Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 334: Huyết chiến (8)




Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu
C 98: Huyết chiến (8)
Cả bốn phía trại đều đang diễn ra gần tương tự như vậy, song ở bên dưới, Đặng Lượng không hề tỏ ra lo lắng, đây vốn dĩ là bất lợi của lực lượng tấn công. Các tướng chỉ huy trên đó Lượng đã chọn kỹ, có thể ứng biến được. Quả vậy, rất nhanh các tướng chỉ huy trực tiếp đã có cách đối phó, họ kêu những thập phu trưởng tụ thành nhóm 10 người, lao sát lại đánh giáp lá cà với địch. Khoảng cách quá gần, cung tiễn thủ bó tay không dám liều bắn, mất đi áp lực của cung tiễn thủ, quân Hoài Nhân đứng dựa vào nhau, cùng tiến lùi, chiến đấu.
- Ném lao!- Thấy kẻ địch lập các trận hình nhỏ 10 người một để đánh với quân mình, đối phương vốn là quân chính quy, rèn luyện nhiều, phối hợp tốt, quân Hiên Giáo không sánh được, liền có người cấp báo cho Toàn. Toàn lệnh cho người ném lao vào, ép địch phải tách ra.
Lao có thể ném ở khoảng cách gần, chỉ cần hô một tiếng báo trước là vẫn kịp tránh, mà đối phương cũng sẽ vì bị ăn lao mà thương vong, đồng thời cũng dọa sợ kẻ địch gần đó, tách đội hình địch ra mà đối chiến 1:1. Khi đó hai bên là so sức, không quá lệch.
Quân Hiên Giáo làm theo, cũng hiệu quả. Hai bên đơn thuần so sức, bên Hiên Giáo không đủ sức diệt gọn đối thủ, bên Hoài Nhân không đủ lực công phá, cuối cùng đánh tới giữa trưa, trời nắng quá mức, hai bên đành cho lui binh.
Đặng Lượng hỏi han tình hình từ những tướng sĩ, lòng tán thưởng tướng địch phản ứng nhanh, song thế vẫn chưa đủ. Vì lúc này, đã có quân tiếp viện tới. Đặng Lượng nói cho các tiểu tướng tới chi viện những kinh nghiệm trận chiến sáng nay, lệnh cho họ tấn công vào buổi chiều.
Cuộc tấn công ban chiều, bên Hoài Nhân thuận lợi hơn, chỉ sau buổi trưa, những thứ như lỗ đào ban sáng khó kịp ngụy trang, chiến thuật ném lao đã bị phát hiện, quân Hoài Nhân cảnh giác, thấy đối phương sắp ném là né, rồi lại tụ lại ngay để đánh tiếp, vì biết đối phương không thể có vô hạn lao mà ném được.
Ở quanh trại đánh tưng bừng, Đặng Lượng không ngồi không, một mặt quan sát trận hình địch, một mặt liên lạc với bên Trần Huyện, mệnh lệnh Huyện chia binh, một phần cấp tốc đi dựng trại, một phần tỏa ra kiểm tra xem địch còn trinh sát không, có thì phải diệt sạch, tóm lại nơi duy nhất còn quân Hiên Giáo chỉ là trong trại giặc đang bị vây mà thôi.
Trần Huyện không hiểu lắm, vẫn tiến hành, quả thực cũng phát hiện quân Hiên Giáo bố trí người ở vài vị trí, y tiến hành khu trục, song cũng không hết hoàn toàn. Tối đó, quân Hoài Nhân đang nghỉ ngơi, quân Hiên Giáo từ trong một vài nơi xung quanh tiến hành quấy rối.
- Đặng Lượng hơn hẳn ta một bậc!- Ở trong trại, nghe tiếng quân mình ra chặn địch, đuổi kẻ quấy rối, Trần Huyện hiểu ra ý của Đặng Lượng.
Trong binh pháp, chỉ công không thủ sẽ có lúc sơ hở mà bị đối phương bắt được, chỉ thủ không công thì bị đối phương kìm chặt, đánh tới mức hiện ra sơ hở thì thôi. Lượng đoán kẻ địch sẽ cố thu hút quân mình đánh trại, một khi quân minh toàn tâm toàn ý tập trung vào, có thể lột một ít binh sĩ Hiên Giáo tản mát ở chung quanh, đợi khi quân mình nghỉ ngơi, đám lĩnh nhỏ này đột ngột đánh lén, khiến quân Hoài Nhân căng thẳng mệt mỏi, mai khó lòng toàn lực đánh, trong khi quân Hiên Giáo ở trong trại tương đối an toàn. Việc Lượng cho người truy bắt lính Hiên Giáo tản mát bên ngoài, làm giảm lượng quân địch xuống, khi đó dù đêm có đánh lén cũng không đủ lực làm gì hết.
- Mọi người ngủ ngon chứ hả?- Đặng Lượng hôm sau họp tướng lĩnh lại
- Nhờ ngài mưu tính chu toàn, anh em không ai bị bọn giặc quấy rầy giấc ngủ!- Trần Huyện thẳn thắn công nhận tài của Lượng
- Tốt, tinh thần và thể lực sung mãn, vậy nhưng địch ra chiêu, ta cũng phải đáp trả chứ, không lại nói ta không biết khách khí.- Đặng Lượng cười gằn, các tướng lĩnh khác cũng vậy. Lượng sau đó phân công việc tấn công hôm nay, mục tiêu là đánh cho địch co cụm hơn hôm qua nữa. Trần Huyện không tham gia công trại, tiếp tục truy lùng bọn binh sĩ tản mát bên ngoài, diệt sạch sẽ, còn các tướng sĩ khác thì lo việc công phá trại địch.
- Tướng quân, ta thực không hiểu, tại sao không để ta công thành chút?
- Không hề có ý gì khác, mà vì ông anh sống trên này hơn năm, đã biết địa thế, quen cách truy quét, làm việc này phù hợp hơn binh sĩ bên tôi mới lên.- Đặng Lượng sau đó gọi Huyện lại, nói nhỏ một hồi, Huyện nghe xong, chân mày giãn ra, chắp tay tuân lệnh.
Quân Hoài Nhân nhanh chóng ăn cơm sáng, sau đó tiến hành tấn công. Có điều lần này, bọn họ tập trung toàn bộ lực lượng, chuẩn bị trong một lần xung kích trại địch thành công luôn.
Từ trên trại, Trần Thanh Toàn thấy quân Hoài Nhân tập trung đông đảo, không như hôm qua chia từng tốp, biết là đối phương định nhất cổ tác khí phá tan quân mình, liền tập trung toàn quân, căn dặn cẩn thận, nhất là 2 viên tướng Đinh Văn, Đinh Võ đặc biệt chú ý.
Tiếng trống trận vang lên mạnh mẽ, quân Hoài Nhân tấn công, cũng như hôm qua, quân Hoài Nhân dùng cung tên bắn yểm trợ, để bộ binh tiến lên, nhưng lần này số bộ binh tiến lên đông hơn hẳn, tạo một hàng dàn trải lớn. Cung thủ bên Hiên Giáo tha hồ mà bắn, không như hôm qua địch thưa ra là khó bắn hơn.
Thấy bộ binh sắp tiếp cận bộ binh địch, Đặng Lượng cho lính phất cờ ra hiệu, đội cung tên nhanh chóng dừng bắn, cấp tốc chạy lên theo. Thấy cung thủ địch tiến sát, Đinh Văn lệnh lính cung nỏ bắn cấp tập xuống chỗ đội cung nỏ địch đang đi, tránh cho chúng vào tầm bắn hiệu quả hơn. Thấy tên bắn tới, những người lính cầm cung không lao nhanh nữa, lấy ra những tấm khiên nhẹ, giơ lên che ở trước người,,núp gần nhau để tạo tường khiên che chắn tốt hơn, đợi loạt tên cắm binh binh vào khiên là bỏ khiên lao nhanh tiếp.
Đinh Văn thì không hề ngu, hắn biết bên mình bắn tên là địch sẽ có cách che chắn, nên lệnh các đội bắn chỉ có có bảy phần bắn, ba phần giữ lại, đợi địch vừa thả khiên là bắn. Quả nhiên quân cung thủ của địch lơ là thả khiên toan chạy là ăn tên ngay, bị thương và chết mấy người, hàng ngũ rối loạn một chút, xong quân số bên Hoài Nhân đông đảo, chút thương vong không tính là gì, nhanh chóng tiến lên.
Cung thủ bên Hiên Giáo vội tập trung tên lại bắn vào quân địch, cố gắng ngăn chặn địch tiến lên và tiêu hao bớt chừng nào hay chừng ấy. Đột nhiên, có mấy mũi tên bay vèo tới, cắm vào người cung thủ bên Hiên Giáo. Suýt chút nữa Đinh Văn cũng trúng tên nếu không có người thân binh kịp kéo ngã. Đinh Văn kinh ngạc thò đầu lên nhìn, giật mình, phát hiện ra ở trông đạo quân tiến lên có mấy kẻ cầm cung đang giương cung nhắm về phía mình
Mấy tay cung thủ đó liên tục bắn mấy mũi tên. Chỉ nghe “Vèo vèo vèo!”. Mũi tên rời dây cung, vọt qua khoảng cách giữa hên bên, tiếp tục bay tới chỗ vài cung thủ còn chưa kịp phản ứng, lại thêm vài người đã bị bắn trúng, kêu lên thảm thiết và ngã xuống đất, hoặc có kẻ bị chết tại chỗ. Đây là kế Đặng Lượng nghĩ ra, hắn cho một bộ phận xạ thủ giỏi trà trộn vào lính xung trận, nhiệm vụ là khi có thể áp sát được trại địch, nhìn thấy cung thủ địch là ra tay, khiến chúng không thể bắn tên ngăn cản các cung thủ khác tiếp ứng hoặc bắn vào bên ta.
So với đám cung thủ, lính bên dưới cũng kinh hoảng. Bọn họ cứ cho rằng cứ đánh bình thường như hôm qua, không ngờ rằng lại có cung thủ ở khoảng cách gần vậy, trong chớp mắt, cung thủ bên địch đã hạ được cung thủ bên minh. Địch lao tới đông đảo, không có cung thủ làm giảm tốc, chẳng mấy mà họ sẽ bị áp đảo.
Thấy binh sĩ Hiên Giáo đang núng thế, một viên tướng bên Hoài Nhân liền hét vang xung phong rồi lao tới trước. Được viên tướng kích thích, binh sĩ Hoài Nhân ào lên. Thấy cảnh này, Đinh Văn vội vàng dùng cung nhắm chuẩn địch mà bắn. Tuy đang hô hào xung trận, viên tiểu tướng Hoài Nhân vẫn biết cảnh giác, thấy Đinh Văn nhắm vào bản thân, hắn vội nâng lá chắn, đúng lúc Đinh VĂn bắn tên. Cho dù hắn đã sớm chuẩn bị, vẫn bị mũi tên này làm suýt nữa ngã chổng vó. Mũi tên bắn thủng tấm khiên, bắn ở trên cánh tay của hắn, bị thiết giáp ngăn trở, máu tươi phun như suối, còn may chưa làm bị thương gân cốt quan trọng. Viên tiểu tướng nén đau, một đao cắt chặt đứt mũi tên, tiếp tục hướng phía trước lao nhanh, làm gương cho binh sĩ lao tới. Thấy trước mặt có kẻ ngăn cản, gã rống lên một thật to, cung đao chém tới, đẩy lui một người lính Hiên Giáo.
Có viên tiểu tướng làm gương, những binh sĩ khác chen chúc giết vào, theo y đánh khắp trái phải, đẩy quân Hiên Giáo lùi sâu. Lúc này, cung thủ phía sau cũng đã ào lên, nhanh chóng lập trận hình rồi bắn mạnh vào chỗ cung thủ Hiên Giáo, bắn liên hồi, không cần nhắm bắn, cốt là ép địch không thể phản kích. Bên Hoài Nhân giờ ùn lại, nếu địch bắn tên sẽ thương vong khá đấy.
- Nhanh đột phá, chiếm lấy chỗ cung thủ địch đang ở!- Một viên tiểu tướng hô hào, kéo binh sĩ đi theo
- Xung phong!- Binh sĩ hò hét, rồi cũng những tướng chỉ huy đi về hướng cung thủ Hiên Giáo đang đứng.
Nhìn kẻ địch lao tới, Đinh Văn biết đại thế là xong, liền hô hào quân cung thủ nhanh chóng tháo lui khỏi vị trí hiện tại. Đội cung thủ không phải không biết đánh giáp lá cà, nhưng đối mặt với bên quân Hoài Nhân đông gấp năm gấp mười lần so với họ, bọn họ căn bản không có bất kỳ hy vọng chiến thắng, ở lại là hy sinh vô ích.
Đinh Văn lệnh rút lui thật kịp thời, chỉ trong chốc lát, đã có kẻ ào lên. Không thấy còn cung thủ ở lại, chúng hú hét cho những người khác biết. Song vừa hút hét, liền có mũi tên bắn vào hạ gục. Đinh Văn cho quân lùi lại chứ không hề bỏ chạy, y tổ chức cung thủ bên mình vừa chạy vừa bắn, ít nhất có áp lực không cho địch tiến lên.
Nhưng hai bên chênh lệch cũng quá rõ, rất nhanh hàng phòng ngự đầu tiên của quân Hiên Giáo lập ra sụp đổ, họ cấp tốc lùi vào trong trại trong để cố thủ.
Người ta thường nói đừng đánh giá một quyển sách chỉ qua cái bìa.
Ta thấy nó rất đúng. Ví như quyển sách này Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới này.
Các ngươi đều nghĩ nó là một quyển truyện hài đúng không?
Thế thì đúng rồi đấy. Chào mừng đến với thế giới Fantasy của ông chú bán hủ tiếu. o(≧▽≦)o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.