Hồng Thần Huyết Ấn

Chương 44: Hỷ ưu lẫn lộn




Cũng cùng lúc cánh cửa được mở tung ra, Đỗ Nhược Quân đã tung mình đứng dậy, Tiểu Oanh thì chạy tới cạnh cửa hớn hở la lên nói :
- Xương ca ca! Sao mãi đến bây giờ ngươi mới đến, suýt nữa tiểu...
Ả vừa nói tới đây bỗng câm mồm lại không nói nữa, đồng thời đứng lùi ra phía sau một bước.
- Há há há...
Tiếp theo tràng cười lớn tiếng nói, có một trung niên mình mặc áo nho sĩ màu vàng trạc tuổi bốn mươi ngoài, cặp mắt óng ánh sáng như điện quang xuất hiện trước cửa phòng.
Y vừa đặt chân vào cửa phòng vừa đưa mắt nhìn mặt bàn một cái, cười há há nói :
- Thức ăn ngon lành như vậy, thế mà các ngươi bảo rằng nuốt không nổi, tội thay, tội thay! Quả nhiên lão nhân gia ta có lộc ăn thật, há há...
Tức thì gương mặt Đỗ Nhược Quân và Tiểu Oanh hiện ra thần sắc thất vọng, nhưng thần sắc này thoáng hiện ra sau đó biến mất ngay. Đỗ Nhược Quân cười nói :
- Thưa Mạnh thúc! Sao người lại đến đây vậy?
Mạnh Huy trợn to hai mắt nói :
- Thế nào? Lão nhân gia ta đến đây không được sao?
Đỗ Nhược Quân nghe nói thế tức thì thẹn đỏ mặt nói chẳng nên lời.
Tiểu Oanh tiếp lời nói :
- Ồ! Mạnh thúc thúc lớn tuổi thế này, sao lại cứ nói đùa mãi.
Mạnh Huy vừa cười vừa kéo ghế ngồi, sau đó rót rượu và động đũa gắp thức ăn, nói :
- Này Nhược Quân! Sao ngươi biết lão phu sẽ trở lại và đã chuẩn bị thức ăn rượu thịt như thế?
Đỗ Nhược Quân chưa kịp lên tiếng trả lời thì Tiểu Oanh đã bĩu môi nói :
- Thì cứ việc ăn đi còn khách sáo gì nữa.
Mạnh Huy giả đò kêu ồ một tiếng, nói :
- Té ra không phải chuẩn bị cho lão phu, vậy thì không nên ăn rồi.
Đỗ Nhược Quân có chút áy náy, vội ngăn cản Tiểu Oanh nói :
- Thưa Mạnh thúc! Lão nhân gia chớ nghe tiểu nha đầu này náo, người cứ việc từ từ dùng tự nhiên, điệt nữ sẽ hầu người uống vài ly, thế nhưng rượu này thua rượu Bách Hoa của thúc thúc nhiều.
Mạnh Huy nâng ly nốc một hơi cạn sau đó cảm khái nói :
- Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ chuyện cũ tại Động Phủ, thế nhưng chẳng hay ngươi còn nhớ những lời đã nói tại Động Phủ không?
Đỗ Nhược Quân ngạc nhiên nói :
- Mạnh thúc muốn nói...
Mạnh Huy cười há há nói :
- Ta từng nói rằng mặc dù rượu Bách Hoa có thể trị thương nhưng không bằng rượu mừng này, há há...
Đỗ Nhược Quân nói giọng nũng nịu :
- Chẳng lẽ Mạnh thúc quay trở lại đây chỉ để nói việc này đó sao?
Mạnh Huy pha trò nói :
- Nhược Quân! Lấy việc này đổi lấy chung rượu, ngươi thấy có đúng chăng?
Đỗ Nhược Quân cúi đầu làm nũng, không nói gì hết. Cả Tiểu Oanh đứng ở kế bên cũng bụm miệng cười mãi.
Bỗng nhiên Mạnh Huy nghiêm túc nói :
- Ngoài ra còn việc rất quan trọng cần phải hội ngộ với Nhạc Xương, vì thế lão phu mới mượn cớ quay trở lại đây.
Tiểu Oanh tiếp lời nói :
- Mấy gã đi chung với Mạnh thúc đâu rồi, chẳng hay chúng nó có biết lão nhân gia người quay trở lại đây không?
Mạnh Huy khẽ gật đầu nói :
- Đương nhiên là không biết, nếu một khi làm bại lộ việc này, chẳng những công lao trước hỏng hết, e rằng ngay cả mạng già của ta đây cũng phải trở về tây phương cực lạc luôn.
Đỗ Nhược Quân trông thấy y nói giọng nghiêm trọng, bất giác cau mày nói :
- Mạnh thúc cũng lạ thật, chuyện uống rượu chưa xong, sao lại nói đến việc trở về tây phương cực lạc. Theo sự suy đoán của thúc thúc, có biết vì lý do gì mà Xương ca ca chưa đến chăng?
Mạnh Huy đưa mắt nhìn nàng một cái trầm ngâm nói :
- Theo ta thì có lẽ gã Tôn Vô Kỵ lại chơi trò quỷ quái gì đây.
Tiểu Oanh tiếp lời nói :
- Trông gương mặt tròn đầy của gã có vẻ giống một nhà phú ông, chỉ có cặp mắt hơi giảo quyệt và mặt mày đầy tà khí khiến người trông thấy phải phát mửa. Thưa Mạnh thúc! Chắc lão nhân gia người ắt phải biết gã chơi trò quỷ quái gì chứ?
Mạnh Huy mỉm cười nói :
- Nha đầu này quỷ quái gớm, ngươi dám nghịch với lão phu, mai sau phải phạt ngươi gả cho một tiểu tử ngốc, xem ngươi còn cách nào nghịch nữa không, há há!
Đỗ Nhược Quân vì quan tâm an nguy của Nhạc Xương, nên nàng nghiêm sắc mặt nói :
- Gã Tôn Vô Kỵ đã bị Xương ca ca khống chế, chẳng lẽ gã còn khả năng chơi trò gì nữa sao?
Mạnh Huy khẽ chau mày lắc đầu nói :
- Ngươi chẳng biết trong nhà gã có một Tôn đại nương là một giai nhân tuyệt sắc, số đệ tử danh môn bị hủy dưới tay y chẳng biết bao nhiêu mà kể...
Đỗ Nhược Quân nghe nói thế, cau mày nói :
- Ý Mạnh thúc muốn nói... không thể được, điệt nữ tin Xương ca ca quyết chẳng bị y mê hoặc đâu.
Mạnh Huy khẽ thở dài một tiếng, nói :
- Ngươi chớ tự tin quá thế, nếu như chẳng phải lão phu đã nản lòng thoái chí, khi gặp y suýt nữa đã phải sa ngã, huống chi Nhạc Xương còn trẻ tuổi sung sức.
Đỗ Nhược Quân và Tiểu Oanh đều đưa cặp mắt kinh ngạc ngắm nhìn Mạnh Huy, quả thật họ đã tỏ ra hoài nghi.
Bấy giờ Mạnh Huy lại nói tiếp :
- Tôn Vô Kỵ vì muốn lấy lòng ta, từng đãi ta một bữa tiệc rượu tại nhà gã, quả nhiên phụ nhân nọ xuất sắc hết sức, suýt nữa ta đã lọt vào cạm bẫy sắc dục nọ, có ai dám bảo đảm rằng gã không sử dụng kế cũ đối phó với Nhạc Xương?
Tiểu Oanh còn thơ dại chẳng hiểu gì hết, chớp nháy đôi mắt một cái, nói :
- Gã nọ đành lòng mặc thê tử gần gũi người khác sao?
Mạnh Huy cười há há một tiếng, nói :
- Thứ nhất vì gã quá sợ vợ, thứ nhì trúng ý gã vì gã có thể nhân việc này khéo ép ta phải giúp gã tiến chức.
Đỗ Nhược Quân trầm mặc không nói gì hết.
Tiểu Oanh vẫn chưa tin nói :
- Chốn thiên hạ lại có hạng người như vậy thế sao?
Mạnh Huy mỉm cười nói :
- Thế giới đại thiên này có biết bao nhiêu chúng sanh, phải nói rằng có trăm ngàn thứ kỳ lạ, nếu có cơ duyên việc gì mà ngươi chẳng thấy, hạng người như thế nào mà ngươi không gặp.
Tiểu Oanh lo lắng nói :
- Nói vậy hoàn cảnh bây giờ của Xương ca chẳng phải rất nguy hiểm đó ư?
Mạnh Huy khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế! A! Không sai rồi! Tiểu Oanh! Hãy mau mau ra đón hắn vào.
Đỗ Nhược Quân và Tiểu Oanh thoạt nghe y nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ hết.
Thình lình ngay lúc này...
Có một tiếng cười từ trong viện vang tới :
- Đa tạ chư vị quan tâm, không cần phải đón nữa.
Dứt lời có một người bước tới cửa phòng.
Tiểu Oanh đứng gần cửa phòng nhất, y đã nhảy vọt tới nắm chặt cánh tay của người vừa xuất hiện, hớn hở nói :
- Đang chửi Tào Tháo thì Tào Tháo vừa đến. Này Xương ca ca, sao ngươi đến muộn thế?
Quả nhiên người này chính là Nhạc Xương, hắn hành lễ với Mạnh Huy và Đỗ Nhược Quân xong, sau đó quay sang nói với Tiểu Oanh :
- Nếu như ta đến sớm một chút, chẳng phải lãnh đủ lời chửi của các ngươi rồi sao?
Hắn vừa nói vừa quay người qua, tức thì tiếp xúc với ánh mắt của Đỗ Nhược Quân.
Vô hạn tình ý ngọt ngào thảy đều biểu lộ trong cái nhìn này cả.
Nhạc Xương đưa mắt nhìn nàng, nhất thời chẳng biết nói gì đây, hắn ngập ngừng giây lát, sau đó mới nói :
- Quân muội! Nàng vẫn khỏe chứ?
Đỗ Nhược Quân xúc động mãnh liệt nói chẳng nên lời, nỗi vui mừng trong nội tâm nàng không có chút bút mực gì diễn tả được hết, nàng chỉ khẽ cười một tiếng thật tươi.
Nụ cười này đã trả lời tất cả.
Mạnh Huy trông thấy thế cười há há nói :
- Các ngươi chớ ngẩn người ra tại chỗ làm gì, hãy ngồi xuống nào, lo ăn uống trước đã, đợi lão phu đi khỏi sau đó các ngươi mới tâm sự cũng chưa uộn.
Sau khi mọi người an tọa, Nhạc Xương lên tiếng nói :
- Thưa Mạnh thúc! Lúc nãy tiểu điệt gặp người tại tửu lầu...
Mạnh Huy khoát tay ngắt lời hắn nói :
- Ta biết, chính vì thế ta mới quay trở lại đây! Bây giờ...
Y nói đến đây bỗng quay sang nói với Tiểu Oanh :
- Này Tiểu Oanh! Ngươi chịu khó ra ngoài canh chừng, ta cứ lo lắng gã Tôn Vô Kỵ sẽ âm thầm theo dõi đến đây.
Tiểu Oanh kêu vâng một tiếng, bước ra ngoài ngay. Thế rồi Mạnh Huy mới lên tiếng nói tiếp :
- Nay kiếp nạn đã đến, họ bắt đầu mở cuộc đồ sát, mặc dù ta từng tìm cách ngăn cản, thế nhưng tiếc rằng một mình ta đơn chiếc cô thế, thu hoạch chẳng đáng kể, hơn nữa ma đầu nọ rấr giảo quyệt và có nhiều mưu trí, nếu không khó để gã sanh nghi, về sau càng khó hành động hơn nữa, cho nên ta mới cố ý bàng ra nghi trận để quay trở lại.
Nhạc Xương cau mày nói :
- Ma đầu mà thúc thúc nói có phải chính là Bang chủ Kim Tiền bang không?
Mạnh Huy gật đầu nói :
- Đúng thế! May rằng gã rất tín nhiệm ta, cho nên tất cả kế hoạch hành động phần nhiều do ta điều động, vì thế càng tăng phần khó khăn cho ta.
Đỗ Nhược Quân tiếp lời nói :
- Vậy thì chẳng phải thúc thúc có thể lợi dụng sự tín nhiệm của gã, âm thầm phá rối hoạt động của họ chăng?
Mạnh Huy thở dài một tiếng, nói :
- Nếu như quả thật đơn giản như vậy, thì chẳng nói làm gì, ngược lại chớ nói vấn đề võ công gã cao cường trước đã, hơn nữa tài hoa đối phương rất kinh người vượt bậc, cứ nói sự kiện lần này, ta đã suất lãnh vài vị cao thủ đến phía nam, thế nhưng mỗi khi đến một nơi đều hoài công cả.
Y dừng lại, nâng ly hớp một hớp rượu, sau đó mới nói tiếp :
- Đêm nay vốn đã hẹn sẵn đến Thiếu Lâm hạ thủ, trước hết ta phái bốn vị cao thủ đến Thiếu Lâm thám thính tình hình chúng nó chưa trở về trình báo, không ngờ chiếc thủ cấp của hòa thượng Pháp Không chưởng môn nhân Thiếu Lâm đã được đưa tới tửu lầu, điều này chứng tỏ rằng hành tung của gã vô cùng thần bí.
Nhạc Xương sực nghĩ ra một việc, hỏi có phải đối phương là một văn sĩ trung niên trạc tuổi bốn mươi ngoài, mặt mày vàng khè và lạnh như tiền, hình như cả giọng nói cũng lạnh như băng tuyết luôn?
Mạnh Huy khẽ gật đầu đáp :
- Đúng thế! Nhưng mà tuổi thật của gã đã trên sáu mươi, hơn nữa người mà ngươi đã gặp có đeo chiếc mặt nạ da người đặc chế đấy.
Nhạc Xương nói :
- Chính gã đưa thủ cấp hòa thượng Pháp Không đến tửu điếm đấy.
Mạnh Huy đưa mắt nhìn hắn nói :
- Ta đã đoán như thế, hơn nữa ta còn biết hiện bây giờ gã đang trên đường đến Mâu Sơn.
Nhạc Xương thất kinh nói :
- Ý của Mạnh thúc thúc muốn nói rằng chẳng lẽ Mâu Sơn cũng....
Mạnh Huy thở dài một tiếng, nói tiếp :
- Đúng thế! Lần này gã xuống núi chính là vì chín đại môn phái, ngoại trừ Hoa Sơn đã chết và Không Động đã khuất phục, ngoài ra các phái còn lại e rằng khó tránh khỏi kiếp nạn này... à...
Đỗ Nhược Quân bỗng nhiên nói :
- Chẳng lẽ cả thiên hạ võ lâm này không có một ai năng chế phục gã sao?
Mạnh Huy lắc đầu nói :
- E rằng không có ai cả, vì ta không biết còn người nào có khả năng chế phục được gã.
Mạnh Huy nói tới đây trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới nói tiếp :
- Sở dĩ ta mượn cớ quay trở lại đây, chỉ vì muốn nói cho ngươi hay trước từ rày về sau ngươi phải cẩn thận tối đa, gã đã truyền lệnh thông báo các đàn các đường, bất kể chết sống quyết phải diệt trừ ngươi cho bằng được mới thôi, mặc dù ta nhậm chức hộ pháp nếu một khi ngươi bị bắt, ta cũng không thể nào che chở cho ngươi được hết.
Nhạc Xương trầm ngâm nói :
- Nếu nói thế vậy thì tại sao hôm nay ở tại tửu lầu gã lại buông tha ta?
Mạnh Huy suy nghĩ giây lát nói :
- Có lẽ gã không biết ngươi, nói tóm lại nếu không diệt trừ ma đầu này họa hại rất lớn, thế nhưng với công lực của chúng ta quyết không phải địch thủ của gã, cho nên đành phải tạm thời nhẫn nại, đợi đến lúc thời cơ thuận lợi, chúng ta mới nhất cử diệt trừ gã, bằng không hậu quả đó không tưởng tượng nổi.
Thế rồi mọi người đều trầm mặc không nói gì hết.
Một hồi thật lâu.
Mạnh Huy bỗng ngồi dậy nói :
- Hãy nhớ cho kỹ, vì tránh đạp cỏ động rắn không nên khinh suất hành động, bây giờ ta phải đuổi tới Mâu Sơn, về sau ta sẽ tìm cách liên lạc với các ngươi bất cứ lúc nào, mong các ngươi thận trọng.
Dứt lời, y đảo mình thấp thoáng một cái chạy mất dạng luôn.
Hai người trầm mặc một hồi lâu.
Sau đó hai người mạnh ai nấy mang việc từng trải ra khi chia tay thuật lại một phen, khi Đỗ Nhược Quân kể rằng mẫu thân tự đốt hủy gia viên lánh nạn xa chạy cao bay, còn nàng thì dẫn Tiểu Oanh và Bảo Bối phiêu bạt giang hồ, vì tiện việc tầm thù và thám thính hành tung mẫu thân, đồng thời tìm kiếm Nhạc Xương, nàng đã hóa trang ca kỹ, tái sử dụng danh hiệu Hồng Nữ vào các đại thị trấn.
Khi nàng kể đến đây thương tâm đến nước mắt đã nhỏ ròng ròng xuống.
Đã nhiều lần hắn định mang sự kiện của Xảo Nương thuật lại cho nàng nghe, vì hắn không muốn lừa dối nàng, thế nhưng khi suy nghĩ kỹ lại hắn im lặng không kể ra, vì hắn bất nhẫn gây tổn thương cho nàng.
Đỗ Nhược Quân thấy hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi, trong lòng lấy làm ngạc nhiên hỏi tới vài ba lần. Nhạc Xương sực nhớ ra một việc nói :
- Quân muội! Tại sao không gặp Bảo Bối đệ đệ vậy?
Đỗ Nhược Quân nói :
- Bảo Bối đệ đệ bị một hòa thượng điên khùng dẫn đi mất, thế nhưng hai bên ước hẹn rằng nửa năm sau sẽ gặp lại tại đây, cũng tức là ngày hôm qua vậy, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy y tới. Trong hai ngày nay, Tiểu Oanh sắp phải phát điên lên, ăn chẳng ngon, ngủ không yên, tâm thần thất thường thậm chí trong lúc ngủ y cũng cứ niệm tên Bảo Bối mãi.
Đỗ Nhược Quân nói chưa hết lời, bỗng thấy Tiểu Oanh lượn mình lướt vào phòng bĩu môi nói :
- Tỷ tỷ sư phụ chẳng biết xấu hổ chút nào, chỉ biết nói chuyện của Tiểu Oanh này. Xương ca xa, chớ nghe sư phụ kể nữa. Thực ra, chính sư phụ mới ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả trong lúc nằm chiêm bao cũng kêu gọi...
Đỗ Nhược Quân đứng phắt dậy, đuổi theo Tiểu Oanh nói :
- Nha đầu lẻo mép gớm, ta phải cắt lưỡi ngươi mới được.
Tiểu Oanh chạy xoay vòng cái bàn tròn, vừa chạy vừa cười nói :
- Ai bảo sư phụ nói ta trước. Này tỷ tỷ kính yêu! Này sư phụ vĩ đại! Lần sau Tiểu Oanh không dám nữa...
Nhạc Xương đưa mắt nhìn Tiểu Oanh giây lát, sau đó lại nhìn Đỗ Nhược Quân một cái, mỉm cười nhủ thầm :
- “Quả thật Tiểu Oanh chẳng nói lời hư dối, trông thần tình Quân muội đủ biết thế nào rồi. À! Quân muội đối với ta chung tình như thế, còn việc Xảo Nương biết giải quyết thế nào đây?”
Thế rồi Nhạc Xương vội lên tiếng giải hòa nói :
- Được rồi! Được rồi! Chúng ta hãy ngồi xuống nào, Tiểu Oanh lẻo mép nói nhiều, nên phạt ba ly rượu, Quân muội và ta mỗi người uống một ly, thực chỉ phạt có một ly mà thôi, như vậy chẳng có ai thiệt thòi hết.
Đỗ Nhược Quân và Tiểu Oanh lần lượt ngồi xuống, nàng cứ đưa mắt tống tình nhìn Nhạc Xương, mỉm cười không nói gì hết. Còn Tiểu Oanh thì bĩu môi như bị lắm nỗi uẩn khúc trong lòng nói :
- Ta sớm đã biết Xương ca ca thiên vị, quả nhiên vừa gặp mặt đã phạt ta ba ly liền, nếu tiếp tục ngồi đây ắt phải còn bị phạt nhiều ly nữa, ta uống xong ba ly này xin rút lui vậy, kẻo lại chọc giận tiểu thư nhà ta ắt phải ăn đòn thật cho mà coi.
Dứt lời Tiểu Oanh uống liền ba ly rượu, bất kể hai người đã ngăn cản, tự động ngồi dậy bước vào phòng nghỉ ngay.
Tiểu Oanh đi khỏi, Nhạc Xương vẫn trơ mắt nhìn Đỗ Nhược Quân không biết nói gì hết.
Đỗ Nhược Quân đưa mắt chăm chăm nhìn Nhạc Xương giây lát, mới thấy hắn mập hơn trước một chút, đồng thời có một khí khái khó hình dung.
Nàng chỉ cảm thấy Nhạc Xương có chút khác thường, nhưng khác thường chỗ nào thì nàng cũng chẳng biết.
Chẳng biết cách biệt bấy lâu, chàng có quen biết nữ nhân nào nữa không?
Đỗ Nhược Quân cảm thấy rằng hình như chàng trầm mặc hơn xưa nhiều, trực giác cho thấy rằng quả thật Nhạc Xương hôm nay khác với trước kia.
Nàng không chịu nổi bầu không khí tịch lặng này nữa, cuối cùng nàng cất tiếng nói :
- Này Xương ca ca! Chàng đang suy nghĩ gì thế?
Nhạc Xương mỉm cười nói :
- Ta... đang suy nghĩ nàng...
Hắn nói chưa hết lời, Đỗ Nhược Quân đã thẹn đỏ mặt, cúi đầu nói :
- Chàng hư lắm...
Mặc dù miệng nàng nói thế, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào hết sức.
Nhạc Xương biết nàng hiểu lầm mình nhưng trong hoàn cảnh này không cho phép hắn giải thích, thế rồi hắn lái sang đề tài khác, nói :
- Quân muội! Các ngươi đến đây được bao lâu rồi!
Đỗ Nhược Quân ngước đầu liếc nhìn hắn một cái, nói :
- Ba hôm rồi, vì đã hẹn với Bảo Bối đệ đệ sẽ hội ngộ tại đây vào ngày hôm nay, đồng thời Tiểu Oanh cứ làm nũng, cho nên mới tranh thủ đến sớm hơn hai ngày.
Nhạc Xương ngạc nhiên nói :
- Lạ lùng thật, tại sao các ngươi lại ước hẹn gặp nhau tại đây? Hơn nữa đã ước hẹn cách đây nửa năm, chẳng lẽ bên trong có uẩn khúc gì chăng?
Đỗ Nhược Quân cười một tiếng rất yêu kiều nói :
- Tất cả đều do hòa thượng nọ xếp đặt, đồng thời lão còn nói rằng có lẽ sẽ gặp chàng tại đây. Trông lão có vẻ khùng khùng điên điên, nhưng không ngờ lão đã nói trúng cả.
Nhạc Xương thoạt nghe nói hai chữ hòa thượng, tức thì liên tưởng đến Thiếu Lâm, đồng thời cũng nghĩ tới Mâu Sơn.
Hắn cảm thấy rằng trên đạo nghĩa hắn có trách nhiệm phải đuổi đến Mâu Sơn để ngăn cản bi kịch đổ máu sắp xảy ra, hơn nữa hắn cũng mong rằng sẽ gặp lại Mạnh Huy tại Mâu Sơn vì hắn còn nhiều vấn đề cần thỉnh giáo với lão, nhưng rốt cuộc Bang chủ Kim Tiền bang là ai? Tổng đàn của họ đặt tại đâu? Thiết chưởng Từ Lương và Quỷ Trảo Quách Linh đảm nhiệm chức phận gì trong bang phái nọ, hiện giờ họ ở đâu.
Thế rồi hắn mang ý định của mình thuật lại cho Đỗ Nhược Quân nghe, vì họ còn phải ở lại đây chờ đợi Bảo Bối, cuối cùng Nhạc Xương hẹn với nàng đêm trăng tròn sẽ gặp lại tại bến sông Động Đình Hồ.
Sau đó Nhạc Xương an ủi nàng nói :
- Này Quân muội, Động Đình Hồ trong đêm trăng tròn ắt phải đẹp tuyệt vời, chúng ta phải nắm lấy thời cơ hưởng thụ nhân sanh một phen mới được, mong rằng lúc đó nàng sẽ hát vài bản cho ta nghe, quả thật nàng hát rất hay.
Dù gì Đỗ Nhược Quân vẫn là thân nữ nhi, vì tìm kiếm Nhạc Xương đã đi khắp chân trời góc biển, thật vất vả mới được trùng phùng tại đây, đúng ra từ rày về sau nên ở chung với nhau, nhưng không ngờ hắn lại nói lời từ biệt, nhất là chuyến đi phen này của hắn nguy cơ trùng trùng điệp điệp, nếu chẳng nhờ vào lời nói cuối cùng của Nhạc Xương, quả thật chẳng biết nàng phải thương tâm đến thế nào rồi.
Đỗ Nhược Quân suy nghĩ đến đây nói giọng u oán :
- Xương ca ca! Chàng đi ngay bây giờ sao?
Nhạc Xương khẽ gật đầu nói :
- Tình thế bây giờ rất cấp bách, Mạnh thúc đã đi lâu lắm rồi, Thiếu Lâm là vết xe đổ đã đi trước, chỉ vì đến chậm một bước đã xảy ra hậu quả vô cùng tai hại.
Đỗ Nhược Quân trầm tư giây lát, nói :
- Vậy thì thiếp cũng đi với chàng, tối thiểu cũng phải tận chút sức lực...
Nhạc Xương vội nói :
- Quân muội, đây không phải là vấn đề tận chút sức lực hay chẳng góp sức dù nàng có đi theo cũng vô ích, hơn nữa để một mình Tiểu Oanh ở lại đây, liệu nàng yên tâm được chăng?
Đỗ Nhược Quân định tranh luận với hắn, nhưng khi nàng chạm phải ánh mắt của Nhạc Xương, tức thì nàng lại lẳng lặng không nói gì nữa.
Nhạc Xương lại nói tiếp :
- May rằng đi chẳng bao lâu chúng ta lại tái ngộ nữa.
Hắn nắm chặt bàn tay Đỗ Nhược Quân đang đặt trên bàn, lẳng lặng không nói gì nữa.
Một hồi thật lâu, Nhạc Xương mới từ từ đứng dậy, nói giọng ôn tồn :
- Quân muội thận trọng, hẹn dịp sau gặp lại.
Dứt lời đảo mình thấp thoáng một cái mất dạng luôn.
Bấy giờ tiếng trống vừa điểm canh ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.