*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối hôm đó, Hiccup nằm trên giường, xoay xoay quả lạ nọ trên tay mình.
Sau khi cơn bão đi qua, họ đã trở về, không chỉ Toothless mà toàn bộ rồng đang sống trên đảo đều bị cái cây lạ đó thu hút, chúng đi theo cậu, bày ra đủ mọi tư thế xin ăn, một số con còn cố gắng ăn cắp trái cây trong túi cậu, tất cả đều bị Toothless dọa đi hết.
Cái cây kia đang yên vị trong nhà họ, phát ra ánh sáng mờ ảo.
Toothless im lặng mở to hai mắt nằm cạnh cậu. Cái giường vốn không to, một người một rồng cùng nằm lên càng có cảm giác nhỏ hẹp.
Hiccup xoay mặt về phía nhóc rồng, xoay xoay trái cây trong tay: “Anh bạn, đây là cái gì? Một loại cỏ mèo dành riêng cho rồng hay cái gì đó tương tự hả?”
Toothless nhìn chăm chú vào quả nhỏ trên tay cậu, giương mắt tròn xoe nhìn khi nghe cậu hỏi, sau đó thấy đối phương không có ý định cho mình ăn nốt trái đó, bèn xoay người, quay mông về phía Hiccup, nhắm mắt, trong cổ họng còn không quên phát ra tiếng ngày trầm trầm.
Bàn tay Hiccup dừng lại, khóe miệng cong lên, sau đó cậu giả vờ như muốn ăn trái cây nọ: “Có vẻ như mình phải tự tìm hiểu rồi, haizz, biết sao được, đâu có ai thèm để ý đến mình. Không biết ăn vào mùi vị sẽ như thế nào nhỉ?”
Cái đầu đen vẫn giữ nguyên vị trí, nhưng hai lỗ tai thì dựng đứng lên nghe ngóng, cuối cùng cụp xuống, quyết đoán nhắm mắt ngủ. Hiccup thấy thế, bèn nhún vai: “Ok, tốt thôi.” Sau đó với tay tắt đèn vén chăn.
Bóng tối nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ căn phòng, chỉ còn ánh sáng từ cái cây kỳ lạ nọ, cùng chút le lói từ chiếc túi vải đựng trái cây.
Trong bóng đêm, đột nhiên vang lên một âm thanh ‘xì…..’ rất nhẹ.
Sau đó là tiếng la hét của cả Hiccup lẫn cha cậu – người ngủ ngay phía dưới lầu:
“Toothless, không được xì hơi trong nhà! Thối quá đi!”
=====
Màn đêm bao phủ toàn bộ biển cả, ánh trăng phủ lên đảo Berk một lớp ánh sáng bạc như tấm mạng che mặt của cô dâu, tiếng sóng biển vỗ vào mỏm đá như một điệu hát ru dịu dàng, âu yếm.
Toothless cuộn tròn thân hình to lớn của mình trên sàn, bốn chân hơi giật giật. Con rồng nhỏ đang mơ, mơ thấy chính mình đang bay lượn trên bầu trời, đột nhiên bị một tia sét đánh trúng.
Cảm giác điện chạy dọc theo từng khớp xương, từng miếng vảy khiến nhóc thấy khó chịu, tiếng rù rừ trong họng một chuỗi âm thanh trầm thấp.
======
Sáng hôm sau
Hiccup mở mắt dậy, vừa dụi mắt vừa tìm cái chân giả của mình để ngay góc giường, bỗng cậu khựng lại, lại lấy tay dụi mắt thật mạnh nữa, nhìn quanh.
Ngay trên sàn, nơi bình thường con rồng nhà cậu sẽ cuộn tròn, nay cũng có một khối tròn đang ngáy, nhưng khối này nhỏ hơn rất nhiều, giống như một người đang được bao bọc lại bằng đôi cánh vậy. Khối tròn ấy xoay người, mở tung hai cái cánh ra, nếu là ngày trước, thì cậu sẽ thấy một con Night Fury ngủ mê ngửa bụng chổng bốn chân lên trời, nhưng hôm nay, Odin phù hộ cậu, Hiccup nhìn thấy một thanh niên trần như nhộng, với đôi cánh mở to trải ra hai bên, và cái đuôi đang thích thú phe phẩy!
“TOOTHLESS?!” Hiccup la to, sau đó vội vàng bịt miệng mình lại, khi nhìn thấy sinh vật lạ kia mở mắt. Cặp mắt xanh lá to tròn, với đồng tử dãn to như mèo nhìn thẳng cậu đầy lười biếng và chán ghét vì bị đánh thức.
Hiccup đứng dậy, bước lại gần, chọt chọt vào cánh tay sinh vật nọ, sau đó sờ sờ đôi cánh, rồi lại nâng cái đuôi.
Đây chắc chắn là Toothless, không thể sai đi đâu được!
“Nhóc biến thành người rồi … Uhm, một phần nào đó là người!”
Vừa nói vừa chọt cái cánh gần mình. Toothless theo thói quen, quay sang choàng tay ôm lấy cả người cậu vào lòng, cái đầu xù cọ vào cổ Hiccup, cả tay lẫn chân đều quấn lên người cậu, đuôi dài phía sau cuộn tròn hai người lại.
Bất ngờ, Hiccup cứ như vậy mà được ôm vào lòng mỹ nam.. rồng, cậu đỏ mặt khi con rồng ngốc theo thói quen cọ sát thân mình lên người cậu.
Hiccup chỉ thích người cùng giới, cậu biết điều này từ rất lâu rồi.
Ngay từ nhỏ cậu đã biết mình khác biệt, là một người Viking không giống mọi người, cậu không cơ bắp hay hiếu chiến, và có lẽ… việc cậu không thích phụ nữ cũng chỉ thêm một điểm khác biệt nữa mà thôi.
Một chàng đồng tính khỏe mạnh ha ha, không có người yêu, vào một buổi sáng sớm tinh mơ được ôm và cọ cọ bởi một anh chàng… khác, nghe như một công thức thảm họa mà mọi người biết kết quả rồi.
Hiccup đỏ mặt, cậu nhỏ nhà cậu bị đánh thức rồi, mà tên ngốc nào đó còn vừa ôm vừa cọ liên tục.
Khi Toothless là rồng cậu không thấy khi được ôm, cảm giác lúc đó cũng chỉ giống như ôm một con cún da lông hơi cứng chút thôi, đâu như bây giờ, da thịt người vừa mềm vừa ấm, cọ sát qua lớp áo ngủ mỏng dính, khiến cậu có chút giữ không nổi. Chưa nói đến việc đối phương còn đang lõa thể…
“Toothless, ngừng… lại chút!”
Cặp mắt xanh mở ra nhìn cậu, vừa sáng vừa to, tên thanh niên nọ còn ngây thơ nghiêng đầu qua, khiến khuôn mặt dễ nhìn nọ càng toát lên vẻ… muốn bị phạm tội, Hiccup đỏ mặt. Đẩy cái đuôi đang quấn quanh eo mình ra, Toothless ngồi xuống, hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
“C…Chuyện g..gì?” Âm thanh trầm thấp phát ra từ cổ họng, có vẻ không quen lắm nên còn chút ấp úng.
Hiccup ôm mặt. Ôi trời, lại thêm kỹ năng giọng nói vừa trầm vừa ấm như thế này thì bảo cậu làm sao sống đây. Cố gắng nhìn vào mắt Toothless, không chú ý tới thân hình nam nhân trưởng thành ( phía dưới.
“Nhìn từ cổ trở lên thôi, Hiccup! Tập trung vào!” Hiccup thầm nghĩ, sau đó….
Cậu lén nuốt nước miếng, hóa ra rồng khi thành người lại đẹp trai thế.
Đường nét khuôn mặt gọn gàng, sắc bén, từng đường nét từ sống mũi tới đôi môi, khóe mắt đều như tạc tượng.
Khác với người thường, tai của Toothless hơi nhọn và có vẻ vẫn xoay được, dọc theo khuôn mặt là những miếng vảy nhỏ màu đen, càng làm tôn lên đôi mắt to màu lục, con ngươi mở lớn như mắt mèo, Hiccup thậm chí có thể nhìn rõ hình phản chiếu của chính mình trong đó.
Mái tóc đen bù xù xỏa tăng thêm phần hoang dại, toàn bộ cơ thể người nọ là một màu đồng khỏe mạnh và gợi cảm, từng khối cơ bắp chắc nịch, tuy không đồ sộ nhưng ẩn giấu đầy sức mạnh, toát lên vẻ nam tính hấp dẫn.
Thấy cậu im lặng nuốt nước miếng mà không nói gì, Toothless theo thói quen… lè lưỡi liếm mặt cậu, bất quá lần này lưỡi nhỏ quá, nên thay vì liếm toàn mặt, lại thành liếm từ dưới cằm lên chóp mũi, rồi quay sang liếm hai bên má. Chiếc lưỡi ấm mang theo răng cưa nhỏ, cảm giác như lưỡi mèo liếm láp trên mặt khiến Hiccup đỏ bừng, vội đẩy con rồng ngu ấy ra, thế nhưng hai cánh tay và một cái đuôi quấn quanh người cậu khiến cậu không thoát ra được.
“Nói chuyên đàng hoàng! Tại sao cậu lại hóa thành người?” Hiccup đỏ mặt, cậu nhỏ phía dưới bừng bừng sức sống, nếu còn bị ôm nữa chắc chắn sẽ bị phát hiện mất.
Toothless nghiêng đầu, sau đó nhìn xuống chính mình. Đôi mắt xanh mở lớn, anh chàng vội vàng đứng dậy, xoay xoay người, sờ sờ lỗ tai và đuôi, rồi ôm lấy Hiccup, bập bẹ phát âm “N….ng…người” vừa chỉ vào chính mình.
Hiccup vội xoay mặt đi, Odin phù hộ, mỹ nam trần truồng xoay người trước mặt cậu, cậu thấy mũi mình hơi nóng, nếu tiếp tục nhìn sẽ ngất mất.
“Ừ, ừ, thấy rồi. Bây giờ cậu là người, cậu có biết lý do tại sao qua một đêm lại thay đổi không?”
Chàng thanh niên nọ chỉ vào cái cây trên bàn của cậu. Hiccup lấy tay đập trán mình, phải rồi, chắc chắn là tại cái cây này, trí tuệ của mình sáng nay sao thấp quá…..