Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 11: Cân ban vô địch (nhị)




Dưới sự ma ma thặng thặng (lề mề) của Kỷ Vô Địch, phải đến khi trăng treo đầu cành hai người mới về được tới Huy Hoàng Môn.
Tả Tư Văn đang ngồi trong viện tử (sân) gác cửa chờ người, thấy bọn họ cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Viên Ngạo Sách xem vào trong mắt, không khỏi cười lạnh nói: “Lẽ nào các ngươi sợ ta lừa bán mất hắn sao?”
Tả Tư Văn để biểu đạt sự chí công vô tư của mình, vẻ mặt chân thành nói: “Chúng ta lo lắng môn chủ, cũng lo lắng Viên tiên sinh.”
Hắn có cái gì cần lo lắng? Viên Ngạo Sách bĩu môi, đảo mắt đã thấy Kỷ Vô Địch chính là mở to một đôi mắt sáng quắc nhìn mình, trong đầu không khỏi hiện lên các loại sự tình từ sau khi hắn và Kỷ Vô Địch gặp nhau, đột nhiên nghĩ lo lắng của Tả Tư Văn cũng rất có lý.
“Muộn thế này rồi mà môn chủ và Viên tiên sinh còn đi nơi nào vậy?” Thượng Thước nói.
Kỷ Vô Địch nhìn về phía Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách tiện tay đem bao phục trên lưng cởi xuống, ném trên mặt đất.
“Chúng ta đi mua kiếm.” Kỷ Vô Địch ngồi chồm hổm trên mặt đất đem bao phục cởi ra, lộ ra tàn đao tàn kiếm đã bị cắt thành hai đoạn bên trong.

Hạ Hối là người đầu tiên nhảy dựng lên, “Môn chủ! Là tên thương gia nào lòng dạ hiểm độc cư nhiên khi dễ ngươi như thế! Bán toàn một đống phế liệu, ta không tới giáo huấn bọn hắn một chút không được!”
Dùng hiểu biết của Tả Tư Văn về Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách, trong tình huống bình thường, bọn họ không khi dễ người khác đã là may rồi, người khác dám khi dễ bọn họ, nhất là khi cả hai người đều ở đó, căn bản là không có khả năng.
Vì vậy hắn một tay ngăn cản Hạ Hối đang xắn tay áo chuẩn bị hướng phía ngoài chạy đi, chậm rãi hỏi thăm: “Trong này có lý do gì sao?”
Kỷ Vô Địch lại nhìn Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách nói: “Hắn bán đích thật đều là phế liệu.”
“Bất quá trước lúc bán là phế liệu hoàn chỉnh, sau đó thì… bị hư hết rồi.” Kỷ Vô Địch giải thích nói.
Thượng Thước khom lưng nhặt lên đoạn kiếm, qua lại xem xét mấy lần, “Là do nội lực đánh gãy. Theo ta biết, ở trấn nhỏ dưới chân núi có một Đả thiết phô của lão Vương. Mà dùng kinh nghiệm nhiều năm lui tới giữa ta và hắn mà xem, khả năng hắn là cao nhân thâm tàng bất lộ làm… bằng không.”
“Nó là vì sao lại hư thế?” Hạ Hối suy nghĩ một chút, kêu lên, “Chẳng lẽ là bị đánh cướp? Đáng ghét! Không nghĩ tới cư nhiên có người dám ở địa bàn của Huy Hoàng Môn ta đánh cướp môn chủ của Huy Hoàng Môn! Ta, ta muốn đi giáo huấn hắn một chút!”
Tả Tư Văn nói: “Tuy rằng võ công môn chủ chúng ta không bằng lão môn chủ, nhưng cũng không phải là người có thể bị đánh cướp đơn giản như thế. Huống chi còn có Viên tiên sinh ở đó.”
Lời hắn nói mơ hồ muốn nhắc nhở mọi người chuyện võ công của Kỷ Vô Địch rất kém cỏi tuyệt không thể tiết lộ cho Viên Ngạo Sách được.
Khôn khéo như Thượng Thước, linh mẫn như Chung Vũ tự nhiên nghe cái là hiểu. Hữu Khổng Vũ tuy rằng bụng dạ thẳng thắng, nhưng điểm ấy sự tình chính là cũng rất thông suốt. Chỉ có mình Hạ Hối là vẫn còn hét lên: “Thế nhưng có mình Viên tiên sinh…”
Hữu Khổng Vũ thấy Tả Tư Văn nháy mắt ra hiệu, liền xuất thủ điểm á huyệt của Hạ Hối.
Tả Tư Văn mỉm cười nói: “Một mình Viên tiên sinh cũng sẽ không ảnh hưởng gì dến việc môn chủ xuất thủ hết.”
Viên Ngạo Sách mắt lạnh xem bọn hắn diễn trò.
Thượng Thước vội vàng nói sang chuyện khác: “Lại nói tiếp, sắp tới thọ thần của Lăng Vân đạo trưởng. Để không phải dọc đường bôn ba vội vã, môn chủ sớm ngày khởi hành là tốt nhất.”
“Nhất định phải đi sao?” Kỷ Vô Địch cau mày, vô cùng không muốn hỏi.
“Đây là tự nhiên. Không phải môn chủ đã chính mồm đáp ứng Lăng Vân đạo trưởng rồi sao?” Tả Tư Văn vừa nói, vừa dùng ánh mắt nhắc nhở với Kỷ Vô Địch về sự tồn tại của Viên Ngạo Sách. “Ta biết môn chủ trước nay không thích xa nhà, thế nhưng Lăng Vân đạo trưởng là thái sơn bắc đẩu [1] của võ lâm, là cao nhân tiền bối chân chính, huống chi hắn lần này là tự mình đến mời, vô luận thế nào ngươi cũng không thể từ chối được.”
Kỷ Vô Địch quay đầu nhìn Viên Ngạo Sách, “Vậy A Sách sẽ đi cùng ta chứ?”
Tả Tư Văn khóe mắt giật giật, vội vàng nói: “Viên tiên sinh vừa rời khỏi Thập Ác lao, chắc hẳn còn việc quan trọng muốn làm. Môn chủ hà tất ép buộc.”
Nếu như nói lúc đầu hắn còn có ý muốn giám sát Viên Ngạo Sách, thì từ sau khi thấy Kỷ Vô Địch bám dính theo hắn như cái đuôi xong, ý định này hoàn toàn tan thành mây khói hết. Tuy rằng Kỷ Vô Địch lúc nào cũng nói mình là đoạn tụ, nhưng hắn tới giờ vẫn cho đó là chuyện cười. Thế nhưng giờ xem lại, chuyện cười này tựa hồ đã không thể cười nữa. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, hắn nghĩ chính là để Viên Ngạo Sách rời đi tương đối hảo. Hơn nữa xem Viên Ngạo Sách, thấy hắn cũng không phải là kẻ lật lọng, hẳn là chưa đến nỗi trọng đạo phúc triệt [2], vừa mới rời khỏi Thập Ác lao đã muốn đối với trên dưới trong Huy Hoàng Môn hạ thủ.
“A Sách…” Kỷ Vô Địch kéo lấy tay áo hắn.
Viên Ngạo Sách bất động thanh sắc đem tay áo kéo về, sau đó thản nhiên nói: “Cũng được. Dù sao thì ta cũng muốn nhìn một chút, xem giang hồ hôm nay đến tột cùng là đã bị giảo hợp [3] thành cái dạng gì rồi.”
“Kỳ thực không có gì đáng xem hết.” Tả Tư Văn một cái kéo Kỷ Vô Địch giấu ở sau lưng, “Giang hồ lui tới cũng chỉ có nhiêu đó. Từ tám năm trước lúc ngươi… Khái, bọn họ đều sống rất tốt.”
Viên Ngạo Sách mỉm cười, ánh mắt ở trên mặt hắn đảo qua, rơi xuống trên khuôn mặt đang chờ đợi phía sau lưng hắn, “Kỷ đại môn chủ lúc để ta rời khỏi Thập Ác lao thì tựa hồ đã ước định quá muốn ta làm tùy tùng cho hắn hai năm. Ta Viên Ngạo Sách tuy rằng giết người vô số, nhưng lời nói ra chưa từng thu hồi lại. Ngươi là muốn ta trở thành kẻ tiểu nhân hủy đi ước hẹn sao?”
Tả Tư Văn há há miệng.
Viên Ngạo Sách lại nói tiếp: “Đương nhiên, nếu như muốn hủy ước hẹn, không phải là toàn bộ đều hủy, coi như ta cũng được thoải mái rồi!”
Thượng Thước bổ cứu [4] nói: “Đâu có đâu có. Viên tiên sinh trọng lời hứa, thiên hạ đều biết. Bọn ta sao có thể hoài nghi. Sắc trời không còn sớm, Viên tiên sinh không bằng sớm đi nghỉ ngơi đi? Chúng ta còn có chút việc môn nội của Huy Hoàng Môn, muốn thỉnh giáo môn chủ.”

Việc môn nội của Huy Hoàng Môn?
Cũng phải, hắn bất quá chỉ là một tên tùy tùng nho nhỏ mà thôi!
Viên Ngạo Sách nghĩ nắm tay phi thường phi thường ngứa.
“Viên tiên sinh?” Thượng Thước nhẹ giọng nhắc nhở nói.
“Hanh. Huy Hoàng Môn từ lúc Kỷ Huy Hoàng chết, cũng đích xác không có gì đáng để ta lưu ý.” Viên Ngạo Sách ngạo nghễ xoay người, theo hướng Tương Phi Lâu mà đi tới.
Nhìn hắn đi xa Tả Tư Văn đánh giá một chút, đang muốn mở miệng, chợt nghe bên ngoài oanh một tiếng, cây đại thụ tán cao che trời ở mái hiên phía tây chậm rãi tiêu thất khỏi đường nhìn.

“Trở lại chuyện chính, môn chủ, ngươi sao có thể để Viên Ngạo Sách cùng ngươi đi Vũ Đương?” Tả Tư Văn là người đầu tiên đưa ra chất vấn.
“Vì sao không thể? Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt a.” Kỷ Vô Địch cười đến thập phần hạnh phúc.
Thượng Thước nói: “Nếu hắn nửa đường phát hiện môn chủ võ công kém cỏi, tâm tồn ác ý thì làm sao bây giờ?”
Tả Tư Văn gật đầu nói: “Không sai, hắn đến nay vẫn chậm chạp không làm khó dễ, thứ nhất là hắn thực sự trọng hứa hẹn, thứ hai, cũng có thể hắn kiêng kỵ danh tiếng của lão môn chủ, theo đó cũng kiêng kỵ võ công của môn chủ.”
Chung Vũ lần đầu tiên xen vào nói: “Ta lại không thấy vậy.”
Thượng Thước ngạc nhiên nói: “Vậy thì vì sao?”
“Tịch mịch.” Chung Vũ nhìn chỗ cái cây tiêu thất, ngân nga nói.
Hữu Khổng Vũ cũng nói: “Ta cũng hiểu được.”
Thượng Thước kinh nghi nói: “Lẽ nào Viên Ngạo Sách thực sự tịch mịch đến mức mọi người ai cũng thấy sao? Sao ta không cảm giác được?”
Hữu Khổng Vũ nói: “Ta là nói, ta cũng không nghĩ hắn kiêng kỵ võ công môn chủ. Các ngươi nghĩ đi, tiếng bước chân môn chủ phù phiếm như thế, đừng nói là Lăng Vân đạo trưởng, cao thủ cỡ như Viên Ngạo Sách, chỉ cần là một người luyện võ phổ thông cũng có thể nghe ra được ít nhiều. Lăng Vân đạo trưởng là bị chúng ta nói dối mà quá quan, thế nhưng Viên Ngạo Sách không có. Thế mà hắn cũng chưa từng đề cập qua…”
Tả Tư Văn kinh ngạc nhìn hắn, “Không nghĩ tới ngươi cư nhiên cũng có ngày thông minh lên.”
Hữu Khổng Vũ vênh mũi lên trời nói: “Đó là vì ta đem thông minh dùng vào con đường luyện võ, không như tên bại hoại nào đó, văn không ra văn, võ không ra võ.”
“Ta văn không ra văn võ không ra võ?” Tả Tư Văn giận đến phát run, “Năm đó nếu không phải do ta ngưỡng mộ nhân phẩm võ công của lão môn chủ, thì từ lâu đã trở thành văn võ song khoa trạng nguyên, cao cư (địa vị cao) triều đình, chỉ điểm thiên hạ rồi! Nhìn dáng vẻ của ngươi, bất quá cũng chỉ là xuất thân lục lâm.”
Hữu Khổng Vũ trừng to mắt nói: “Lục lâm thì sao chứ? Lục lâm có nhiều thiết tranh tranh (boong boong) hán tử trọng tình trọng nghĩa! Chung quy so với kẻ tự cho mình là phong lưu, kỳ thực tư văn bại hoại chỉ có nửa thùng nước còn tốt hơn nhiều lắm.”
“Trừ tư văn bại hoại ra, lẽ nào ngươi không có từ khác sao hả? Ngươi cái tên thất phu ngực không vết mực, dốt đặc cán mai. Luôn mồm nhân nghĩa đạo đức, sợ rằng bốn chữ nhân nghĩa đạo đức đứng ở trước mặt ngươi, ngươi cũng nhìn không ra nữa? Nói ta tư văn bại hoại, ngươi bất quá cũng chỉ là đám phi cầm tẩu thú khoác da người mà thôi! Không phải, nói ngươi phi cầm tẩu thú, ta còn hổ thẹn thay cho mấy con gà trong viện nữa kìa.”
Tả Tư Văn chửi nhanh, đi còn nhanh hơn. Chờ Hữu Khổng Vũ kịp phản ứng thì, từ lâu đã đất trống không người.
Thượng Thước an ủi nói: “Hữu hộ pháp, Tả hộ pháp hắn chỉ là nhất thời nhanh miệng, không có ác ý.”
“Hanh! Các ngươi nhất khâu chi lạc, ngươi ít thay hắn nói tốt!” Hữu Khổng Vũ bực bội bỏ nhanh lại một câu, đạp trên mái nhà hướng ánh trăng đi mất.
Thượng Thước bị bỏ lại thấp giọng sửa sai nói: “Là nhất khâu chi hạc (cá mè một lứa, anh Hữu nhầm 1 từ =_=).”
Kỷ Vô Địch trái nhìn phải nhìn, thấy không ai nói gì, nhân tiện nói: “Các ngươi nếu không có chuyện gì, ta đi tìm A Sách đây.”
“Môn chủ.” Thượng Thước thở dài, Tả Hữu hai đại hộ pháp không ở, trọng trách khuyên bảo môn chủ đành phải tới phiên Thượng đường chủ hắn thôi. Kỳ thực hắn rất hoài nghi Tả Tư Văn cùng Hữu Khổng Vũ căn bản là giả bộ cãi nhau, đem cục diện rối rắm ném qua cho hắn.
“Ân?” Kỷ Vô Địch nhìn hắn.
Thượng Thước nói: “Môn chủ. Bất luận Viên tiên sinh có biết tình hình hiện nay của môn chủ không, thì ít ra là vì Huy Hoàng Môn, môn chủ nhất định cũng phải làm ra phong phạm của cao thủ một phái. Ta nghĩ môn chủ sẽ không đến mức ngay cả tâm nguyện của lão môn chủ cũng không thực hiện chứ?”
“Tâm nguyện của cha ta là muốn ta mỗi ngày giả dạng cao thủ, giúp Huy Hoàng Môn ở trong võ lâm gạt ăn gạt uống?” Kỷ Vô Địch rất kinh ngạc. Y chưa bao giờ biết cha mình lại có thể biết trước như thế.
Trình độ bẻ cong lý giải ở bậc này đối với Thượng Thước mà nói, quả thực chỉ là mưa bụi. Hắn nói: “Tâm nguyện của lão môn chủ là khiến Huy Hoàng Môn phát dương quang đại, khiến môn chủ trong chốn võ lâm kế thừa uy vọng và danh tiếng của lão môn chủ.”
Kỷ Vô Địch bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm đen kịt nói: “Thế nhưng, tâm nguyện của ta chính là thay A Sách sinh một em bé mập mạp. Sau đó một nhà chúng ta khoái khoái lạc lạc cùng nhau sinh sống.”

Thượng Thước che mặt thở dài. Tâm nguyện của hai đời môn chủ trong Huy Hoàng Môn thực sự cái sau so cái trước càng lúc càng quái dị.
***************
Đến Vũ Đương, hai vị hộ pháp và Hạ Hối ở nhà giữ nhà, chỉ còn Thượng Trung hai vị đường chủ, làm sao ‘quản lý’ nổi môn chủ nhà mình đây??
Nếu phải chọn giữa môn chủ và gió lạnh, hắn chọn gió lạnh.
Một cái xe ngựa, hai người bên trong, hai người bên ngoài.
Kỷ Vô Địch nói: Ta phải bảo vệ A Sách!!!
***************
[1] thái sơn bắc đẩu: người được người người kính trọng ngưỡng mộ
[2] trọng đạo phúc triệt: đi lên vết xe đổ, chắc ý nói là lặp lại việc gì đó không tốt
[3] giảo hợp: tách ra hợp lại
[4] bổ cứu: sửa chữa, làm gì đó để tình hình không trở nên tệ hơn nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.