liền tắm nhanh, mặc quần áo đi ra ngoài. Thì ra là tin tình báo do đội trinh sát báo về. Đã xác định là chuẩn bị khai chiến chức không chạy trốn, nên Minh bảo thằng Tài phải cho lính trinh sát đi sục sạo khắp nơi, xem địch bố trí quân đội ra sao, có tiếp viện hay gì không, có định đánh úp từ hướng nào đó,…
Sự cẩn thận này của Minh không thừa, hôm nay đội trinh sát phát hiện một đoàn người khoảng 2000 người đã tới đây. Cơ bản là đi bộ, chỉ vài người cưỡi ngựa, vào hết trong làng. Tin liên tục báo về trong làng đang tổ chức yến tiệc hay gì đó đấy.
- Khoảng cách quá xa, trinh sát không thể nghe được gì hết!- Tài thở dài
- Như thế là tốt rồi, có bị đối phương phát hiện ra không?
- Đảm bảo là không anh ạ.
- Tốt!
Minh tổ chức họp gấp trước thông tin mới này. Nghe tin đối phương có tiếp viện, tầm 2000 người, tất cả cũng lo lo. Minh còn đặt giả thiết, có thể đối phương thay đổi từ thủ sang công là do đạo quân này.
- Có thể là tộc trưởng của bọn hắn quay lại hoặc viện binh rất mạnh đã tới.
- Có khi nào đám người kia cử người truy sát chúng ta không?- Ý Dương Quốc Lộ chính là hội đã đánh phá doanh trại của lão
- Không, so với chúng ta, châu Bắc Bình quan trọng hơn.- Đan Quốc Hùng lý luận.
- Cũng không thể ỷ y được, chẳng may địch đang chuẩn bị lực lượng vây ta lại đây thì sao? Thà chuẩn bị cho một điều xấu không xảy ra còn hơn đợi nó xảy ra rồi tự trách mình chưa chuẩn bị gì.
- Thế theo cậu Minh nên làm thế nào?
- Bác Lộ, quân ta ngày mai có thể xuất chiến rồi phải không?
- Mi định ứng chiến luôn sao?
- Không phải ứng chiến, là cường công. Ta sẽ đánh thẳng vào trại giặc.
- Cái gì?
- Nơi đó tuy đông, nhưng nhiều nhất chỉ có thể có 3000 tên, gồm 2000 tên mới tới và một lượng người ta chưa xác định, nhưng chẳng thể quá 1000. Ta lấy toàn quân đánh vào, vẫn là lấy 2 đánh 1. Ngược lại đợi chúng nghỉ ngơi chỉnh đốn, chuẩn bị lực lượng từ các làng bản, e rằng 6000 – 7000 quân cũng chưa biết chừng.
Dương Quốc Lộ trầm mặc một hồi, rồi tán đồng. Minh sau đó đề xuất tối nay chuẩn bị thật lặng lẽ, sáng sớm mai nhân lúc trời sáng liền triển khai bao vây nơi đó.
- Tài, sơ đồ nơi đó thế nào?
- Dạ!- Thằng Tài đi lên, vẽ một sơ đồ phác thảo cho mọi người cùng xem, không có công sự quá vững chãi, nhưng hơi bất lợi ở chỗ địch đóng ở vị trí cao, ta ở vị trí thấp, quá trình đi lên chiến đấu sẽ hơi bất lợi.
May mắn là địch không có voi để càn, chỉ có ngựa nhưng cũng rất ít, chắc để tộc trưởng cưỡi. Như vậy chiến đấu chủ yếu là bộ binh xung trận có thêm cũng tiễn hỗ trợ.
- Quân địch dù ít, nhưng người Thượng có tài dùng nỏ, lực bắn, tầm bắn đều hơn hẳn những vũ khí tầm xa như đá ném hay lao phóng của ta, vì thế quân ta phải ào lên thật nhanh, đánh giáp lá cà với địch thật sớm.
- Nếu có thêm mấy ngày chuẩn bị thì có thể làm ra ít khiên che…
- Kế hoạch đánh là đúng, phải đánh thôi.
- Khoan đã, Liên, em và chị Hồng hãy cho người nấu cơm ngay, nắm thành nắm để toàn quân ăn trong tối nay. Các vị thương nhân, không biết các vị còn có vải vóc nhiều màu sắc không, xin lấy hết ra đây.
- Minh, mi có ý tưởng gì hả?
- Quân địch chưa biết là ta biết chúng tới, vậy chúng cũng sẽ chưa giám sát ta chặt, giống như lần ta phá vây đầu tiên, quân đi trước dò đường rải vải làm mốc, quân ta lặng lẽ đi theo, nhưng lần này không phải trốn, mà là đi tiếp cận. Trời tờ mờ sáng, đủ để đánh là ta sẽ ào lên ngay, không cho địch cơ hội chuẩn bị.
- Ý kiến rất hay. Vậy là sẽ hạn chế được nỏ của chúng và tạo tính bất ngờ lắm.- Dương Quốc Lộ nhìn Minh với con mắt khác, tên nhóc cũng coi như có năng lực.
Tối hôm đó, các đạo quân nhanh chóng ăn cơm cho no, đèn đuốc để như mọi khi, nhưng đi ngủ thật sớm, mặc sẵn quân trang, khí giới thì hậu cần sắp xếp. Tới khoảng giờ Sửu- tức 3 giờ sáng, thì toàn quân thức giấc, nhanh chóng đi ra nhận vũ khí trong sự yên lặng nhất có thể, rồi theo sự dẫn đường của các chỉ huy, đi bao vây trại địch. Có những cột tiêu buộc vải, không cánh quân nào bị lạc, tới tầm cuối giờ Dần thì đã hoàn toàn bao vây địch. Lúc này trời đã tờ mờ sáng nhưng cũng là lúc con người bắt đầu thấy mệt nhất, trại quân Thượng ít lính canh đi trông thấy.
Thế rồi tiếng gà gáy trong trại địch vang lên, có những tiếng động chứng tỏ người dân trong trại địch chuẩn bị đi nấu cơm nấu nước phục dịch các tướng sĩ và tộc trưởng. Minh thấy đây chính là cơ hội tấn công, vì người dân đi lại lung tung sẽ càng tạo thêm sự hỗn loạn. Chiến đấu kỵ nhất điều ấy, nên thay đổi kế hoạch, không đợi trời sáng hơn, mà sẽ đánh ngay.
Minh bảo thằng Tài cho quân trinh sát chạy báo tin cho các cánh quân khác, nội dung ngắn gọn là đánh ngay sẽ tạo được hỗn loạn. Rồi Minh chờ tầm 1 khắc để các cánh lớn biết tin, một vài cánh quân nhỏ sẽ tự biết phải làm gì khi thấy các cánh lớn đã xuất trận.
- P’Lư!- Minh gọi viên phó tướng. P’Lư từ lúc hăng hái trong trận đánh ở buôn Manư rồi trận cứu thương đoàn Hồng Bàng, càng lúc càng được tin tưởng, cũng coi như người tâm phúc. Xủ Lu được giao nhiệm vụ chỉ huy một cánh quân khác, Bất Thắng thì tuy giỏi võ nghệ nhưng chỉ làm việc phòng thủ, không chủ động đánh giết, P’Lư là người hợp nhất.
- Đại nhân.
- Lát nữa mi dẫn các anh em đi vào thì đừng có ham chém giết, phải cho người đi lấy lửa châm lung tung, tạo nên sự hỗn loạn, hiểu không?
- Rõ!
- Bé cái mồm thôi.
- Dạ dạ.
Lúc này, trong làng bản kia đã có ảnh lửa bập bùng, Minh cho quân cầm tù và lên, thổi thật mạnh, rồi dẫn quân xung phong. Tiếng tù và xé toạc màn đêm, tất cả người dân trong làng lẫn binh tướng người Thương giật mình thoảng thốt xem là chuyện gì. Nhưng tiếng tù và chỗ Minh vừa dứt, nhiều tiếng khác vang lên từ các hướng khác nhau, và rồi những tiếng chạy, tiếng hét xung phong vang lên, quân của Minh và Dương Quốc Lộ đã xông vào.
Bị đánh bất ngờ, người Thượng rối loạn hàng ngũ, người không kịp mặc giáp, nhiều kẻ xông ra mà tay không kịp cầm đủ vũ khí mà xông ra, không khác gì cái bị thịt để quân của Minh đánh bại. Chỉ có một số ít thân binh của hai tộc trưởng A Nuế và Y Jut Hinh là đủ sức giữ đội hình, chiến đấu ngoan cường bảo vệ tộc trưởng.
Đúng là thân binh, thường xuyên chiến đấu, phản ứng nhanh hơn, quân của Minh đi tới thì bên họ đã kịp vũ trang gọn gàng, bày trận. Do quân của Minh chủ động đánh trước, tốc độ tiến vào cũng là nhanh nhất, cho nên bên cậu đối mặt đám này đơn độc, một vài kẻ máu chiến không kịp kìm hãm bản thân lao lên liền ăn đủ. Đối phương đã bình tĩnh chiến đấu, thì ta cũng chỉ có lấy cứng đối cứng. Do P’Lư đã nhận nhiệm vụ phóng hỏa gây náo loạn chưa quay về, Minh chỉ có tầm 300 binh sĩ bên cạnh, đối phương cũng tầm đó.
- Kết trận!- Minh quát to, và đội hình dần được tái lập.
Hai bên gườm gườm nhau, từ từ tiến lại, xem bên nào hoảng loạn mà chạy trước. Chiến trận thời này là thế, không vồ vập lao ngay vào nhau nếu như không cảm thấy bản thân có thể ăn vã đối phương. Trước đây các trận Minh chỉ huy chống cướp biển hay lần đi đánh với quân Đá Vách ở trên huyện Thanh Sơn, cậu ta chưa biết nhiều, mà Kiệt thì toàn lấy kiểu xung phong láo thấy trên phim ra dạy, nên Minh làm theo. Tới khi Dương Quốc Lộ luận binh, mới biết mình làm sai hết, may mà những lần đó đều thắng bởi nhiều yếu tố: trang bị, kế hoạch, tố chất con người,… không thì đại họa.
Tất nhiên, chiến tranh vẫn là một cuộc chiến sĩ khí, những cú xung phong trực tiếp như thế, trong trường hợp hai quân ngang nhau về mọi mặt, rồi quân kỷ chưa nghiêm chỉnh, cũng có thể phá vỡ tinh thần địch, làm cuộc chiến kết thúc ngay. Có điều, để cẩn thận, nên hạn chế, vì đó là được ăn cả mà ngã thì về không luôn.
Hai quân gầm ghè đe dọa nhau, rồi đột nhiên quân của Minh đồng loạt ném lao. Đây là bài tập họ đã học cẩn thận, ở khoảng cách gần như này, những cú ném lao quá bất ngờ và mạnh, hoặc có kẻ không kịp che chắn liền bị lao đâm qua, hoặc kẻ kịp giơ khiên che thì lao cũng cắm vào, làm cái khiên phải bỏ.
Sau khi ném lao, quân của Minh nhất tề xông lên đánh giáp lá cà với khiên và dao tầm trung. Đồng đội cũng tiến lên, hỗ trợ bằng việc chọc giáo vào chỗ đối thủ. Kiểu chiến thuật khá mới, quân Thượng chưa được thử qua, nhất thời núng thế, bị thương khá. Nhưng xung lực của chiến thuật này cũng dần hết, quân của Minh lại lui lại, hai bên lại chuyển qua vờn nhau, lại lao tới, lại tách ra,…
Hoàng Anh Minh cũng tự tay vung kiếm chiến đấu, nhưng chủ yếu là đốc chiến chứ không ham chiến, chỉ kẻ nào vô phúc lao tới gần mới ra tay, còn lại là duy trì đội ngũ. Bản thân Minh cũng được bảo vệ cẩn thận khi bên cạnh luôn có vài tay lính người Đá Vách che chắn. Trận chiến kéo dài không quá lâu, chỉ lát sau đội của P’ Lư chạy tới, đánh tạt từ sườn, đội quân đang ngáng đường Minh bị đánh tan, phần chết, phần bị thương, bị bắt, phần phải hàng.
Những chống cự cuối cùng bị dẹp hết, nhưng thắng lợi không hoàn toàn, hai tên tộc trưởng A Nuế và Y Jut Hinh đã chạy thoát. Nguyên nhân là vì hướng Minh tiến công thì bị thân binh hai tộc trưởng chặn đánh, hướng Xủ Lu thì do Xủ Lu ít quân, các hướng của quân Hồng Bàng thì lính đều chưa quen chiến trận nên chậm trễ, còn hướng mà Dương Quốc Lộ cùng quân tướng lãnh nhiệm vụ, khi đánh vào thì họ mải mê cướp bóc, thu gom chiến lợi phẩm.
Sắc mặt của Minh không quá tốt khi biết chuyện, nhưng rồi cậu ta đổi giận làm mừng, bảo rằng cũng tốt, không đánh trận này, không thấy được điểm yếu của mình, đợi khi giặc tới đánh mới lộ ra chẳng bằng bây giờ biết tới.
Trận chiến đã tạm kết thúc, thì là lúc xử lý hậu chiến, thương binh cần cứu chữa và chăm sóc, tù binh cần canh gác, chiến lợi phẩm phải phân chia,… Từ trước tới giờ, các công việc này cũng đã có phân phối rõ ràng, nhưng Minh vẫn đi kiểm tra. Cậu thấy đến cái việc tổ chức chiến đấu mà còn bị lơi lỏng, thì những công việc này tự nhiên cũng có lỗi.
Quả nhiên, thương binh nhiều hơn bình thường, nhân lực chăm sóc không đủ. Công việc này giao cho Liên và Hồng đảm nhiệm, hai cô cũng điều động người nhưng ai cũng viện cớ, chủ yếu là cố đi nhặt chiến lợi phẩm trước đã.
Minh lệnh triệu tập mọi binh sĩ còn khỏe mạnh, để họ hỗ trợ vợ mình và Hồng đi hỗ trợ thương binh. Nhiều người có ý không vui khi đang mải mể lấy vài món đồ vật giá trị, nhưng uy của Minh cũng lớn, nên họ vẫn làm. Đợi khi vấn đề thương binh đã sắp xếp xong, Minh triệu tập binh sĩ lại, huấn thị họ về tính đồng đội.
- Ai ở đây là người mình đồng da sắt, dao chém không vào, giáo không chọc nổi thì đứng ra.
Tất cả ngơ ngác mất một hồi, Minh mới nói:
- Vậy là không có ai? Không ai là người mình đồng da sắt, nghĩa là mọi người đều có thể bị thương, cũng như những người lính đang được cứu trị kia. Những người lính bị thương kia, đều bị thương trong lúc chiến đấu, trong lúc sát cánh cùng mọi người chiến đấu. Lưng của chúng ta là dựa vào nhau, cho nên chúng ta tiến mạnh về phía trước được. Hôm nay mọi người bỏ mặc họ, ngày mai nếu mọi người bị thương, ai sẽ cứu mọi người. Đường đi từ trên này về xuôi vẫn còn dài, chưa nói chắc được gì hết. Ta không biết từ trước tới nay, mọi người nghĩ cái gì, làm thế nào, nhưng kể từ hôm nay, đã là lính của Hoàng Anh Minh này, phải coi đồng đội như người thân, người khỏe giúp người yếu, cùng nhau vượt gian nan để về xuôi. Ở miền xuôi bọn ta có câu chuyện bó đũa, rằng một cái đũa bẻ dễ ợt, bó đúa gộp lại thì khó bẻ, đó cũng như chúng ta, từng người chạy lung tung, đều là thành những con mồi béo bở, bị bắt làm nô lệ, khổ sai,… chỉ có đoàn kết, mới có thể thắng lợi, giống như hôm nay.
Những lời răn dạy của Minh làm nhiều người cúi đầu xấu hổ, họ lập tức vâng dạ. Minh chưa cho họ lui, mà yêu cầu họ đi hỏi xem người nhà mình ai khỏe mạnh, tay chân khéo léo đi tới giúp đội Liên, Hồng cứu trị và chăm sóc thương binh.
Trong khi Minh răn dạy, Đan Quốc Hùng cũng tới nghe, hắn ta liên tục gật gù ra chiều tán thưởng lắm. Nhưng khi Minh giải tán binh sĩ để họ đi làm việc, y không qua gặp Minh, mà tới chỗ Dương Quốc Lộ, kêu ông nên tới thăm thương binh. Đan Quốc Hùng kể lại việc Minh vừa làm, nói rằng thế là Minh đi trước ông trong việc thu mua lòng người, nhưng Minh cũng nhiều việc, ông ta có thể nhân lúc này tới thăm hỏi họ trước tiên, khiến thương binh và nhiều người biết tiếng. Đan Quốc Hùng nói rất có lý, Dương Quốc Lộ lập tức làm theo, cũng không quên việc mang theo ít chiến lợi phẩm như lương thực thực phẩm tới trại thương binh, nói là để hỗ trợ, giúp thêm khẩu phần ăn cho những người bị thương sớm khỏe lại.
- Các thương binh chính là những người lính cần sớm khỏe, nấu cho họ ăn nhiều nhiều chút để chóng lại sức!- Dương Quốc Lộ cho người đi nói khắp nơi như vậy.
Tới buổi tối, Minh biết chuyện, cậu ta cười, Dương Quốc Lộ cũng không quá ngu dốt hoặc là ông ta có người chỉ điểm. Nhưng Minh cũng không để ông ta mua lòng người thêm, Dương Quốc Lộ là một kẻ quá nhiều tật xấu mà một viên tướng không nên có, tham lam, nóng nảy, thích ăn xổi, không đảm nhiệm được công việc lớn, đoàn quân này, không thể giao cho ông ta. Minh không tới thăm binh sĩ, mà đi tổ chức một đại hội để thảo luận về công tác chăm sóc thương binh bệnh binh, chế độ tử sĩ,… Thậm chí cho cả các thương binh tiêu biểu tham gia để cùng nghe, cùng tham gia ý kiến. Chỉ một đòn này, mọi nỗ lực của Dương Quốc Lộ không khác đom đóm so với mặt trời, tắt hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.