Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 46: Đại chiến Chiêm- Giao: Bùng nổ(1)
Quân Chiêm Thành không biết việc quân Hoài Nhân đã biết một phần bí mật, song chúng cũng vẫn chuẩn bị nhiều phương án dự phòng. Một trong số đó vẫn là hành quân đường bộ qua đất hai nước Pơtao. Khi Hồng Bàng đánh Pơtao Anui, với thời gian quyết chiến quá ngắn, Chiêm Thành không kịp có thời gian phản ứng, khi sứ giả tới nơi thì sự đã rồi. Chiêm Thành cảm thấy giờ vội vàng hành động cũng không ích gì, nên ngoài mặt thì giả vờ chúc mừng bên Hồng Bàng, trong âm thầm vẫn liên lạc các tộc trưởng Pơtao Anui, chuẩn bị lực lượng để phối hợp đại quân Chiêm Thành sẽ tiến lên.
Hoàng Anh Kiệt không ngây thơ tin tưởng đối phương, đã chuẩn bị phương án đối phó. Trước hết, là gia tăng thêm đồng mình. Dân Pơtao Anui thực tế cũng bị chính các tộc trưởng áp bức, cậu ta dùng chính sách và kỹ thuật canh tác mới để khiến họ đứng về phía mình, rồi trong vụ đàm phán với Hoài Nhân xong, các đồ có được, Kiệt chia ra cho những người dân ấy, nào là muối, nào là cá biển. Khi họ cảm thấy dân Hồng Bàng cũng không tệ, thù hận được xoa dịu, thì tới lúc đại chiến, cũng không vì lòng căm thù mà đánh tới cùng.
Đi đôi với làm địch bị phân mảnh, là tập trung sức mạnh cho bên mình. Kiệt tuyển lấy 3 thứ quân, đầu tiên là quân chủ lực, là đạo quân mạnh nhất, thiện chiến nhất, do Kiệt và các tướng lĩnh Hồng Bàng dẫn dắt. Thứ hai là lính Hiên Giáo, có lòng tin tôn giáo mạnh mẽ, tuy không có tướng giỏi hay năng lực chiến đấu mạnh mẽ bằng, nhưng lòng tin giúp họ chiến đấu lỳ lợm. Thứ ba, lực lượng dân quân tự vệ, là những người dân mà Hồng Bàng cảm hóa được, bọn họ được huấn luyện cơ bản, khi tác chiến, có thể hỗ trợ phần nào.
- Vũ khí vẫn rất thiếu thốn, các dân quân đang phải dùng lao gỗ, gậy tầm vông, ná ném đá,...- Lương Văn Vâm báo cáo. Hiện tại, chiến tranh có vẻ sắp mở màn. Theo thông tin báo lại, nhiều tộc trưởng Pơtao Anui hiện đang rục rịch chuẩn bị khí giới, tụ họp nhau lại, nói dối là đi săn thú với nhau. Quân Hồng Bàng biết đây có thể là dấu hiệu địch muốn để quân Pơtao Anui ra tay trước, rồi nội ứng ngoại hợp.
- Tới quân chính quy cũng không đủ giáp trụ, ta cũng không thể trang bị thêm nữa.- Trần Thanh Toàn lắc đầu- Quý hồ tinh bất quý hồ đa, ta giờ tập trung việc huấn uyện các dân quân tự vệ dùng tốt vũ khí họ có, trang bị thêm cho quân chủ lực mới là chính đạo.
- Toàn nói rất đúng, không thể đòi hỏi thêm quá nhiều.- Ngụy Quốc Công cũng tán đồng ý kiến của Trần Thanh Toàn.
- Trung đoàn trưởng, vẫn còn việc nữa, quân Hiên Giáo muốn xin thêm trang bị.- Lương Văn Vâm ậm ừ một lúc, vẫn nói ra. Quân Hiên Giáo là lực lượng hạng hai, không đủ tinh nhuệ, song lỳ lợm hơn hẳn những dân quân tự vệ, có tác dụng lớn trên chiến trường, cũng không thể mặc kệ.
- Cố gắng cân đối giữa hai bên. Tôi sẽ giao thiệp với bên ấy!- Kiệt gật đầu ra hiệu đã nắm được tình hình- Toàn, có nắm được hướng đi của quân Chiêm Thành.
- Hiện tại đã có sự nghi ngờ nhất định. Quân địch không như chúng ta, có khả năng tổ chức và hậu cần vượt trội, vẫn sẽ dùng phương pháp hành quân truyền thống. Với việc chúng muốn đánh bại quân ta, chí ít phải huy động từ 5000 quân trở lên, hành quân kiểu truyền thống, ngựa xe, người vận lương sẽ đi cùng đại quân, như thế, đường chúng chọn không thể quá gian nan, phải dễ đi. Từ Chiêm Thành lên đây, có 3 tuyến như vậy, và có 1 tuyến duy nhất hiện xuất hiện người Chiêm, có vẻ chúng đang tổ chức canh phòng, xem xét để cần thì sửa chữa.
- Có thể vậy, nhưng cũng nên tỏa ra mà canh phòng hai hướng kia, đồng thời canh phòng các hướng khác nữa. Chúng ta đừng quên rằng đất này vẫn rất xa lạ, chẳng may có tuyến đường nào đó ta không biết thì sao? Người Pơtao Anui ghét chúng ta, có thể lén dẫn đường cho quân Chiêm lên theo hướng ấy thì nguy.
- Vâng! Tôi sẽ cử Đinh Văn đi!
- Được!
- Trung đoàn trưởng, tôi vẫn giữ nguyên đề nghị cũ, xử lý tên tộc trưởng mới kia đi, cho bọn Pơtao Anui loạn một bầy. Như vậy,...
- Ta biết, nhưng ta và họ đã hòa hảo, vô cớ giết người sẽ khiến nhiều người căm ghét và ghê sợ ta, về sau nói chuyện hợp tác không dễ nữa. Nhưng, Nghiêm.
- Có tôi.
- Cậu cho người bố trí, theo dõi Siu Bam, một khi có chuyện quân Chiêm tiến lên, quân Pơtao Anui phản loạn, giết ngay hắn.- Kiệt không hoàn toàn phủ định ý tưởng của Toàn, chỉ là điều chỉnh thời gian ra tay. Nếu ra tay trước, cậu sẽ là kẻ đa nghi, hiếu sát, người nào hàng cũng lo bị tính sổ hoặc lo diệt trừ hậu họa, nhưng cử người theo cảnh giác, đối phương trở mặt mới ra tay thì khác, đó là lo xa.
...........................................
Hoàng Anh Kiệt lo lắng không sai, quân Chiêm đã đi đường khác, con đường vòng vèo hơn một tí, nhưng ít bị phát hiện. Nếu không phải Kiệt bảo phải cảnh giác, Đinh Văn chưa chắc chú ý mà theo dõi, rồi phát hiện ra việc quân Chiêm đã lên được 2000 quân.
- Chúng không muốn chúng ta chú ý tới, nên giờ mới điều 2000 quân lên. Đây là cơ hội tốt, quân ta có thể cơ động xuất trận, áp sát và tiêu diệt lực lượng này. - Lương Văn Vâm đề xuất phương án tấn công phủ đầu.
- Không ổn. Đất đó là đất mà các tù trưởng Pơtao Anui vẫn khống chế tốt, quân ta tiến vào số lượng lớn không giữ được bí mật, đối phương có thể bố trí phòng thủ thích hợp. Khi ấy ta từ trong tối tiến ra ngoài sáng, địch từ chỗ sáng vào chỗ tối, ta có thể bị nguy mất!- Ngụy Quốc Công lại không đồng ý
- Nếu như Công chưa nói, ta sẽ phản đối kế hoạch này, nhưng Công đã nói được vấn đề này, ta lại nghĩ chúng ta có thể thực hiện cuộc tấn công như này được.- Kiệt lại nghĩ khác, sơ hở mà mình không biết mới nguy hiểm, chứ sơ hở bản thân biết thì không sao. Đánh trận đâu thể mong kế hoạch không gì sơ suất, phần thắng chỉ có5- 6 phần mà dám mạo hiểm thì là đánh bạc, đợi tới khi chắc thắng 9 -10 phần thì cơ hội gần như đã qua, dám đánh ở 7 -8 phần thành công là thực tế.
- Ý của trung đoàn trưởng là ta sẽ tấn công ư?
- Đúng, Ngụy Quốc Công, Đinh Văn, Trần Ngụ. Ba người dẫn quân đi tới nơi địch đóng quan, mục tiêu tấn công kho lương, thiêu hủy kho lương rồi rút về. Địch muốn mang quân lên đấu với ta, lương thảo tất không thể thiếu. Pơtao Anui bị đánh tàn rồi, khả năng trưng lương không nhiều, nên lương thảo đoán chừng là vận từ Chiêm Thành lên.
- Nếu chiếm lĩnh được kho lương thì sẽ tốt nhất?
- Sao cơ?
- Tôi cho rằng nên mạo hiểm hơn nữa, giành lấy thắng lợi lớn hơn. Chúng ta chiếm lĩnh kho lương, dùng nó làm chứng cứ, xử quyết Siu Bam công khai.
- Không, quá cấp tiến!- Kiệt phủ định kế hoạch của Trần Thanh Toàn. Dân Pơtao Anui vẫn còn chưa quen việc bị Hồng Bàng khống chế, hai bên thực tế vẫn coi nhau như kẻ địch, mâu thuẫn chỉ mới vừa giảm xuống thôi. Làm thế là khiến dân Pơtao Anui bị xúc phạm. Việc quân Chiêm tiến vào đất Pơtao Anui chẳng vấn đề gì hết, trừ phi họ đánh Hồng Bàng qua đất Pơtao Anui. Ta không thể để kẻ địch chiếm thế trên mặt trận tuyên truyền, phải khiến người dân Pơtao Anui không có lý do để liều mạng. Thực lực của ta không cho phép cùng lúc trấn áp Pơtao Anui lại đánh với quân Chiêm. Chưa thể, lúc này.
- Vâng!- Trần Thanh Toàn cũng không nói thêm, chấp nhận
- Trung đoàn trưởng, tấn công xong là một việc, nhưng rút lui thì sao? Nếu chỉ là tấn công đốt kho lương, tất nhiên địch sẽ còn rất đông, chúng có thể tổ chức truy kích. Đất ta đang ở cũng là đất của địch, có thể chạy theo đường cũ mà thoát e là khó.- Trần Ngụ lên tiếng
- Có chịu suy nghĩ hơn rồi đấy!- Kiệt vỗ tay khen ngợi
- Ta có thể tiếp ứng.- Đinh Võ lên tiếng, cũng muốn chứng tỏ bản thân có suy nghĩ.
- Ta vừa nói rồi, không được khinh suất tiến binh vào đất Pơtao Anui cho tới khi có chứng cớ chắc chắn họ dẫn quân Chiêm lên đánh ta, hoặc họ tuyên chiến trực tiếp.
- Vậy thì phải khiến địch không thể tập trung quân để đuổi họ. Ta có thể kéo địch về hướng của mình!- Mai Xuân Nghiêm đề xuất. Theo ý của Nghiêm, họ sẽ mời Siu Bam qua chơi, lấy danh nghĩa bàn bạc công việc, rồi lại cho đại binh lượn lờ một phen, không cần quá nhiều, để đối phương sợ quá làm liều, nhưng phải đủ để khiến đối phương bị thu hút. Thứ hai, tổ chức các đội cứu viện. Các đội cứu viện luồn sâu sớm luôn tại đất địch, tới khi có biến thì cùng quân rút lui tổ chức vừa đánh vừa lui. Vốn đã ở sẵn đất của địch, không cần phải điều quân tới ứng cứu. Chỉ cần không có người bị bắt, thì ta không nhận chúng chẳng thể làm gì được.
Mỗi người trong quân thấy tấm gương được khen ngợi, cũng không ầm ừ, sôi nổi tham gia góp ý cho vụ tấn công, giúp tra xét chỗ còn thiếu sót, tra xét chỗ còn chưa thích hợp, đưa thêm ý kiến của bản thân vào. Một kế hoạch tương đối cẩn thận được bày ra, mỗi viên tướng nhanh chóng đi thực thi nhiệm vụ của mình.
Kiệt trước tiên mời Siu Bam qua, đánh tiếng là bàn bạc vấn đề quan trọng. Dù đang có tật là đã mời quân Chiêm lên, Siu Ban thấy quân Chiêm mới có 2000, cần chờ thêm, nén sợ qua xem đối phương muốn gì. Y tin rằng mình chưa bị lộ. Kiệt lập tức đem chuyện bàn bạc với Hoài Nhân, muốn Pơtao Anui cùng bên mình sát cánh với quân Hoài Nhân, không để quân Chiêm mượn đường. SIu Bam cố nói qua loa, Kiệt càng nói sâu, cốt để giữ y lại lâu hơn. Đồng thời, Trần Thanh Toàn lấy cớ tìm kẻ ăn cướp nào đó, điều mấy trăm quân qua lại biên giới Pơtao Anui và Hồng Bàng, khiến bên Pơtao Anui và Siu Bam sợ toát mồ hôi. Phe Pơtao Anui phải điều quân đang tập hợp sẵn sàng đợi quân Hồng Bàng tấn công.
Vào lúc này, đoàn quân làm nhiệm vụ tấn công kho lương đã gần tới mục tiêu. Đã xác định là một cuộc tập kích để tiêu hủy lương thực địch, làm chậm bước tiến của địch, chứ không phải quyết chiến, tổng quân số tham gia việc tấn công doanh trại chỉ có 800 người, tuy nhiên, có thêm 600 lính đi theo, đây chính là lực lượng làm nhiệm vụ hỗ trợ đánh chặn khi quân Hồng Bàng rút lui sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Họ mang theo lương khô, vũ khí cùng một số chất cháy, hành quân qua tuyến đường Đinh Văn cẩn thận trinh sát trước.
Tại mỗi một khu vực tương đối hoang vắng, để lại tầm 200 quân, các đạo quân này tại vị trí đó sẽ xây dựng một số công sự tạm thời, giúp quân Hồng Bàng rút về đó có thể ổn định đội hình, đối kháng kẻ địch. Họ ở đó ăn uống, dùng bếp Hoàng Cầm để không có khói, đồng thời cố gắng gặm lương khô qua ngày, chờ đại quân quay về. Mất hơn 8 ngày vòng vèo, cuối cùng cũng tới được khu vực đóng quân của địch.