Hợp Hoan - Hạc Cửu

Chương 3:




5.
​Ở Đông cung không có gì giấu được Phó Vân Thanh, huống chi Vũ Văn Dật cũng không có ý định giấu nàng ta.
Vì thế sáng ngày hôm sau, nàng ta nghe được tin tức liền chạy đến.
Lúc đó ta đang hầu Thái tử uống nước.
Hành động mãnh liệt tối qua khiến miệng vết thương bị rách.
Ống tay áo rộng thật bất tiện, nên ta vén tay áo lên, động tác mềm mại rắc thuốc bột lên miệng vết thương, sau đó lấy vải sạch quấn lại.
Mắt Vũ Văn Dật nhìn chằm chằm vào cánh tay của ta, đột nhiên mở miệng.
“Lúc lấy máu có đau không?”
“Không đau.”
Ta không ngẩng đầu lên, buộc một cái kết xinh đẹp trên miếng gạc và nhẹ nhàng nói: "Thiếp không sợ đau cũng không sợ chết, thiếp chỉ mong chữa khỏi bệnh cho Điện hạ."
Nam nhân khẽ cười một tiếng, xoa cánh tay ta.
Khi chạm đến vết dao rạch còn mới kia, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn một chút.
“Yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày cũng sẽ không để nàng chết.”
Có lẽ tâm trạng hắn đang vui nên đổi tư thế và cười đùa với ta.
“Nếu ta chết sớm…”
“Vậy thì nàng tự cầu đa phúc….”
Ta giương mắt nhìn hắn, không có nịnh hót nói Điện hạ tất sẽ thiên thu vạn tuế, mà là nghiêm túc nói từng câu từng chữ:
“Thiếp nguyện cùng Điện hạ đồng sinh cộng tử.”
“Điện hạ nếu có chuyện ngoài ý muốn, thiếp tuyệt không sống một mình.”
Có lẽ là biểu tình của ta quá trang trọng, hắn sửng sốt, khóe môi tươi cười chậm rãi thu hồi, nhìn chằm chằm ta nhìn thật lâu sau, đột nhiên một tay đem ta ôm tiến trong lòng ngực.
“Muốn chôn cùng ta, ngươi còn chưa đủ tư cách, lo mà sống tốt đi.”
Trong điện không khí yên tĩnh ấm áp.
Phó Vân Thanh lao vào ngay lúc này.
Thân mặc hồng y, trong tay cầm một bảo kiếm nạm đá quý, hùng hổ xông tới.
Thị vệ canh cửa khuyên không được nàng, lại không dám động thủ với Thái tử phi, chỉ vâng vâng dạ dạ mà đi theo phía sau.
Nhìn tư thế của ta cùng Vũ Văn Dật, nàng nháy mắt tức giận đến đỏ mắt.
“ Tiện nhân ăn cây táo, rào cây sung!”
Trường kiếm của nàng cách cổ ta chỉ một lóng tay..
Giây tiếp theo không chút do dự đã đâm tới, mắt thấy sắp cắt vỡ yết hầu của ta, Vũ Văn Dật nghiêng người một cái đem ta kéo đến phía sau bảo vệ, xoay người cả giận nói:
“Phó Vân Thanh, nàng muốn làm cái gì?”
“Buông kiếm!”
6.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Vũ Văn Dật mất kiên nhẫn với nàng ta.
Phó Vân Thanh sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, tức giận càng tăng lên, ngược lại dùng kiếm chỉ hắn.
“Vũ Văn Dật! Chàng vì một con tiện tì mà hung dữ với ta?”
Nghe được nàng gọi thẳng tên húy của trữ quân, bọn thị vệ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, một đám hận không thể cúi đầu thấp hơn nữa.
Sắc mặt Vũ Văn Dật cũng trong nháy mắt trầm xuống.
Phó Vân Thanh vốn quen thói kiêu ngạo, chưa bao giờ để ý sắc mặt người khác, thấy tình hình như vậy không những không thu liễm, ngược lại dùng mũi kiếm chỉ vào ngực Vũ Văn Dật nói:
“Chàng vẫn muốn che chở cho ả ta đúng không?”
“Được, ta đây hôm nay nhất định phải giết ả! Tránh ra cho ta!”
Vũ Văn Dật vẫn không né tránh, thần sắc âm trầm mà nhìn Phó Vân Thanh, từng câu từng chữ mà nói:
“Cô nói ngươi buông kiếm xuống!” (ảnh đổi xưng hô nha mọi người, vua ra lệnh cho thần)
Hai người im lặng giằng co, không ai nhường ai.
Bọn thị vệ và nha hoàn ai cũng không dám khuyên, tất cả đều quỳ ở trên mặt đất run bần bật.
Cả điện đều im lặng.
“Điện hạ, ngài tránh ra đi, thiếp chết không đáng tiếc, chớ có vì thiếp mà tổn thương Thái tử phi..”
Vũ Văn Dật siết chặt bàn tay ta, giấu vào trong lòng..
“Không cần sợ, việc này không liên quan đến nàng.”
Động tác này lại kích thích Phó Vân Thanh, hai mắt nàng đỏ đậm, tay nắm kiếm run run, nhìn dáng vẻ hận không thể giết cả hai chúng ta.
Vũ Văn Dật rũ mắt thấy thanh kiếm trước mặt hắn..
Xa hoa tinh xảo, phiếm hàn quang.
Là lễ vật hắn tặng cho Phó Thanh Vân nhân dịp sanh thần..
Năm ấy hắn chỉ mới mười bốn tuổi, khi cung nữ Ngự Thiện Phòng dâng thức ăn, không cẩn thận chạm phải cánh tay hắn, Phó Vân Thanh lập tức liền nổi giận, rút kiếm thị vệ, chém cánh tay cung nữ.
Kiếm không sắc bén, chém vài cái cũng chưa chém đứt.
Cung nữ đau đớn nằm trên mặt đất khóc lóc.
Chọc đến Phó Vân Thanh thấy phiền và mất bình tĩnh, Vũ Văn Dật vì dỗ nàng, liền sai người chế tạo một bảo kiếm chém sắt như chém bùn như thế.
Hiện giờ, thanh kiếm này không biết đã vấy bao nhiêu máu.
Để sát vào thậm chí có thể ngửi được mùi máu tươi.
Trước giờ Vũ Văn Dật vẫn không cảm thấy gì, hiện giờ kiếm chỉ thẳng mình, lại rốt cuộc cười không nổi.
Hắn nhìn chằm chằm Phó Vân Thanh, trong mắt lại không một tia ôn nhu.
“Thế nào, ngươi muốn hành thích trữ quân?”
Trước giờ, Hoàng hậu và Thái tử đều cưng chiều nàng, nàng vô pháp vô thiên, cũng không đem hoàng quyền để vào mắt.
Hiện giờ nhìn sắc mặt của hắn, lại là bỗng nhiên nhớ tới.
Hắn là quân, nàng là thần.
Nàng nháy mắt bừng tỉnh, ném thanh kiếm sang một bên, thất thố mà nhìn Vũ Văn Dật, nước mắt thoáng chốc bừng lên: “Trước khi thành thân chàng hứa hẹn với ta, muốn cùng ta nhất sinh nhất thế nhất chỉ hai người, chàng đã quên rồi sao?”
Nàng từ trước đến nay cao ngạo ương ngạnh, hiện giờ như vậy lại có chút nhu nhược đáng thương.
Dù sao cũng là nữ nhân được yêu chiều trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, Vũ Văn Dật đối nàng tuy có hận, nhưng hiển nhiên tình yêu càng nhiều, hiện giờ nhìn thấy nàng khóc, trong mắt xẹt qua một tia không đành lòng.
Phó Vân Thanh thấy hắn mềm lòng, khóc càng thêm lớn.
Tiến lên vài bước nhào vào trong lòng ngực Vũ Văn Dật, khi nhìn lên, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhẹ nhàng hô thanh.
“Biểu ca.”
Ôn nhu uyển chuyển.
Không thấy dấu vết của sự ương ngạnh vừa rồi..
Cảm giác được bàn tay to đang nắm chặt tay ta đột nhiên buông lỏng, ta nhẹ nhàng nâng nâng hắn cánh tay, ôn nhu nói:
“Điện hạ cẩn thận, chớ có đụng tới miệng vết thương.”
Vừa thay băng gạc, bởi vì Phó Vân Thanh nhào tới, lại chảy ra máu tươi, hồng hồng một vệt rất dễ thấy.
Phó Vân Thanh chỉ lo thể hiện sự đáng thương, căn bản không chú ý.
Tróng mắt Vũ Văn Dật cảm xúc dần dần đạm đi, lạnh lùng mở miệng: “Người đâu, đưa Thái tử phi hồi tẩm cung.”
Hắn đem người đẩy ra, xoay người ôm lấy ta quay vào giường.
Phó Vân Thanh sửng sốt, không rõ nam nhân mới vừa rồi thần sắc rung động, vì cái gì đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Giãy giụa suy nghĩ muốn nhào tới, rồi lại bị thị vệ ngăn lại.
Nàng khóe mắt muốn nứt ra, gân cổ lên hô:
“Vũ Văn Dật, không nên ép ta hận chàng!”
Nàng tự cho là dùng thế uy hiếp, nhưng mà đáp lại nàng, chỉ có tấm rèm dần dần buông xuống.
Cùng với đó là những âm thanh vui vẻ vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.