Hợp Hoan - Hạc Cửu

Chương 4:




7.
Phó Vân Thanh lẽ nào sẽ hận Thái tử. Nàng chỉ biết hận ta.
Ngày đó sau khi trở về, nàng sai người đem tất cả đồ vật trong phòng ta đập nát, ngay cả giường ngủ của ta cũng đem đốt.
Vũ Văn Dật vì bù đắp cho ta, trực tiếp nói ta dọn vào tẩm cung của hắn, cũng tự mình thỉnh chỉ, phong ta làm Trắc phi để trấn an.
Phó Vân Thanh tức đến điên rồi, vài lần tới tìm Thái tử đều bị cự tuyệt ngoài cửa.
Nếu là lúc xưa, phàm là nữ nhân khiến cho Thái tử chú ý, không quá ba ngày sẽ xuất hiện ở bãi tha ma ngoại ô.
Hiện giờ nàng không có biện pháp xử lý ta, nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp khác.
Sau giờ ngọ cắt máu cho sâu ăn, ta liền có chút thất thần.
Liên tiếp cắt vài nhát, cũng chưa cắt đúng chỗ, máu không ra nhiều, ngược lại làm cho da thịt lộ ra ngoài, mỗi vết cắt đều đáng sợ
“Đủ rồi!”
Vũ Văn Dật bắt lấy tay của ta, ánh mắt dò hỏi.
“Nàng có tâm sự?”
Trải qua mấy ngày nay giải độc trị liệu, thân thể hắn khôi phục càng ngày càng tốt.
Bệnh tật giảm bớt, khí thế càng thêm kinh người, ánh mắt của một vị Hoàng đế tương lai, khiến người ta kinh sợ.
Ta cúi đầu, vô ý lau mặt.
“Không có.”
“Không có nàng khóc cái gì?”
Hắn thở dài, nhéo cằm ta, khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của ta, mắt của hắn có một tia cười.
“Có cái gì muốn nói với ta?”
Ngữ khí giống như dỗ con cho con mèo.
Ta lắc lắc đầu, cẩn thận tránh vết thương trên ngực hắn, cúi người cọ vào cổ hắn.
Vũ Văn Dật cười, lồng ngực run rẩy.
Hiển nhiên tâm tình sung sướng.
Qua hồi lâu, ta rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn.
Tay nắm vạt áo hắn, thật cẩn thận mà nói:
“Trong nhà còn có một đệ đệ, thiếp cùng hắn đã nhiều năm không gặp,”
“Hiện giờ thiếp đã có người trong lòng, muốn cho đệ đệ gặp mặt được không?”
8.
Thị vệ Đông cung quả nhiên nhanh lẹ.
Vũ Văn Dật mới vừa ban lệnh xuống, không đến một canh giờ, đệ đệ đã được đưa đến trước mặt ta.
Người đã đến, nhưng hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.
Thị vệ quỳ trên mặt đất, tận chức tận trách mà bẩm báo quá trình.
“Ở nhà lao riêng của Phó gia mà tìm được, thời điểm thuộc hạ đến, đã bị hôn mê, những người đó đang chuẩn bị lau mình cho hắn, bị ta ngăn lại dùng vũ lực mới có thể cứu ra.”
“Điện hạ, chỗ Thái tử phi nên làm như thế nào….
Không nghe những gì được nói tiếp theo.
Ta cởi áo choàng ra và khoác cho đệ đệ.
Tinh tế đánh giá khuôn mặt của nó.
Khi ta rời quê nó chỉ mới 7 tuổi.
Năm ấy đại hạn, ruộng nương không thu hoạch được, nương bán ta vào Phó gia đổi 20 lượng bạc.
Đệ đệ không chịu, ôm tay ta mà cầu xin nương:
“Đem con bán đi, nô tài phải bị chủ nhân đánh, tỷ tỷ là nữ nhân yếu đuối, làm sao chịu nổi.”
Nương không nói chuyện, cắn răng cầm gậy đánh hắn, đem ta giao cho Quản sự.
Vào Phó gia năm thứ ba, nương mất vì bệnh.
Trong nhà chỉ còn lại một mình đệ đệ.
Thiếu niên mười tuổi, tự cày tự cấy, tự mình nuôi sống bản thân đến 14 tuổi, còn làm culi cho người ta, tích cóp tám lượng bạc, đến Phó gia muốn chuộc thân cho ta.
Nhưng mà Phó gia thu bạc, lại không chịu thả người, còn đem đệ đệ đánh một trận.
Đời trước, nó nằm trên giường nửa năm, mới vừa có thể xuống giường đi lại, liền nghe tin ta chết.
Ta nhẹ nhàng vỗ về gương mặt hốc hác của đệ đệ.
Xoay người nhìn thoáng qua sườn mặt căng chặt của Vũ Văn Dật, tươi cười gượng gạo..
Phó gia, lần này xui rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.