Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại

Chương 62: Cuối cùng hắn cũng tới




Dọc theo đường đi, Hữu Hòa cố không quay đầu lại nhìn người phía sau.
Nàng đi theo thủ vệ trưởng đi qua hai dãy hành lang, tới một gian nhà ở bên ngoài.
“Mời công chúa”.
Thủ vệ trưởng thối lui sang một bên.
Hữu Hòa liếc nhìn thủ vệ trưởng, sau đó bước đến bên cửa, đẩy cửa đi vào trong, thủ vệ trưởng đóng cửa lại, phân phó bọn thủ vệ canh giữ ở ngoài cửa.
Hữu Hòa vào phòng, vòng qua màn che, thấy ở án kỷ bên cửa sổ có hai người đang ngồi.
Một người là Khác hoàng huynh của nàng, người còn lại là…
Tầm mắt Hữu Hòa vòng qua người Ân Húc, thoáng nhìn nam nhân ngồi đối diện Khác vương, Hữu Hòa nhìn thấy nam nhân đó, bất ngờ dừng bước chân lại.
“Miên Thư?”
“Hữu Hòa!” Phượng Miên Thư thấy nàng, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập ý cười.
“Hoàng muội, mau tới đây ngồi” Trên mặt Ân Húc thế mà cũng mang theo ý cười, nhìn dáng vẻ này của gã xem, nếu gặp người ngoài không biết chuyện, trong mắt họ Ân Húc hẳn là vị huynh trưởng hòa ái dễ gần.
Hữu Hòa ngẩn người, không biết trong bình hồ lô của Ân Húc có cái gì*, nàng theo lời gã đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh, nhìn Phượng Miên Thư hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
*Ý muốn nói Hữu Hòa không biết Ân Húc có âm mưu gì.
Phượng Miên Thư nhìn khuôn mặt gầy gò của Hữu Hòa, hơi nhíu mày, ra vẻ tự nhiên nói: “Tứ hoàng huynh của ta đến bái phỏng Khác Vương điện hạ, trùng hợp ta ở trong phủ có chút nhàn rỗi, mới cùng huynh ấy đến đây, biết được ngươi cũng ở chỗ này nên muốn gặp một lần, Hữu Hòa biệt hậu* có khỏe không?”
*Biệt hậu: sau khi xa cách, ở đây có thể hiểu Phượng Miên Thư muốn hỏi Hữu Hòa sau lần gặp trước có khỏe không.
Hữu Hòa nghe vậy, hơi cau mày, cảnh giác nhìn về phía Phượng Miên Thư.
Nàng ghé mắt, mặt không biểu tình liếc nhìn Ân Húc, sau bình tĩnh nói với Phượng Miên Thư: “Làm phiền Tĩnh Vương điện hạ quan tâm, bổn cung rất khỏe”.
Hữu Hòa đột nhiên thay đổi thái độ, ngữ khí hờ hững, Phượng Miên Thư cảm thấy thái độ của nàng có chút xa cách.
Chắc là nàng cho rằng hắn ta cùng Ân Húc cấu kết với nhau làm việc xấu rồi?
Phượng Miên Thư cười cười, sắc mặt vẫn như cũ.
Ba người ở trong phòng ngồi ước chừng nửa khắc (15 phút), Hữu Hòa vốn lòng dạ không yên, nay nhìn thấy Phượng Miên Thư trò chuyện vui vẻ với Ân Húc, tâm tình càng thêm không vui, thỉnh thoảng nàng có nhìn về phía Phượng Miên Thư, ánh mắt có chút tức giận khó hiểu, nhưng nàng từ đầu đến cuối nàng không thể nào mở miệng
được, chỉ có thể bày mặt lạnh ra ngồi ở đây.
Nhận thấy được tinh thần Hữu Hòa không tốt, không bao lâu sau, Phượng Miên Thư đề nghị cho nàng trở về nghỉ.
Lời đề nghị này hợp với ý Hữu Hòa, nghe được lời này, nàng lập tức đứng dậy cáo từ.
Có lẽ để ý mặt mũi Phượng Miên Thư, Ân Húc không miễn cưỡng nàng, ôn hòa gọi người đưa nàng trở về.
Hữu Hòa đi ra khỏi cửa, ánh mắt đầu tiên nhìn phía thị vệ đứng đầu tiên ở bên phải.
Người nọ cũng đang nhìn nàng, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, rất nhanh đã kính cẩn cúi đầu rũ mắt, tầm mắt nhìn xuống mặt đất.
Hữu Hòa cố đè xuống nghi ngờ, thu ánh mắt lại, đi theo thủ vệ trưởng, những thị vệ còn lại vẫn như cũ đi theo phía sau nàng.
Đi đến tiểu viện cũ, thủ vệ trưởng mở khóa cửa, mời Hữu Hòa vào trong.
Hữu Hòa chần chờ chốc lát, nhấc chân bước đi, nhưng khi bước đến bên ngạch cửa, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, nói với thủ vệ trưởng: “Ta đói bụng rồi, ngươi đi phòng bếp lấy một ít thức ăn cho ta”.
Thủ vệ trưởng có hơi sửng sốt, lúc này còn chưa tới giờ dùng bữa, bình thường đồ ăn của công chúa đều đưa đến theo thời gian quy định, bây giờ công chúa đột nhiên yêu cầu thức ăn, thủ vệ trưởng có chút khó xử.
Hữu Hòa nhìn thủ vệ trưởng, có chút không vui thúc giục: “Khác hoàng huynh chỉ là cấm ta ra ngoài, chưa từng nói muốn ta chết đói, ngươi chờ cái gì, còn không mau đi!”
Thủ vệ trưởng có hơi do dự nhưng vẫn gật đầu đáp vâng, xoay người gọi một thủ vệ
ở phía sau, đang muốn nói chuyện, lại bị Hữu Hòa cắt lời.
“Ngươi đừng có cái ý nghĩ tùy tiện sai ai đó cho có lệ, lần trước ta đã nói qua rồi, nha đầu trong phòng bếp các ngươi chọn món khó ăn chết đi được, ngươi tự mình đi xem đi, bảo các nàng chuẩn bị cho tốt”.
Hữu Hòa nghiêm mặt lại, hất chiếc cằm xinh đẹp, làm vẻ mặt vênh váo kiêu ngạo ra lệnh.
Thủ vệ trưởng từng lĩnh giáo khả năng mắng chửi của nàng do ngày trước từng chứng kiến nàng đanh đá mắng chửi Lục Kiểu, thầm nghĩ nữ nhân mang thai thật đúng là khó hầu hạ, nhưng nàng dẫu sao cũng là công chúa, còn hữu dụng với chủ tử, chút việc nhỏ này nghe theo nàng cũng không to tát, so với lần trước nàng khiến cho máu chảy thành sông còn tốt hơn nhiều.
Nghĩ thế, thủ vệ trưởng lập tức đáp ứng, đưa chìa khóa trong tay cho người bên cạnh, bước nhanh về phía phòng bếp.
Thủ vệ nhận lấy chìa khóa thấy thủ vệ trưởng đi rồi thì tiến lên khom người, mời Hữu Hòa vào nhà.
Hữu Hòa liếc thủ vệ đó một cái, hừ lạnh một tiếng không vui, nhấc chân bước qua ngạch cửa.
Thủ vệ nhanh chóng tiến lên khóa cửa phòng lại.
Chẳng ngờ, hắn ta khó khăn lắm mới rút chìa khóa ra được, thì nghe bên trong truyền đến một tiếng vang dữ dội, ngay sau đó nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hữu Hòa công chúa.
“Công chúa!” Hắn ta vội vàng hô một tiếng, lúc này, một thủ vệ đứng ở phía sau hắn ta đi nhanh tới, vẻ mặt khẩn trương nói, “Mau mở cửa ra xem sao, nếu công chúa xảy ra chuyện gì, chủ tử nhất định sẽ không tha cho chúng ta!”
Nghe vậy, tất cả thủ vệ ngoài cửa đều nóng nảy: “Mau mở cửa đi!”
Thủ vệ kia thấy thủ vệ trưởng không có ở đây, không dám tự mình quyết định, nhưng giờ mọi người đều kêu hắn ta mở cửa, hắn ta đành phải vậy, vội vàng mở cửa ra, bốn thủ vệ đồng loạt chạy vào phòng.
Chỉ thấy tấm bình phong cao cao trong phòng ngã trên mặt đất, bên cạnh bình phong loạn thành một đống, xiêm y rơi ngổn ngang trên mặt đất.
Hữu Hòa công chúa đứng ở giữa đống xiêm y, vẻ mặt hoảng hốt.
“Công chúa không sao chứ?” Thủ vệ chạy đến trước nhất vội vàng hỏi.
Lời vừa nói xong, mấy thủ vệ thấy công chúa ngước mắt vọng lại đây, bộ dạng kinh hách khi nãy đã bị phẫn nộ thay thế.
“Ai cho các ngươi vào? Khác hoàng huynh cho phép nam nhân các ngươi tùy tiện vào chỗ ta ở đó à?” Hữu hòa giận đến mặt đỏ bừng, tức giận nhìn mấy nam nhân kia, chỉ vào cửa rống lên, “Đều cút ra ngoài cho ta!”
Đám thủ vệ bị bộ dạng hung hăng này của công chúa hù đến sửng sốt, trong lòng thở dài, mới đây tiểu công chúa còn dịu dàng đã hoàn toàn trở thành người đàn bà đanh đá mất rồi…
Trong lòng đám thủ vệ biết bản thân là phận nô tài, còn công chúa là công chúa, bọn họ bị mắng cũng chỉ có thể nén giận.
Thủ vệ lúc trước cầm chìa khóa thấy vậy, vội thỉnh tội: “Bọn thuộc hạ mạo phạm”.
Nói xong kéo đồng bạn đứng không nhúc nhích, rồi xoay người ra sau vẫy vẫy tay, cho mọi người lui ra bên ngoài.
Nào đâu tiểu công chúa bỗng nhiên nóng nảy hét lên: “Đứng lại”.
Đám thủ vệ nghe thấy thế, đồng thời dừng bước, quay người lại chờ công chúa đại nhân tính tình thay đổi thất thường phân phó.
Lại thấy tiểu công chúa duỗi tay chỉ vào tên thủ vệ đi chậm nhất, hung ác nói: “Ngươi, ngươi ở lại thu dọn cho ta, thay ta sửa lại bình phong, sửa không xong ta bảo Khác hoàng huynh chém đầu ngươi!”
Đám thủ vệ vừa nghe nàng nói xong đều hốt hoảng, lập tức ánh mắt của ba người đồng loạt nhìn về phía người bị công chúa chỉ đích danh, vẻ mặt đồng cảm.
Nhưng mà, bọn họ còn chưa chờ được đồng bạn đáp trả ánh mắt đồng cảm của bọn họ, đã bị công chúa quát: “Ba tên phế vật các ngươi muốn đứng đó làm gì? Còn không mau cút đi ra ngoài! Nhiều người đứng trong phòng như vậy, làm ta khó chịu muốn chết, mau cút đi!”
Ba người liên tục thưa vâng, trước khi đi chỉ đành liếc nhìn đồng bạn xui xẻo bị công chúa lưu lại thu thập mớ hỗn độn.
Ba thủ vệ vừa đi ra cửa thì nghe thấy tiểu công chúa hung hãn hô một tiếng: “Cả ngày phơi nắng chết ta rồi, mau đóng cửa lại cho ta!”
Đám người nhìn nắng chiều hắt vào cửa, đồng thời mím môi, một người trong số đó nghe lời đóng cửa lại.
Trong phòng tức thì yên tĩnh lại.
Tiểu công chúa mới vừa rồi còn ác thanh ác khí nay đã hoàn toàn thay đổi.
Nàng vẫn đứng ở đó giữa đóng xiêm y bừa bộn, mắt không hề chớp mà chăm chú nhìn nam nhân đứng cách nàng một trượng (3.33m).
Hắn mặc trang phục của thủ vệ một thân đen như mực, dáng người rất cao, tóc của hắn toàn bộ đều cột ở sau đầu, nhìn rất gọn gàng.
Hắn có một gương mặt nam nhân cực kỳ bình thường, rất đen, ngũ quan không quá xuất sắc, ném vào trong đám người khó mà nhận ra loại diện mạo này.
Hắn vẫn đứng đấy nhìn nàng, ánh mắt không giống kiểu cung kính lúc trước, lúc này đôi mắt đen như mực vô cùng kích động và có vô số cảm xúc phức tạp, đau lòng có, áy náy có, tự trách có, thống khổ có…
Hắn thấy vành mắt nàng ửng đỏ lên, nhưng lại không biết hốc mắt hắn cũng đỏ mất rồi.
Hắn ở đây ba ngày, cuối cùng cũng gặp được nàng, nàng tiều tụy đi nhiều, thương thế cũng chưa lành.
Hắn đâu ngờ, nàng sẽ nhận ra hắn.
Nàng làm sao nhận ra được?
Hắn nghĩ mãi không ra, cũng không muốn nghĩ lại, hiện tại không có nhiều thời gian cho hắn suy nghĩ về cái này.
Hữu Hòa không nói gì, cũng không cất bước đi qua, nàng cứ như vậy nhìn hắn, mày đẹp dần dần ninh lại, chợt hai mắt nhắm lại, hai hàng nước mắt trực trào chảy xuống.
Tiêu Trực nhìn đến tan nát cõi lòng, bất chấp tình hình hiện nay, bước nhanh đến, ôm chặt nàng vào lòng ngực.
Mùi đường lê nhàn nhạt ập đến, mặt Hữu Hòa dán vào ngực hắn, cắn môi để không phát tiếng động mà rơi lệ.
Bất chợt trở về với cái ôm quen thuộc, Hữu Hòa vui đến khóc thành tiếng, nhưng nàng không dám.
Bên ngoài còn nhiều người đứng canh giữ, nàng không dám khóc lớn, thậm chí một âm thanh nhỏ cũng không dám phát ra.
Mà nàng hiện tại cũng không muốn lãng phí
thời gian để khóc lóc.
Hữu Hòa cố kìm chế cảm xúc dâng trào, dùng sức tránh hai tay, ôm lấy eo Tiêu Trực.
Hai người ôm một hồi lâu, vẫn là Hữu Hòa bình tĩnh lại trước.
Nàng thu tay lại, đẩy cánh tay hắn, bấy giờ Tiêu Trực mới nới lỏng tay.
Tiêu Trực nâng khuôn mặt đầy nước mắt của Hữu Hòa lên, ngửa đầu nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau, Tiêu Trực đau lòng, cổ họng căng ra, hắn cau mày, dùng tay lau sạch nước mắt trên mặt nàng.
Hữu Hòa mấp máy cánh môi, muốn nói chuyện, nhưng lại không dám, nàng nhìn về phía cửa, vội vàng kéo hắn đến chỗ bình phong bị ngã, ý bảo Tiêu Trực bình phong nâng lên.
Tiêu Trực hiểu ý nàng, nhanh chóng dựng bình phong dậy.
Hai người trốn ra sau bình phong, Hữu Hòa cố ý nâng giọng hét lên: “Ngươi thật là ngu ngốc, sửa nhanh lên!”
Tiêu Trực nhìn dáng vẻ nàng cố ý ninh mày phồng má nói chuyện, hết sức đau lòng, hốc mắt càng đỏ.
Hắn trong lòng phức tạp sờ lên khuôn mặt gầy gò còn bé hơn bàn tay, lại đau xót ôm nàng vào lòng ngực.
“Hữu Hòa…” Môi hắn áp sát vào bên tai nàng, khẽ gọi.
Trong lòng Hữu Hòa trăm ngàn mối cảm xúc, tuy rất muốn được hắn ôm như vậy, nhưng kiêng kỵ tình cảnh hiện nay, nàng lắc cánh tay hắn ý bảo hắn buông tay.
Tiêu Trực không muốn buông nàng ra, chăm chú nhìn nàng.
Hữu Hòa duỗi cánh tay, sờ lên mặt hắn, bị hắn bắt được.
“Là mặt nạ”.
Tiêu Trực cúi người đến gần tai nàng, nhỏ giọng giải thích.
Hữu Hòa duỗi cánh tay ôm cổ hắn, cũng áp sát bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sao chàng lại tới đây? Ở đây rất nguy hiểm mà?”
“Nàng ở đây, ta nào có thể không tới?” Hắn nhỏ giọng đáp nàng.
Chóp mũi Hữu Hòa cay cay, chợt nàng nghiêng đầu, nhón chân tiến đến bên tai hắn, hung hăng cắn một cái.
Bất ngờ bi nàng tập kích, Tiêu Trực đau đến hơi co rụt lại, nhưng vẫn chịu đựng không phát ra tiếng, vào lúc này nghe thấy âm thanh mềm mại tinh tế bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Tại sao đến bây giờ chàng mới đến? Sao muộn thế? Ta còn cho rằng chàng không tới…”
Lòng Tiêu Trực thắt lại, đau đến cổ họng khó chịu.
“Xin lỗi, xin lỗi nàng…” Hắn hôn lên tai trắng nõn của nàng, lẩm bẩm áy náy nói.
Hữu Hòa căn bản không trách hắn, chỉ là bị nhốt lâu ngày, lại trải qua những ngày sợ hãi bất an, những cảm xúc lo âu sợ hãi bị nàng đè nén bấy lâu nay nhìn thấy hắn, thoáng cái vỡ òa.
“Đừng nói nữa”.
Nàng ôn thanh nói, “Không có thời gian cho chàng xin lỗi đâu”.
“Ừ”.
Hắn lên tiếng, bỗng nhiên đặt tay lên bụng nàng, nhẹ nhàng xoa, “Có khó chịu không? Có phát bệnh không?” Hắn đến bây giờ vẫn có chút không tin được rằng nàng có thai.
Ngày đó nghe được tin này, hắn đã khϊếp sợ, lại lo lắng, càng thêm vội vã muốn tới cứu nàng ra, nếu không phải bị Lục Lâm Ngộ đấm một đấm, hắn căn bản
không bình tĩnh được.
Hữu Hòa lắc đầu: “Không có, con ngoan lắm, ta không bị sao cả, có đôi lúc đầu hơi choáng váng thôi”.
Tiêu Trực cúi đầu “Ừ” một tiếng, lại hôn cổ nàng, không nói gì nữa.
Trái lại Hữu Hòa chợt nhớ ra một chuyện, nhỏ giọng nói với hắn: “Ta, ta gϊếŧ Lục Kiểu rồi”.
“Ừm, ta biết rồi”.
Hắn đáp, Tiêu Trực không nhiều lời, trong lòng ngũ vị tạp trần, đột nhiên thối lui, cầm tay được băng bó bằng vải lụa của nàng đau lòng nhìn, nhỏ giọng hỏi, “Còn bị thương nữa?”
Hữu Hòa lắc đầu, biết lúc này không thích hợp cùng hắn nói rõ ràng về chuyện Lục Kiểu, nên nhịn xuống không nói, chỉ hỏi: “Ở nơi này có rất nhiều thủ vệ, một mình chàng có thể cứu ta ra không?”
Tiêu Trực lặng im nhìn nàng, qua một lúc nói nhỏ vào tai nàng: “Ta gϊếŧ Ân Húc, những chuyện khác đều không thành vấn đề”.
Hữu Hòa kinh động giật mình bưng kín cái miệng nhỏ, trừng mắt nhìn hắn.
“Yên tâm, Lâm ngộ có bố trí hết rồi”.
Tiêu Trực nhìn ra lo lắng trong mắt nàng, trấn an, “Đây là cách duy nhất, nếu không động thủ, Ân Húc sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành”.
“Tàn sát hàng loạt dân trong thành?” Hữu Hòa kinh sợ.
Tiêu Trực gật đầu: “Hắn lấy tính mạng bá tánh trong thành và nàng áp chế Hoàng Thượng”.
Hữu Hòa rùng mình, không ngờ Ân Húc máu lạnh đến thế.
“Đêm mai ta sẽ hành động, sau khi mọi việc thuận lợi ta lập tức đến đưa nàng đi, nàng chờ ta”.
Tiêu Trực lại ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng.
Hữu Hòa không nói gì nữa, ôm chặt lấy hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.