9.
Phó Vân Thanh kì này thực sự nổi điên.
Sau khi nàng sai người bắt đệ đệ ta. Nàng cưỡi ngựa quất roi khắp kinh thành. Kết quả là đánh trúng một vị Ngự Sử vừa hạ triều đang trên đường về nhà.
Sau khi Ngự sử bò dậy, trực tiếp bẩm báo Ngự tiền, nói Phó gia nuôi dưỡng tư binh, tâm thế cuồng vọng.
Hoàng thượng vì trấn an lão thần, hạ lệnh điều tra Phó gia.
Vốn chỉ là điều tra cho có hình thức. Kết quả tại địa lao cứu ra hơn trăm người, thậm chí còn có mấy con cái quan viên.
Nhìn kỹ, đều là ở trên triều đình đắc tội Phó gia.
Một đám bị tra tấn không ra hình người.
Mắt thấy sự tình bại lộ, binh lính Phó gia dốc toàn bộ lực lượng, muốn ngăn cản Ngự lâm quân mang con tin đi.
Chuyện lần này cực kỳ chấn động.
Hoàng thượng tức giận đến phun máu, mắng Phó gia khi quân võng thượng, này tội phải diệt!
Lệnh Hộ quốc đại tướng quân, đem binh lính Phó gia toàn bộ đánh chết.
Hoàng hậu nương nương thấy tình thế không ổn, lập tức thoát trâm thỉnh tội, ở bên ngoài Ngự thư phòng quỳ suốt một ngày, cầu Hoàng Thượng nghiêm phạt mẫu tộc của chính mình.
Hoàng hậu có thể vì nhi tử đại nghĩa diệt thân, nhưng Phó Vân Thanh không muốn.
Nàng nháo đến trước mặt Vũ Văn Dật, la to.
“Biểu ca, phụ thân của ta chính là cữu cữu của chàng, chàng không thể thấy chết mà không cứu a!”
“Lại nói, người nuôi dưỡng tư binh còn không phải là vì người muốn giúp chàng ngồi lên hoàng vị sao?”
Lời nói đại nghịch bất đạo như thế, nàng cứ như vậy tùy tiện mà nói ra, Vũ Văn Dật tức giận đến sắc mặt xanh mét, bóp nàng cổ, hung hăng tát nàng một bạt tai.
“Câm miệng cho ta!”
“Nói thêm nữa một câu, có tin cô sẽ giết ngươi!”
Ánh mắt hắn âm trầm đáng sợ, như là ác quỷ trong địa ngục bò ra, hận không thể đem nàng ta lột da rút gân.
Nàng ta ở trong mắt hắn thấy được sát ý rõ ràng.
Nàng ta sợ.
Không tự chủ được rùng mình một cái.
Bò dậy, che lại khóe môi rỉ máu chạy ra bên ngoài.
Vũ Văn Dật dùng mắt ra hiệu cho thị vệ ngoài cửa, người này khẽ gật đầu, giơ tay đem Phó Vân Thanh đánh bất tỉnh..
Không trung bỗng nhiên vang lên sấm sét, ầm vang một tiếng vang lớn.
Vũ Văn Dật đứng ở hành lang, mở miệng lời nói so với sấm sét còn điếc tai hơn, hắn nói:
“Tiễn Thái tử phi lên đường đi.”
10.
Vũ Văn Dật mới vừa nói xong, liền có thánh chỉ tuyên hắn vào triều.
Hắn đi vội vàng, thậm chí chưa kịp ra lệnh dùng cái phương thức gì tiễn Thái tử phi, thị vệ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tới hỏi ta.
Ta đứng ở hành lang.
Tùy ý liếc mắt một cái giá treo cổ trong góc.
Thị vệ ngầm hiểu, lập tức đem Phó Vân Thanh trói lại.
Dưới trời mưa to.
Phó Vân Thanh bị xối tỉnh, nhìn thấy tình hình trước mắt lập tức điên cuồng giãy dụa.
Tê tâm liệt phế kêu khóc âm thanh xé rách màn mưa, ta không đành lòng xem, đỡ cánh tay nha hoàn trở về tẩm cung, trước khi đi ra lệnh
“Thái tử phi quan tâm người nhà, sau khi kết thúc, chớ quên gọi Phó phu nhân đến đón nàng về nhà.”
Mọi người sôi nổi khen ngợi: “Nương nương thiện tâm!”
Bỗng nhiên, khóe mắt ta liếc đến một hình bóng quen thuộc, bước chân dừng lại, “Đúng rồi, có một nha hoàn tên Hồng Tụ, rất được Thái tử phi yêu thích, đừng quên đưa ả theo hầu hạ Thái tử phi.”
Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai vang lên từ phía sau.
Tâm tình ta sung sướng, chậm rãi nhếch môi.
Thật tốt, bớt đi một người chướng mắt.
Đêm nay,Hoàng cung cũng không an tĩnh.
Hoàng hậu lấy cái chết tạ tội, Phó gia 270 người, toàn bộ bị phán bảy ngày sau chém đầu.
Hoàng thượng vốn chính là nỏ mạnh hết đà, hiện giờ bị kích thích, hôn mê bất tỉnh, Thái tử cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà ở trước mặt hầu hạ nửa tháng.
Tuy nhiên Hoàng thượng vẫn băng hà.
Ngày Thái tử đăng cơ, phong ta làm Quý phi.
Hắn mặc long bào, ôm ta vào lòng, giọng nói yếu ớt cùng mỏi mệt.
“Hợp Hoan, trẫm hiện tại chỉ có một mình”
“Hoàng Thượng, ngươi còn có ta.” Ta đem tay đáp ở hắn bối thượng, nhẹ giọng trấn an: “Ta sẽ vĩnh viễn bồi ngươi.”
Tân đế đăng cơ chuyện thứ nhất, chính là muốn tuyển phi.
Vì đền bù phía các đại thần trước đây bị Phó gia hãm hại, nhóm tú nữ đầu tiên được tuyển từ trong nhà các đại thần này.
Tuy rằng có nhiều phi tử như thế, nhưng hắn thích nhất là tới tẩm cung của ta.
Hắn thường nói, khi sinh mệnh hắn bị đe đọa, chỉ có ta cam tâm tình nguyện ở bên hắn, không giống các nữ nhân đó.
“Chỉ có ở bên cạnh nàng, trẫm mới cảm thấy an tâm.”
“Đúng rồi, trẫm cho đệ đệ nàng vào cấm quân, về sau liền đi theo bên người trẫm, như vậy nàng cũng có thể thường xuyên nhìn thấy hắn.”
Lúc trước ta có vài lần xin cho đệ đệ về quê, đều bị Vũ Văn Dật cự tuyệt.
Thì ra hắn sớm đã có tính toán.
Ta vuốt ve khuôn mặt hắn, liếc mắt đưa tình, vạn phần nhu thuận.
“Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng chăm sóc.”
Trong cung mỗi người đều nói Hoàng thượng yêu tha thiết Quý phi, cho nên yêu ai yêu cả đường đi.
Chỉ có ta biết, hoàng gia nào có cái gì chân ái, đó chỉ là trò chơi quyền lực của Hoàng đế để thao túng con người mà thôi.