Hồng Trần Như Nước

Chương 4:




Edit: Thu Lệ
Tống Tinh Thần theo chân xe buýt của trường học đến doanh trại, trước khi vào cửa rất xa, cô nhìn những dãy núi tầng tầng lớp lớp vòng quanh dưới phòng ốc thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng.
Mẹ, tại sao mẹ lại không nói cho con biết tới chỗ của Tô Thanh Triệt?
Cô nhớ cô viết địa chỉ chuyển phát nhanh chính là ở đây, nói như vậy có năm mươi phần trăm là có thể gặp phải anh ta?
“Chỉ đạo viên, đến rồi.” Theo ống tay áo bị giật một chút, Tống Tinh Thần mới phản ứng được xe đã ngừng, cô phải tổ chức bạn học xếp hàng xuống xe.
Nhiều quân nhân trên chiếc xe quân dụng dẫn đường trước mặt đã bước xuống, trong thao trường càng có thêm sáu tên lính xếp hàng đang lấm lét nhìn sang.
Tống Tinh Thần quan sát tỉ mỉ một lượt, không phát hiện Tô Thanh Triệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Kế tiếp chính là kiểm lại nhân số, sau đó huấn luyện viên tới tiếp nhận lớp học, dẫn đường đến phòng ngủ cất hành lý. Trước khi đi đến phòng ngủ, huấn luyện viên hơi ngừng bước chân lại liếc nhìn túi đồ lớn trong tay Tống Tinh Thần, nói: “Chỉ đạo viên, cô cũng phải tham gia quân huấn, có lẽ những thứ này sẽ không cần dùng.”
Tống Tinh Thần nhìn theo ánh mắt của anh ta về phía lap top và túi xách căn phồng trong tay, “Năm nay nghiêm khắc như vậy?”
Trong khoảng hơn một năm khi cô còn làm giảng viên, cũng từng tham gia quân huấn một lần, chỉ là không phải ở trong quân doanh này, cô làm chỉ đạo viên rất thư thái không cần phải thực hành, không trái với kỷ luật còn có thể trêu đùa mấy anh lính.
Huấn luyện viên gật đầu một cái, hình như là bị ánh mắt thẳng thắn nóng hừng hực của Tống Tinh Thần nhìn đến hơi mất tự nhiên, hơi ửng đỏ mặt. “Đoàn trưởng nói, toàn bộ khép kín quân huấn, đối xử như nhau.”
Sắc mặt Tống Tinh Thần càng thay đổi, “Cho nên?”
Huấn luyện viên thấy sắc mặt cô không tốt, len lén liếc cô một cái, tiếp tục nói: “Đoàn trưởng nói, trừ quần áo ra thì tất cả những thứ còn lại đều phải nộp lên bảo quản.”
Tống Tinh Thần hoàn toàn tối mặt, liếc nhìn các bạn học đã vào phòng ngủ sắp xếp. “Đoàn trưởng của các anh là ai?”
Huấn luyện viên kia đang muốn nói chuyện, Tống Tinh Thần lại nói: “Quân huấn thôi mà, là huấn học sinh mới. Đoàn trưởng của các anh sắp xếp thế này có phải có chút quá đáng không? Chúng tôi tới đây làm chỉ đạo viên còn có gia đình phải quan tâm, thỉnh thoảng thu xếp bài tập cho học sinh cũng phải dùng đến máy vi tính. Anh báo cáo giúp tôi, nói tôi không đồng ý.”
Huấn luyện viên há mồm đang muốn nói chuyện, liếc thấy một người đang đi tới sau lưng Tống Tinh Thần dừng một chút, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tống Tinh Thần lại chỉ nhìn thấy huấn luyện viên muốn nói lại thôi, càng cảm thấy người đoàn trưởng kia cậy thế hiếp người. “Có phải cấu tạo não của đoàn trưởng bọn canh có vẫn đề không, hoặc là tính cách có chỗ thiếu hụt?”
Tiếng nói vừa dứt, huấn luyện viên kéo khóe môi ra, nghiêng người chào một cái. “Đoàn trưởng!”
Tống Tinh Thần lập tức cứng ngắc toàn thân, cô vuốt vuốt mồ hôi lạnh sau ót, xong rồi nói xấu sau lưng người ta bị bắt tại trận.
Tô Thanh Triệt mím mím khóe môi, đôi con ngươi sâu thẳm từ từ nhíu lại. “Chỉ đạo viên Tống.”
Tống Tinh Thần vừa muốn xoay người, nghe được giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc này hóa đá ngay tức khắc......
Không phải chứ???
Huấn luyện viên thấy tình thế không đúng, liếc qua liếc lại hai người một cái, xác định đoàn trưởng nhà mình sẽ không tự tay giết chết cô chỉ đạo viên nhỏ này, lúc này mới viện cớ lắc mình đi khỏi.
Tống Tinh Thần lo lắng xoay người lại, thấy thật sự là Tô Thanh Triệt, không bất ngờ chút nào. Chỉ là nhíu mày, cực kỳ bình tĩnh liếc mắt nhìn anh một cái.
Đây không phải là lần đầu tiên Tống Tinh Thần ên nhìn thấy Tô Thanh Triệt mặc quân trang, nhưng quân trang lần này anh mặc chính là trang phục tác chiến.
Vành nón anh đè rất thấp, bóng mờ của vành nón mơ hồ phủ lên cặp mắt thâm thúy. Hai tay anh chắp sau lưng đứng trước mặt cô cách đó không xa, phía sau là ánh nắng sáng ngời, chen lấn xông vào để cho thân hình thon dai của anh càng trở nên cao lớn anh tuấn.
Tống Tinh Thần không thể phủ nhận, Tô Thanh Triệt mặc bộ quân trang tác chiến này thật sự là đẹp trai khiến cô muốn chảy máu mũi, nhất là cặp chân thon dài thẳng tắp kia, cuối cùng được đôi ủng quân nhân bao bọc lại, đường cong đẹp mắt khiến cô muốn bước lên vân vê mấy cái.
Chẳng qua là cô cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, cô chưa từng quên giữa hai người còn có một mối thù lớn như quả núi.
Ngay lập tức, cô hất cái cằm lên, rất là khiêu khích nhìn anh nói: “Tôi không đồng ý nộp máy vi tính lên.”
Hiển nhiên Tô Thanh Triệt không để cô vào trong mắt, liếc cô một cái, trực tiếp lửng thững đi tới. “Có đồng ý hay không đều là kỷ luật, không tuân theo kỷ luật sẽ phải bị xử phạt.”
Hai mắt Tống Tinh Thần bốc lửa, “Tôi muốn anh phản ảnh lên cấp trên!”
Tô Thanh Triệt vừa đúng đi tới trước mặt của cô, thấy dáng vẻ trừng mắt nhướng mày của cô lại cảm thấy thú vị. Trên mặt vẫn không biến sắc, còn rất là lạnh nhạt nói: “Tôi toàn quyền thụ lý công việc quân huấn, phản ảnh với tôi là được rồi.”
Tống Tinh Thần thiếu chút nữa cắn răng cười lạnh, chỉ là cô nhẫn nhịn, lạnh giọng gằn từng chữ: “Đoàn trưởng, tôi có nguyên nhân đặc biệt xin không nộp máy vi tính!”
Tô Thanh Triệt liếc nhìn đồ cô xách trong tay, không khỏi hứng thú vểnh khóe môi lên. Ngay sau đó, anh khẽ cúi thấp thân thể lại gần trước người Tống Tinh Thần, khẽ mở môi mỏng, nhẹ giọng nói ra: “Đối xử đặc bieetjj với cô, chỉ cho để lại......”
Trong mắt anh dường như chứa nụ cười thản nhiên, nhìn cô trợn tròn cặp mắt, gằn từng chữ: “Một cái túi.”
Tống Tinh Thần cảm thấy bên tai có hơi thở ấm áp, lúc này mới phản ứng được khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc. Hơi sững sờ, cô vội vàng lùi về phía sau một bước, cười với Tô Thanh Triệt một tiếng. “Vậy cám ơn đoàn trưởng trước.” Dứt lời, xoay người sải bước rời đi.
Tô Thanh Triệt thấy cô nhanh chóng rời đi, lúc này mới đứng thẳng dậy sờ sờ lên cái cằm, cười đến vô cùng tà nịnh và phúc hắc. “Bây giờ nói cám ơn...... Vẫn còn quá sớm rồi Tống Tinh Thần.”
******
Quả thực nói cám ơn vẫn còn quá sớm.
Tống Tinh Thần vội vàng thu xếp đồ đạc, lúc nghe được hiệu lệnh tập huấn chạy tới thao trường thiếu chút nữa đã trễ.
Tô Thanh Triệt chắp tay đứng trên bậc thang, nhìn thấy Tống Tinh Thần chạy tới, liếc cô một cái, trầm giọng quát: “Đều đã đông đủ, toàn bộ đứng nghiêm.”
Giọng nói của anh không lạnh nhạt lanh lảnh như bình thường, mơ hồ vang dội như sấm.
Tống Tinh Thần không khỏi nhìn thêm một cái, mặc dù cái nhìn này khiến khẩu lệnh tiếp theo của Tô Thanh Triệt dẫn đến phản ứng lộn xộn lung tung khiến cho cô rất là muốn bật cười.
Chẳng qua Tô Thanh Triệt cũng không quan tâm thế nào, chỉ là hơi nhíu chân mày lại, hạ thấp giọng xuống tiếp tục nói: “Yên lặng. Bây giờ tôi sẽ nói một số công việc cần chú ý trong lần quân huấn này.”
Tô Thanh Triệt chỉ vừa quát nhẹ, toàn trường đều yên tĩnh lại, yên lặng như tờ.
Dường như rốt cuộc anh cũng hài lòng một chút, tầm mắt lạnh lùng liếc một vòng chung quanh. Mặc dù không nói gì, nhưng chỉ cần ánh mắt lạnh lẽo nghiêm nghị cũng đủ để cho toàn bộ mọi người phía dưới nghiêm trang.
Anh đưa ra một số ví dụ không thể làm, lại nói một chút về lời nói bên phía chính phủ, lúc này mới bắt đầu tuyên bố việc cần làm tiếp theo. “Mới vừa rồi tất cả các Tiểu đội trưởng đã nhắc nhở các chỉ đạo viên và bạn học rồi, trừ quần áo để tắm rửa, tất cả những đồ còn lại đều phải nộp lên, đợi đến khi chấm dứt huấn luyện quân sự sẽ trả lại.”
Tiếng nói anh vừa dứt, Tống Tinh Thần giật giật mi mắt, đột nhiên cảm thấy dự cảm xấu.
Tô Thanh Triệt như cười như không, tuy nụ cười rất khẽ nhưng lại rất lóa mắt, tròng mắt anh liếc về phía Tống Tinh Thần một cái, gằn từng chữ: “Bây giờ kiểm tra phòng ngủ, nếu như có phát hiện vẫn còn chưa nộp lên, nghiêm trị không tha.”
Tống Tinh Thần vẫn luôn cảm thấy giác quan thứ sáu của mình còn đúng hơn ngày dì cả đến, quả nhiên nó đã ứng nghiệm lần nữa.
Sau khi cô nhìn thấy tiểu đội trưởng không chớp mắt từ trong phòng cô lấy ra một túi mỹ phẩm dưỡng da và điện thoại di động, đã không còn ôm lấy ảo tưởng Tô Thanh Triệt sẽ hạ thủ lưu tình với cô.
Bị tìm ra dấu riêng điện thoại di động còn có nhiều cái học sinh, nhưng thật đúng là không có ai bị một đống lớn bên chân như Tống Tinh Thần.
Cô lạnh mặt nhìn về phía Tô Thanh Triệt đang đứng dưới bóng cây cách đó không xa, hung hăng nghiến răng.
Xem như anh lợi hại!
Tuy Tô Thanh Triệt nói phải nghiêm trị không tha, nhưng vẫn không có động tác quá lớn, chỉ là phạt chạy một vòng quanh bãi tập sau đó trở về tập họp.
Tống Tinh Thần là một chỉ đạo viên duy nhất kìm nén đến đỏ mặt, cuối cùng cũng chỉ là cắn cắn môi cởi bộ đồ rằn ri to lớn bên ngoài lộ ra bộ độ bó sát thấp thoáng còn thấy màu của áo lót chạy một vòng.
Tuy vóng người của Tống Tinh Thần không nến mức nóng bỏng nhưng tuyệt đối có thể xem là có lồi có lõm, tỷ lệ dáng người càng thêm hoàn mỹ, cởi ra như thế này thật sự khiến mọi người sáng mắt lên.
Tô Thanh Triệt cũng không nháy mắt, ra lệnh: “Ba phút sau không tới đây tập hợp thì chạy thêm một vòng!”
Tống Tinh Thần mới vừa chạy ra một đoạn, nhưng giọng nói của anh vẫn truyền tới rõ ràng, cô dừng lại, hung dữ quay đầu lại liếc nhìn Tô Thanh Triệt đang đứng bên kia, giơ ngón giữa lên.
Vẫn còn cáu kỉnh?
Tô Thanh Triệt cười một tiếng, ngược lại nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Tống Tinh Thần tan rả không vui, cô đứng ở ngoài cửa ngang ngược giơ ngón giữa.
Giống nhau như đúc.
Anh mím mím môi, lại nói: “Dựng ngón giữa chính là không phục, chạy thêm một vòng nữa, trong vòng năm phút mà không hoàn thành nhiệm vụ thì trực tiếp cùng lính của tôi chạy 5km việt dã.”
Tiếng nói vừa dứt, các huấn luyện viên phía dưới lập tức nhìn nhau.
Đây không phải là tác phong bình thường của đoàn trưởng nha, phân cao thấp với một cô gái nhỏ?
Mà Tống Tinh Thần, xa xa nghe những lời này lại nhìn bãi tập rộng lớn một chút, lập tức tăng nhanh bước chân mà chạy.
Với tốc độ nhanh hơn tản bộ một chút này của cô, năm phút đồng hồ thế nào cũng chạy không hết hai vòng, bình thường cô không vận động càng thêm ghét chạy bộ, cho nên anh ta rất hiểu rõ cô, một vòng ba phút có lẽ đã rất khó khăn, chớ nói chi là hai vòng trong năm phút đồng hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.