Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 305: Thăm thú Tân Bình (3)




Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu
C 69: Thăm thú Tân Bình (3)
- Họ xây dựng nhiều trạm thế!- Nguyễn Văn Đồ kinh ngạc vô cùng, cứ vài ngôi làng lại hợp sức xây dựng một trạm nghỉ chân để khách buôn có thể nghỉ, không như miền bắc, nơi chỉ những huyện thành hoặc làng lớn mới có.
- Là họ học theo các làng ở quanh làng Hồng Bàng đấy, các làng cùng hợp tác, chia sẻ kinh phí, cái lợi là ở đây thương nhân đi qua, người dân các làng mang hàng ra chào, tiện mua bán cho hai bên, mà người ở quán phục vụ là ông già bà cả không làm được nông, công, ngại đi xa, người đàn bà góa, đứa con nít,... Những người ấy nhờ làm mấy việc nơi đây mà thu nhập cũng khá.
- Sao họ biết mà học?
- Nói thực, chính là làng Hồng Bàng bày cho, thậm chí còn cử người lên đây giúp đỡ.
- Làng Hồng Bàng tốt vậy sao?
- Với những người này, tất nhiên là tốt, với thương nhân bọn tôi, cũng là tốt và với làng Hồng Bàng, cũng rất tốt.
Nguyễn Văn Đồ không hiểu, Mã Văn Phong liền giải thích rằng, khi người dân tụ tập ở đây, thương nhân không chỉ dễ mua hàng ở chỗ họ với số lượng lớn một cách thuận tiện, còn tiện tay bán đồ cho đám người các làng luôn, chỉ cần tới đây bán là xong.
- Thế sao không thấy khách hàng gì hết vậy?
- Các nhà giàu có cử người tới mua hàng rồi về bán lại cho thôn dân sau, kiếm được chút tiền chênh lệch cũng khá. Kẻ giàu có luôn thông minh, ham làm giàu,...
- Vậy làng Hồng Bàng được lợi gì?
- Họ có ơn với người trong các làng, nên có thể tới mộ công nhân rất tiện lợi và còn bán được hàng nữa chứ?
- Vụ mộ nhân công không nói, nhưng nếu tới bán hàng, thì các ông cũng tới đây bán hàng mà, còn thiếu được cái gì nữa chứ?
- Chủ yếu là máy móc. Công xưởng của họ mở thêm chi nhánh trên này, tới các làng bán máy móc, chưa kể mỏ quặng sắt trên kia, có sản phẩm là đem bán luôn cho người dân,... Cậu chẳng phải lo, bọn người ấy tài lắm.
Mã Văn Phong tiện đó chỉ cho Đồ xem cái quạt tận dụng sức nóng của bếp lò. Chỉ cần làm một cái bếp trấu, đốt một ít trấu bên trong, hơi nóng bốc lên làm quay cơ cấu cơ khí, dẫn động ra làm quay một cái quạt ở trong các phòng đặc biệt. Trời lộng gió thì không nói, giữa trưa trời lặng gió, có cái quạt ấy, tốn bao tiền thì tốn, người ta sẵn sàng chi để hưởng gió.
- Quả là thứ hàng tinh xảo. Là Hoàng Anh Kiệt làm ra sao?
- Tên Kiệt không làm mấy trò này lâu rồi, cái thứ hàng vặt vãnh này là đám thợ làm ra đấy! Hoàng Anh Kiệt có chính sách rằng hễ ai làm ra được đồ mới, có hiệu quả thì thưởng người đó một phần tiền, đồng thời nếu sản phẩm đó bán được hàng, thì trích tiền ra trả người chế ra chúng.
- Nhỡ chế không được thì sao? Hay là mấy kẻ kém tài nhưng cứ làm láo chẳng hạn, vừa tốn thời gian lại thiếu thợ.
- Nguyên vật liệu phải tự lo, chế không được thì tốn kém một trận. Đó cũng là rào cản cho kẻ mới vào nghề, chưa làm ngày nào đã mơ mộng thì trước hết là không đủ tiền tự trả vật liệu, đợi làm kiếm được tiền mua vật liệu thì sẽ có chút kinh nghiệm, biết bản thân làm nổi hay không!
- Rất thông minh.
Lúc này trời cũng đã trưa, mà lại đúng khi lặng gió, Mã Văn Phong tất nhiên dẫn Đồ vào phòng quạt ngồi thử. Chiếc quạt quay không nhanh, gió chỉ phe phẩy, nhưng thế cũng là quá tốt rồi. Hai người tiện đó cũng thử vài món ăn thôn dã. Nhờ các trạm nghỉ chân phát triển, thương nhân qua lại thường xuyên, gia vị, đồ khô có thể vận chuyển đi lại, nên không thiếu thốn, chứ nếu bình thường, qua các làng quê kiểu này, có tiền cũng khó mua được đồ ăn ngon. Có điều Đồ chưa đi quá nhiều nơi, chưa biết, Mã Văn Phong cũng không nghĩ tới, cho nên không nói quá. Phải tới ít lâu sau, Đồ mới biết vụ này khi tiếp tục hành trình đi một mình và cũng ăn đủ khổ sở vì thiếu thông tin này.
Cả hội đi tiếp thêm mấy ngày, cũng không có gì quá mới mẻ để Đồ phải chú ý, nên hắn chỉ chú tâm hỏi chuyện về Kiệt. Mã Văn Phong đang mải buôn bán, nên cảm thấy khá phiền, nếu không phải nhận lệnh phải chiêu đãi từ gia chủ, thì đã trở mặt. Cuối cùng cũng tới được mỏ sắt mà Kiệt hiện tại đang ở, y liền mau mau chóng chóng dẫn Đồ vào gặp Kiệt cho xong.
Đồ đi vào khu mỏ, há hốc mồm trước quang cảnh nơi đây. Hàng trăm, thậm chí có khi cả ngàn con người đi đi lại lại, làm việc khí thế vô cùng. Việc mỏ nặng nhọc thế nào, Đồ không quá rõ, nhưng hắn đã từng thấy cảnh xây dựng một khu nhà nghỉ của Hoằng Hạo, người dân làm việc với thái độ tiêu cực, phải có người ra dọa nạt mới đẩy nhanh tiến độ. Tất nhiên, một đằng phải làm không công, một đằng được trả tiền, nhưng mà rốt cục tiền lương cao lắm sao, trông họ làm thật vất vả, chở những xe quặng chất đầy từ dưới đất đi lên mà cứ đi phăm phăm vậy.
- Cẩn thận!- Một tiếng quát lớn vang lên, khiến Đồ giật mình, hóa ra vì mải quan sát mà hắn suýt chặn đường người ta đang chở quặng, may mà đối phương cũng kịp tránh. Đồ lúc này phát hiện, xe chất nhiều, nhưng người đẩy xe có thể điều khiển xe dễ dàng vô cùng.
- Đây là thứ gì vậy?
- Đó là xe rùa, một thứ xe mà Hoàng Anh Kiệt phát minh lâu rồi. Nó giúp chở đồ nặng rất tốt, đi lại cũng tiện, như vừa rồi có thể linh hoạt né tránh, không như những xe khác. Cái này một số nơi bắt đầu dùng, như ở bến thuyền!- Mã Văn Phong giải thích.
- Đến giờ đổi ca, nhanh!- Lại tiếng hô lớn, một toán người khác bắt đầu đi xuống mỏ, lát sau có một toán khác đi lên. Mã Văn Phong giải thích rằng đó là đổi ca. Người công nhân xuống dưỡi khai quặng, làm đủ 4 tiếng thì được lên nghỉ ngơi.
- Không sợ dưới đó làm việc tiêu cực sao?
- Không sợ, làm ít hưởng ít. Thấy các xe vừa chở lên không, mỗi khi đổi ca sẽ đổi nhãn gắn trên xe. Xe có nhãn hiệu của ca làm nào thì tính tổng cộng lại, có cân đo ở cuối đường, tính lượng quặng khai thác, tính ra hiệu suất công việc mà trả lương. Nếu trong hội có kẻ làm biếng, đội trưởng sẽ báo cáo và đuổi đi, tránh bị chia công, còn người làm nhiều thì được thưởng.
Đồ liền theo xe ra chỗ cân, quặng tạm đổ xuống, chờ một lát. Chỉ thấy ở đó có một cơ cấu kỳ ạ, người ta đổ quặng vào, bên đối diện thì chồng từng chồng bao đất lên, khi hai bên có sự thăng bằng thì dừng việc đổ quặng lại. Đồ hiểu ra, không khác cái cân là mấy, chỉ là một lần có thể cần tới mấy ngàn cân mà thôi. Nhưng quá lãng phí rồi, xây một thứ lớn như này chỉ để cân thôi ư. Tất nhiên là không, đây thứ thế là cần cẩu. Cân xong, người ta hạ đầu cân hai bên, bên nối với mấy bao đất được lắp vào một cơ cấu khác, giống như cái trống cực lớn nhưng không có mặt. Hai ba người đi vào trong và chạy, tạo lực để làm xoay cơ cấu nọ, truyền lực đi tới các cơ cấu và nhanh chóng nhấc đống quặng lên (giống như bánh xe chạy của chuột hamster nhưng lớn, có thể dùng để kéo cả máy bắn đá cỡ lớn như chiếc đùng để đánh Warwick Castle- tìm tren youtube từ khóa trebuchet Warwick Castle nhé). Người dùng thêm nhiều cơ cấu kéo đống nguyên liệu đi về cái xe lớn chờ sẵn, đổ mạnh vào, rồi để trâu kéo nó vào lò nung đã chờ sẵn.
Cũng không phải tự dưng phải làm thế, lượng quặng được cân cũng được tính trước, vừa đủ để làm tiếp công đoạn sau, là nghiền. Tất cả chúng đổ vào máy nghiền sức nước, nghiền nhỏ ra, cho sàng sẩy bằng máy để loại bỏ những viên còn quá to, rồi thêm các phụ gia theo đúng lượng quy định để trộn đều bằng máy. Khi đã quay đủ số vòng, người ta lấy nguyên liệu ra, chất vào các xe chở tới lò nung, chờ tới lượt. Đồ không được tiền vào phần lò nung, nơi đó có bí mật về lò cao cùng nhiều công nghệ như là lò cao, máy thổi khí, búa đập bằng sức nước,... cộng thêm nhiệt độ cực cao, thao tác không được phép sai lầm, nếu không người chết lò hỏng. Một lò thép thế này giá trị bằng cả ngàn lạng vàng chứ chả nói chơi.
Nguyễn Văn Đồ theo Mã Văn Phong vào căn nhà Kiệt đang ở, nhưng Kiệt ra chào đón họ, mời tới nơi khác trò chuyện. Căn nhà lớn Kiệt dùng chất đầy những ghi chép sổ sách bí mật, không tiện để người ngoài thấy, bao gồm cả báo cáo về Nguyễn Văn Đồ mà thằng Tâm mới gửi lên cách đây không lâu. Kiệt mời cả bọn ra thưởng trà ở một căn nhà nhỏ, xung quanh trồng cây cảnh, vô cùng thư thích.
- Chú Phong, cậu ta là ai thế?
- Giới thiệu với chú mày, đây là một họa sư từ thành Hồng Giang, đang du sơn ngoạn thủy tìm cảm hứng đó.
- Thật ư? Vậy thì quý hóa quá, đất man mọi này được đón bậc anh tài, Kiệt cũng có thể được mở mang tầm mắt một phen.- Kiệt xởi lởi chào hỏi, bắt tay bắt chân nhiệt tình.
- Trà gì vậy?- Chào hỏi một hồi, hai bên tách ra, ngồi uống trà. Trà ở đây được pha theo phong cách Kiệt quen, là cho trà pha với ít thảo mộc, các loại vỏ cây, lá cây có tác dụng tốt
- Đây là trà bỏ thêm chút thảo mộc cho thơm, uống vào sảng khoái tinh thần để còn làm việc.
- Cậu Kiệt trăm công ngàn việc mà tôi còn tới làm phiền.
- Ấy chết, khách từ xa tới chơi chính là niềm vui, sao lại là phiền.- Kiệt vội xua tay, nói rằng khổ nhàn kết hợp hiệu suất mới cao.- giống như những người công nhân làm dưới mỏ kia, tôi quy định giờ làm giờ nghỉ, họ thực hiện theo đúng, sức khỏe tự nhiên được đảm bảo, hiệu suất làm việc luôn đạt tiêu chuẩn, hơn xa những người thợ ở các mỏ khác, cứ phải làm ngày đêm,...
- Quả là người nhân thì được người khác ủng hộ!
- Đúng vậy, đúng vậy!- Kiệt đáp lời, cứ thế hai bên càng thêm phần thân mật. Đồ nói bản thân đang tìm cảm hứng vẽ tranh, nghe tiếng Kiệt nên tới xem thử. Người học nghề vẽ tới mức thuần thục thì vẽ phong cảnh hay vẽ người đều được cả.
- Được vậy thì là vinh hạnh của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.