Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 352: Biến động tại Hồng Châu (1)




Quyển III:Chiêm- Giao đại chiến
C 116: Biến động tại Hồng Châu (1)
Vùng đất cao nguyên sắc máu tiếp tục đổ thêm máu, chiến loạn kéo dài thêm, tựa như những cơn sóng liên tục vỗ bờ, nhưng đó chỉ là sóng nhỏ lăn tăn trong mặt hồ, tạo ra bởi vài viên đá nhỏ. Cách vùng đất cao nguyên này rất ra ở phía bắc Nam Giao Đô Ty, nơi thành Hồng Giang, những cơn sóng ngầm dữ dội đang khuấy động cả biển sâu. Thành Hồng Giang hiện tại chính là một kinh đô cũ của người Bách Việt- Long Thành, sau khi bị Đại Hoa chiếm lĩnh Bách Việt thì nó được đổi tên thành thành Hồng Giang.
Thành Hồng Giang là kinh đô cũ của người Bách Việt là bởi nơi đây có vị trí địa lý thuận lợi cho việc nuôi sống cả vạn người dân: nằm giữa nhiều vựa lúa, có sông lớn là vận tải thủy,.... tăng cường tính trung ương tập quyền, giúp vương triều có thể phồn vinh. Khi Đại Hoa chiếm giữ, bọn họ tự nhiên không ngu dại mà bỏ qua nơi này, chiếm dụng nó làm nơi đặt trụ sở của Nam Giao Đô Ty đồng thời là một trong 5 khu vực đóng đại quân để trấn áp mọi cuộc phản loạn của dân Bách Việt cũ.
Không chỉ dùng biện pháp quân sự, Đại Hoa còn dùng biện pháp chính trị thâm độc, phong cho con cháu họ Triệu- những kẻ qua cầu cứu tước Công, ở lại chăm sóc tông miếu, ngồi không hưởng lộc, đổi lại họ Triệu phải lên tiếng ủng hộ Đại Hoa, nhận nền bảo hộ, thông qua đó làm mọi cuộc khởi loạn mất tính chính danh. Phương pháp này đã giúp quân Đại Hoa giữ vững Nam Giao Đô Ty được gần 80 năm vậy.
Nhưng dần dần, khi việc cai trị đi vào quy tắc và ổn định, các quan viên Đại Hoa tăng cường bóc lột dân Bách Việt, bởi đã 80 năm nhưng Đại Hoa chưa từng quên đây là đất man mọi, chưa kể khí hậu quá khác biệt, lam sơn chướng khí Bách Việt là thứ gây nhiều bệnh cho quan lại Đại Hoa, nên ai được cử tới làm quan, cũng muốn vơ vét một khoản rồi mua quan ở nơi khác, những nơi đã được khai phá vài thế hệ, khí hậu đỡ hơn,... Và với kiểu nhũng lạm ấy, dân Bách Việt rất nhanh không ưa quan lại Đại Hoa, kể cả từ thường dân, cường hào ác bá lẫn các quý tộc hay công tộc họ Triệu hiện tại. Đó cũng là lý do Đại Triều Hội, Trung Thị Phường và Tiểu Ẩn Lâm phát triển ngày một mạnh, bất chấp bị ngăn cấm, trấn áp, tiêu diệt.
Với mục tiêu là lật đổ sự thống trị của Đại Hoa, đưa họ Triệu quay về làm vương nước Việt, để nước Việt được tự chủ, cả 3 tổ chức này một mặt đi khắp nơi thu nạp thêm nhân sự đồng thời cho người liên lạc với những kẻ có tư binh, làm thuyết khách để mời chào họ tham gia việc khởi sự, thậm chí không chỉ ong trong nước, mà còn có người tới các nước Diến Điện, Chiêm Thành, Ai Lao,... để thuyết phục các sứ ấy chông Đại Hoa.
- Tin tình báo từ Chiêm Thành đưa về, hiện tại các nước Chiêm Thành đã rục rịch động binh, đóng thuyền chiến, mộ binh sĩ, thuê lính đánh thuê, mục tiêu chính là đánh Hoài Nhân, Tân Bình, biến hai vùng này thành nơi hoang tàn, quân Nam Giao không thể từ đây lấy lương, lĩnh, nhân lực để đánh Chiêm Thành.
- Có thể ước tính thời điểm ra tay không?
- Không thể trong năm nay được, ít nhất phải là năm sau, vì chúng đang đi thuê lính từ các hải đảo xa xôi nữa.
- Có thể mời chào các nước khác cùng động binh không, diệt bớt được bọn quân Đại Hoa thì cơ hội của ta càng thêm lớn.
- Khó đấy, khi Tần diệt sáu nước Sơn Đông, 6 nước Sơn Đông nhân tài đầy rẫy, kẻ trí vô số kể còn chả hợp tung nổi, giờ các nước man rợ kia sao có được cái trí đó. Chúng ta phải tính kế ép chúng vào thế sự đã rồi như đã bàn thôi.
Một cuộc họp bí mật của Đại Triều Hội đang diễn ra, những nhân vật quan trọng của Đại Triều Hội cùng thảo luận về ảnh hưởng của việc Vitariji đánh hai trấn Hoài Nhân, Tân Bình. Thảo luận hồi lâu, bọn họ thấy rằng, nếu Chiêm Thành có tấn công, nhiều nhất chỉ có thể khiến quân Đại Hoa ở Nam Giao có chút vất vả. Tân Bình, Hoài Nhân là nơi biên viễn nghèo khó, bị tàn phá cũng không có gì, sau hai xứ này còn có Thuận Hóa. Đất ấy giàu mỏ, của cải sung túc, nhất định quân Chiêm không chiếm được, quân Đại Hoa cố thủ nơi ấy, đánh với Chiêm Thành tới khi Chiêm Thành mệt mỏi, tới khi Chiêm Thành phải xin cầu hòa, hoặc bất chấp mà đánh. Giống như cách Vương Tiễn đánh Sở vậy. Tiềm lực Nam Giao Đô Ty đủ để quân đội Đại Hoa chơi tiêu hao. Nhưng với Đại Triều Hội, cơ hội không phải là không có. Hễ quân Đại Hoa muốn đánh tiêu hao trong chiến tranh, chắc chắn ảnh hưởng tới dân chúng, cả giàu lẫn nghèo, chinh lương, tăng thuế, thậm chí nhân cơ hội bòn rút của dân. Oán khí trong dân chúng sẽ tăng, nếu Đại Triều Hội đẩy nhẹ một cái, có thể có loạn.
- Chỉ e rất khó!- Phan Văn Mậu, tự Kính Hoa, một trong những nhận vật quan trọng của Đại Triều Hội (xuất hiện ở chương 301) lên tiếng. Mậu hiện đang là võ quan chỉ huy đội bảo vệ trật tự tại thành Hồng Giang, dưới trướng có 5000 binh sĩ. Mậu có hai người con trai làm quan võ ở các Trấn phía bắc, có con rể là chỉ huy đội quân trấn giữ cổng phía tay bắc của thành Hồng Giang. Có thể nói, ở trong Đại Triều Hội, y chính là người nắm giữ binh quyền chủ chốt.
- Kính Hoa lão đệ có tin xấu gì rồi?
- Bản Nhân huynh, hôm qua vừa có một lệnh truyền tới đội giữ trật tự Hồng Giang, năm hôm nữa sẽ đón một nhân vật quan trọng, yêu cầu dẹp đường riêng từ ngoài bến sông tới phủ riêng của Hoằng Hạo. Đệ có hỏi ra được, ấy là một viên tướng người Cao Câu Ly, tên Lý Đại Thủy, trước đây là nha tướng của ông nội Hoằng Hạo, có tài thủy chiến. Tin tức sơ bộ chỉ có thế thôi.
- Đi từ bến sông tới nhà riêng mà phải dọn đường thì lạ quá. Nếu là thượng cấp thì phải tới phủ sự, thậm chí lệnh cho Lễ ti tiếp đón chứ.- Trần Lạm khẽ gãi cái cằm nhẵn bóng. Lễ nghi kiểu này công không ra công mà tư chẳng ra tư.
- Lễ Ti không được lệnh đón tiếp thượng khách, nhưng Hoằng Tháo con Hoằng Hạo có tới cậy nhờ Lễ Ti bọn đệ xem giúp đỡ, lấy vài nghệ nhân qua tiếp đón một người bạn!- Trần Dạo báo cáo
- Hắn đối xử với một viên tướng thủy quân tốt như vậy, chỉ e đó là kẻ có thực tài lại đáng tin cậy. Chiêm Thành thiện dùng thủy quân, mà hắn lại mời tướng thủy quân tới, e rằng là muốn một trận quyết chiến đánh nhanh thắng nhanh, không để dây dưa, cho kế sách bên trên của chúng ta làm được. Chư vị, Hoằng Hạo không phải kẻ ngu, hắn nhìn rõ được việc dân Bách Việt đang càng bị bóc lột mạnh hơn bởi quan lại Đại Hoa, lòng thù ghét trong dân chúng thêm mãnh liệt. Hắn không trị được các quan viên khác, nhưng có thể trị loạn dân, chỉ cần binh lực của chúng tập trung, không một cuộc nổi loạn nào có thể chịu nổi.
Không ai dám phản bác, Mậu thân là võ quan, ánh mắt nhìn nhận vấn đề quân sự của hắn rất chuẩn. Nếu như trận chiến với Chiêm Thành nhanh chóng kết thúc, những điều họ suy tính đều không thành được.
- Vậy giờ phải làm sao?
- Thời Tần Mạt, Sở Bá Vương tại bến sông Tam Hộ đánh bại quân Tần, đánh Quan Trung, đốt cung A Bàng ( còn gọi là Cung A Phòng), giết Tần Tam Thế, lập Tam Tần... nhà Tần bị diệt, song nếu không phải Trần Thắng, Ngô Quảng khởi sự, dùng 900 người đánh trận mở màn, chư hầu các nơi có thể khởi sự sao.
- Vậy ai có thể làm Trần Thắng, Ngô Quảng?
- Có hai nhân tuyển. Một là anh em Hoàng Anh Minh, Hoàng Anh Kiệt, hai là có Triệu Duy Đức, năm nay 18 tuổi, cháu ruột của quốc công.
Họ Triệu bị ép nhận tước công, Đại Triều Hội vẫn dùng tước này xưng, cốt để ghi nhớ mối thù.
- Không được. Nếu như để dòng dõi họ Triệu dính vào quá sớm, e rằng quân Đại Hoa sẽ gây hại tới họ Triệu. Không có họ Triệu làm cờ hiệu triệu anh hùng hào kiệt, chỉ e...
- Yên tâm, Hoằng Hạo sẽ không làm gì họ Triệu, thậm chí còn bảo vệ họ tốt hơn ấy chứ. Hắn cần dùng chính ông, cha và cả anh của Triệu Duy Đức để bác bỏ tính chính thống của cậu ta.
Triệu Duy Đức là con của Triệu Văn Mãnh, cháu nội của Triệu Văn Đương, y năm nay 18 tuổi, từ nhỏ ham chơi bời lêu lổng, cả ngày đi nghe hát, xem kịch, cá độ, cờ bạc,... chỉ có điều tuy nhiều tính xấu, song chưa nghiện món nào trong các món đó, Phan Văn Mậu có tiếp xúc, và khi được ông ta đồng ý dạy võ nghệ, Đức đã bỏ hết thói xấu, chăm chỉ rèn luyện võ nghệ và võ đạo, nhân phẩm cũng từng bước tốt lên.
- Lão đệ, Triệu Duy Đức là học trò của lão đệ, hắn đứng ra làm việc này chính là cửu tử nhất sinh, lão đệ cam lòng ư?
Thời kỳ này, tình thầy trò có thể sánh ngang tình cha con. Nhưng trước đại nghiệp, Phan Văn Mậu tuyệt không mềm lòng, chưa kể ông ta biết học trò. Triệu Duy Đức từ nhỏ đã không phải kẻ ngoan ngoãn, ham chơi chính là một biểu hiện. Sau này được ông ta huấn luyện võ nghệ, rèn luyện võ đạo, võ đức, thì bớt việc chơi bời, nhưng Triệu Duy Đức vẫn là kẻ không thể ở yên một chỗ. Thành Hồng Giang này, không khác gì cái lồng giam giữ con mãnh hổ. Hùng ưng phải tung hoành nơi rừng rậm, săn mồi, giết chóc, chứ không phải nằm im trong lồng đợi người ta cho ăn.
- Đệ tin rằng thằng nhãi đó nghe xong việc này, chỉ kém nhảy cẫng lên vì vui mứng!- Phan Văn Mậu cười nhạt.
- Cần sắp xếp gì không?
- Đệ đã cho hắn vài trợ thủ, trong tháng này sẽ trốn tới Tân Bình, Hoài Nhân rồi khi có chiến loạn thì lập tức gây dựng thanh thế.
- Thằng đồ đệ của chú cũng đang ở Tân Bình phải không, Tri Tâm.
- Vâng, thằng Đồ đã tới Tân Bình đủ lâu rồi. Cũng có thể đảm bảo tiểu công gia có thể được tiếp ứng.-
- Tốt, để nó giúp đỡ ngài ấy này một phen đi. Tiểu công gia đi chuyến này, ta cũng không nên trợ giúp quá nhiều, ngọc bất trác, bất thành khí.
- Dạ.
- Còn về việc Hoằng Hạo đón khách, cũng phải tìm cách tìm hiểu cho ra kẻ kia là ai, tránh bị động.
- Vâng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.