Hợp Hoan - Hạc Cửu

Chương 2:




3.
Hoàng hậu đã nhiều ngày không có chợp mắt, hiện giờ thấy Thái tử tỉnh lại, liền nói cung nữ dìu về tẩm cung.
Bà vừa đi, Phó Vân Thanh lập tức đứng dậy đi theo.
“Con tiễn dì.”
“Thanh Thanh.” Vũ Văn Dật gọi nàng ta lại, biểu cảm khó lường, “Nàng đêm nay không ở lại cùng ta sao?”
Phó Vân Thanh dùng khăn che mắt mũi lại, không hề nghĩ ngợi, lập tức đáp:
“Ta đương nhiên muốn, nhưng chàng biết đó ta từ nhỏ liền sợ nhất những con sâu đó, chờ chàng khỏe lại, ta bảo đảm mỗi ngày bồi ở bên cạnh chàng, một bước cũng không rời!”
Trước đây Vũ Văn Dật yêu nhất là bộ dáng yêu kiều tùy hứng này, cảm thấy hồn nhiên đáng yêu.
Nhưng hôm nay nhìn bóng dáng nàng ta vội vàng rời đi, ánh mắt hắn lại càng ngày càng lạnh, cuối cùng cầm chung trà trong tầm tay dùng sức nện xuống mặt đất.
“Ra ngoài, tất cả cút ra hết cho ta!”
Thái tử giám quốc đã lâu, trên người đã có khí thế vua của một nước.
Trong điện tất cả thái giám thị vệ hầu hạ đều im như ve sầu mùa đông, quỳ trên mặt đất lui về phía sau rồi biến mất ở trong điện.
Chỉ có ta còn quỳ gối trên giường bất động.
Hắn thở hổn hển nhìn qua, “Như thế nào? Ngươi không sợ chết phải không?”
“Nô tỳ đương nhiên sợ.”
Ta cúi đầu nhìn miệng vết thương hắn, lộ ra phần cổ trắng nõn.
“Nhưng nếu nô tỳ đi rồi, cái này cũng chỉ có thể để Điện hạ tự cầm.”
Vũ Văn Dật nhìn theo tầm mắt của ta cúi đầu.
Chỉ thấy mấy con cổ trùng lúc này chui vào, bây giờ ăn no chui ra, toàn thân đen như mực, bò lúc nhúc trên miệng vết thương.
Hắn hít hà một hơi, nhắm mắt, miễn cưỡng nén tức giận.
“Quên đi, ngươi ở lại đi.”
Trong điện chỉ còn hai người chúng ta, hắn dựa vào giường, xem ta đem sâu thả lại bình.
“Ngươi tên gì?”
Ta không nói gì, băng bó vết thương thật kỹ, rồi dùng khăn tay ướt lau đi lớp trang điểm xấu xí trên mặt, ngước mắt lên mỉm cười duyên dáng và dịu dàng.
“Hợp Hoan, tên thiếp là Triệu Hợp Hoan.”
Vũ Văn Dật hơi giật mình, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm.
“Cũng có vài phần tư sắc.”
Tay hắn chậm rãi xoa khóe mắt ta, từ từ đi xuống, cuối cùng một phen bóp chặt cổ ta, ánh mắt đen tối.
“Bị ép tới hầu hạ ta, ngươi nhất định cũng cảm thấy ghê tởm.”
“Không sao, nếu ngươi thấy ghê tởm, có thể nói ra, ta nói Thái tử phi đổi người.”
Hắn nhìn ta chầm chầm, không bỏ xót bất cứ biểu tình nào trên mặt ta, nếu ta có một chút ghét bỏ, hắn sẽ lập tức bẻ cổ ta.
Khẽ cười một tiếng, ta không lùi mà tiến tới.
Cúi người nắm lấy đai lưng.
“Thái tử phi xuất thân cao quý, sao có thể săn sóc người khác.”
“Vẫn là để bọn nô tài hầu hạ ngài.”
Trong điện ám hương lượn lờ.
Hắn ánh mắt dần dần mê ly, rốt cuộc khống chế không được, xoay người đem ta đè ở dưới thân.
Nến đỏ lay động, đêm xuân trướng ấm.
Đêm đó, ta ôm lấy eo hắn, ở trên giường tân hôn của Thái tử, cuối cùng cũng phạm đúng tội mà kiếp trước bị đổ oan.
4.
Xong việc, Vũ Văn Dật đã ngủ.
Hệ thống rốt cuộc online, đối với ta điên cuồng gào thét.
“Vết thương hắn còn chưa hồi phục, cô dụ dỗ hắn hành sự, sợ hắn sống lâu quá hay sao?”
Nó tức giận đến nhảy nhót lung tung, giao diện sắp nổ tung.
Ta đấm nó thành từng mảnh.
Ngày ta trọng sinh, ta đưa nó một con dao tẩm độc, nói nó đi chém Thái tử, nó không đồng ý, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Tôi là mị chủ hệ thống, không phải thí chủ hệ thống.” (thí ở đây là gi.ết á)
"Đừng yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì cho cô cho đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ của mình."
Ta lúc ấy không nói hai lời, cho nó một đấm
Nó khuất phục.
Sau lại, nó lại bị ta buộc biến thành kỳ nhân, hiến kế giải độc bằng cổ trùng.
Khi quay lại thì nó khóc tràn màn hình.
"Tôi hẳn là hệ thống vô dụng nhất trong lịch sử."
"Sau này làm sao có can đảm đi gặp Chủ Thần..."
Ta mủi lòng và hứa sẽ không bao giờ đánh nó nữa.
Nhưng bây giờ, ta hối hận.
Hệ thống lải nhải, nói ta là yêu tinh hút máu người, dường như ngủ một giấc là có thể đem Thái tử hút khô.
Ta bị nó lẩm bẩm nhức đầu.
Nghiêng người nhìn Vũ Văn Dật mặt tái nhợt như tờ giấy, để tay lên eo hắn.
Chậm rãi đi xuống.
“Đừng đừng đừng, tôi câm miệng là được rồi.”
Hệ thống đại kinh thất sắc, như là bị người ta bóp lấy cổ, rốt cuộc không phát ra một chút thanh âm nào.
Thế giới trở lại yên tĩnh.
Ta vừa lòng mà thu hồi tay, xuống giường đem lư hương tắt đi, ngồi ở trước bàn trang điểm tinh tế đánh giá gương mặt kia.
Đôi mắt sáng long lanh, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, quyến rũ và gợi cảm khó tả.
Phó Vân Thanh ghen tị.
Khi xuất giá đều lựa chọn tỳ nữ có gương mặt xấu xí. Chỉ có ta là phượng hoàng lạc trong bầy gà.
Bởi vì ta có thể trang điểm nàng ta ba phần mỹ mạo, phóng đại đến bảy phần.
Nàng ta không thể sống thiếu ta.
Nhưng nàng lại sợ ta không an phận câu dẫn Thái tử, cho nên lệnh Hồng Tụ giám thị nhất cử nhất động của ta.
Đời trước, ta an phận thủ thường, giả xấu giấu mình, vốn tưởng rằng tới tuổi trưởng thành, nàng ta có thể vì tình cảm ngày xưa thả ta ra cung.
Nhưng mà ông trời không chiều lòng người.
Một năm cung yến Trung thu, Thái tử say rượu nhìn ta hai lần, Hồng Tụ liền bẩm báo Phó Vân Thanh, nàng ta không phân rõ trắng đen, kết tội ta mê hoặc chủ tử, sai người đem ta lột sạch xiêm y, sống sờ sờ treo cổ.
Ngày đó, nền đá xanh của Đông Cung bị máu tươi nhuộm đỏ.
Trước khi ý thức tiêu tán, ta nghe Phó Vân Thanh nói.
“Đây là kết cục mị hoặc chủ thượng, các ngươi xem mà làm gương.”
"Đi báo cho gia đình cô ta đến nhận xác."
Vì thế khi đệ đệ ta tới nhìn thấy chính là một đống thịt nát nằm trên đất.
Hắn khóe mắt muốn nứt ra, bạc đầu trong chớp mắt, mắt chảy ra huyết lệ.
Phó Vân Thanh vỗ tay và nói rằng đó là một vẻ đẹp hiếm có.
Các cung nhân vang lên tiếng cười vui vẻ.
Chỉ có đệ đệ đang quỳ trong sân, tay run rẩy cởi quần áo che đống thịt băm lại, sau đó lao tới tóm lấy cổ Phó Vân Thanh.
Hắn muốn cùng nàng đồng quy vu tận.
Đông Cung thị vệ đông đảo, kết cục rõ ràng.
Cuối cùng đệ đệ bị đánh gãy hai chân, bán vào Nam phong quán.
Hồn phách ta phiêu lãng ở giữa không trung, bị tiếng kêu thảm thiết đệ đệ chấn kinh đến thất khiếu đổ máu, mắt thấy ta liền phải hóa thành lệ quỷ.
Đúng lúc này, một cái tự xưng mị chủ hệ thống tìm tới ta.
Nó nói có thể giúp ta trọng sinh, mỗi lần mê hoặc được một quân chủ, ta có thể đổi một điều kiện, nhưng cũng tương ứng với một cái giá.
Hỏi ta có nguyện ý hay không.
Hệ thống là một tấm kính phát sáng, với một hình bóng mờ phản chiếu trên đó. Ta cẩn thận nhìn chằm chằm vào cái bóng.
Đó là một khuôn mặt nhăn nhó màu xanh và những chiếc răng nanh.
Miệng mở ra và đóng lại.
Ta nghe thấy giọng nói của chính mình.
"Ta sẵn lòng, bất kể giá nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.