Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 12: Cân ban vô địch (tam)




Sáng sớm ngày kế, trời mới tảng sáng, Kỷ Vô Địch đã bị Tả Tư Văn dùng cả lôi kéo xách để túm ra khỏi ổ chăn.
“A Tả. Cho dù ngươi muốn cùng ta bỏ trốn, ít nhất cũng phải chờ ta lĩnh xong tiền tiêu vặt tháng này đã.” Kỷ Vô Địch giãy dụa ôm lấy khung cửa, “Toàn bộ tiền ta tháng trước vất vả dồn được đều tiêu hết vào Đả thiết phô của lão Vương rồi. Không có tiền, sinh hoạt của chúng ta sẽ không hạnh phúc.”
Tả Tư Văn cầm lấy tay y, ngạnh sinh sinh đem y từ trên khung cửa lôi ra, “Môn chủ! Tiền tiêu vặt tháng sau của ngươi ta đã để trong bao phục của ngươi rồi.”
Kỷ Vô Địch cuối cùng cũng thanh tỉnh được vài phần, kinh ngạc nhìn hắn, “A Tả. Thật không nghĩ tới ngươi vì bỏ trốn, lại dám tham ô.”
Tả Tư Văn tức giận đến mức khóe miệng méo xệch méo xệch, “Môn chủ, cảm tạ tín nhiệm của ngươi. Thế nhưng rất không may, ta không có tham ô, ta chỉ là thông qua một khoản cho ngài làm lộ phí đến Vũ Đương sơn thôi.”
“Vũ Đương sơn? Ai nói ta muốn đi Vũ Đương sơn chứ?” Kỷ Vô Địch trừng to mắt.
“Việc này không cần ngươi nói, ngươi trực tiếp đi là được.”
“A Tả, ta thấy ngươi như vậy là sai rồi.” Kỷ Vô Địch kháng nghị nói, “Ta nghĩ loại chuyện này hẳn là cần được chính môn chủ đồng ý chứ.”
Tả Tư Văn nói: “Đáng tiếc trừ ngươi ra không ai nghĩ như thế.”
Kỷ Vô Địch nói: “A Tả, ngươi có hay không nghĩ, ta hình như bị mất quyền lực rồi?”
“Nếu như môn chủ nguyện ý, ta lập tức đem tất cả việc làm ăn cùng quyết trạch trên dưới Huy Hoàng Môn trả lại vào tay ngươi.” Tả Tư Văn nhìn y chăm chú nói.
“… A Tả, ngươi không biết ta thích cảm giác bị mất quyền lực đến thế nào đâu.”
“Hãy bớt sàm ngôn đi. Môn chủ, ngươi chính là nhanh nhanh khởi hành. Thượng Thước và Chung Vũ đã chờ ngoài cửa rồi. Ngươi lên đường cẩn thận.” Nói, hắn vội vã đưa y đẩy ra bên ngoài.
Kỷ Vô Địch vừa đi vừa quay đầu lại nói: “A Tả, ngươi không cảm thấy ta hẳn là nên ăn xong điểm tâm mới đi sao?”
Tả Tư Văn không chút nghĩ ngợi liền hồi đáp: “Không cảm thấy.”
“… Ta có thể hỏi vì sao không?”
“Bởi vì Viên Ngạo Sách cũng có thói quen ăn điểm tâm.”
“A!” Kỷ Vô Địch nhảy dựng lên, hưng phấn nói, “Ta thiếu chút nữa quên mất phải dẫn A Sách đi!”
“Ngài cứ tiếp tục quên đi.” Tả Tư Văn nhìn thấy đại môn gần ngay trước mắt, có loại cảm giác như thắng lợi trong tầm tay.
“Vì sao?”
Còn phải hỏi sao. Ai lại đem một tên ma giáo Ám tôn cừu địch khắp thiên hạ đến một yến hội mà bạch đạo tập hợp để khoe khoang?
Nghĩ thì nghĩ vậy, thế nhưng nói tuyệt đối không thể nói vậy. Vì thế Tả Tư Văn rất uyển chuyển ra vẻ nói: “Gần nhất việc làm ăn trong Huy Hoàng Môn đều không được tốt lắm.”
“Phải?” Kỷ Vô Địch một bên ra khỏi nửa cánh cửa của đại môn, một bên nói, “Vậy thì đem chân tích kỷ phúc (bản gốc của tranh chữ) của Ngô Đạo Tử trong thư phòng A Tả bán đi. Nghe nói giá trị không ít tiền, dù sao thì cũng không đẹp.”
“Không được!” Thanh âm Tả Tư Văn đột nhiên cất cao.
“Môn chủ. Tả hộ pháp?” Thượng Thước và Chung Vũ đang đứng trước mã xa nhìn bọn họ.
Tả Tư Văn hạ hạ giận, miễn cưỡng bày ra dáng tươi cười nói: “Môn chủ. Ngươi chỉ cần theo Thượng đường chủ và Chung đường chủ đến Vũ Đương sơn hướng Lăng Vân đạo trưởng chúc thọ liền hảo. Những chuyện khác, cứ mặc ta và Hữu hộ pháp ứng phó là được.”
Kỷ Vô Địch bĩu môi giương mắt nói: “Nga. A Tả với A Hữu muốn cùng nhau xướng phu thê song song quản việc nhà, cho nên ruồng bỏ ta với A Thượng, A Chung cản trở.”
Tả Tư Văn vừa nghe đến y đem hắn và Hữu Khổng Vũ xả thành một khối, liền giận không chỗ trút. Tiếc là chưa làm được gì Thượng Thước đã đứng ở phía sau Kỷ Vô Địch, liều mạng hướng hắn nháy mắt ra dấu, ám chỉ hắn nhẫn một chút trời yên biển lặng, tống Kỷ đại môn chủ đi mới là việc quan trọng hơn.
Hắn vuốt mặt, cố cười nói: “Môn chủ. Canh giờ không còn sớm, ngươi chính là nhanh một chút lên đường đi.”
“Được rồi.” Kỷ Vô Địch thỏa hiệp, “Bất quá vạn nhất A Sách nửa chừng tới tìm ta thì sao?”
“Môn chủ tận lực đừng cho hắn tìm được.” Tả Tư Văn thấy y cau mày, vội vã bổ sung nói, “Ta mới nói qua, đang thắt chặt chi tiêu.”
Thượng Thước và Chung Vũ đột nhiên lộ ra biểu tình thập phần cổ quái.
Kỷ Vô Địch nhìn phía sau Tả Tư Văn, ưu thương nói: “A Sách, làm sao bây giờ? Chúng ta gần đây nghèo lắm.”
Tả Tư Văn sửng sốt một chút, vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Viên Ngạo Sách chính là dựa vào khung cửa, thi thi nhiên nhìn bọn họ. “Nga? Vậy muốn ta đi cướp không?”
Kỷ Vô Địch chớp chớp nhìn hắn nói: “A Sách muốn đi cướp của người giàu chia cho người nghèo?”
“Cũng có thể.” Viên Ngạo Sách chắp tay đi tới bên người Tả Tư Văn, tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hắn. “Ta nhớ kỹ có người mỗi đêm đều phải uống một chén cháo nhân sâm tổ yến, không bằng hạ thủ từ hắn?”
Thượng Thước và Chung Vũ bắt đầu nhớ lại xem mình có hay không mỗi đêm ăn có thói quen ăn cháo nhân sâm tổ yến.
Tả Tư Văn không được tự nhiên quay đầu sang một bên nói: “Chỉ sợ Viên tiên sinh chịu không được đường đi gian khổ.”
Viên Ngạo Sách nói: “Nếu là năm đó Kỷ Huy Hoàng cũng có thể quan tâm như Tả hộ pháp thì tốt rồi, như vậy ta sẽ không phải thiên lý xa xôi, đường đi gian khổ tới Huy Hoàng Môn.”
Tả Tư Văn trên mặt lại càng không tự nhiên, “Nếu Viên tiên sinh cố ý muốn đi…”
“A Sách là tùy tùng, đương nhiên phải cùng ta đi rồi. Nếu như A Tả lo lắng lộ phí…” Kỷ Vô Địch khẽ cắn môi nói, “Ta một ngày có thể ăn ít lại, tiết kiệm bớt ra cho A Sách mà.”
Viên Ngạo Sách liếc mắt nhìn ngọc bội bên hông Thượng Thước nói: “Cái này trông cũng rất đáng giá.”
Thượng Thước lập tức lấy tay che ngọc bội, mỉm cười nói: “Ta cũng có thể ăn ít lại.”
Viên Ngạo Sách nhìn hướng Chung Vũ.
Chung Vũ rốt cục mở miệng nói: “Ta cũng có thể ăn thanh đạm một chút.”
Tả Tư Văn thấy đại thế đã mất, không khỏi thở dài nói: “Sao có thể để môn chủ và Viên tiên sinh chịu ủy khuất, vẫn là bọn ta ăn thanh đạm một chút vậy.” Hắn nói, từ trong lòng móc ra một tấm ngân phiếu, giao vào trong tay Thượng Thước, “Không nên thất lễ với Viên tiên sinh.”
Thượng Thước cùng hắn trao đổi một ánh mắt tâm chiếu bất tuyên [1], “Đó là tự nhiên.”
Ngựa ở một bên không nhịn được hắt xì một cái.
Kỷ Vô Địch chờ cho đến khi Tả Tư Văn lưu luyến không rời xong mới lên xe ngựa ngồi, hướng Vũ Đương sơn xuất phát.
Chung Vũ đánh xe.
Thượng Thước lúc đầu ở trong xe, rốt cục giữa gió lạnh và môn chủ đã chọn gió lạnh.
Kỷ Vô Địch chờ Thượng Thước chui ra khỏi thùng xe xong, xấu hổ nhìn Viên Ngạo Sách: “A Sách, chỉ còn lại hai người chúng ta rồi.”
Viên Ngạo Sách chính là đang chợp mắt, nghe vậy mí mắt cũng không động nói: “Nếu như ngươi tiếp tục mở miệng, như vậy trong xe sẽ rất nhanh bớt tiếp một người.”
“A Sách cũng muốn bỏ ta lại mà ra ngoài sao?” Kỷ Vô Địch tội nghiệp nói.
“Không. Ta không ra, ta chỉ là đem ngươi ném ra ngoài.”
“A Sách, ngươi nhẫn tâm thế sao?”
“Ngươi thực sự phải thử một chút?” Viên Ngạo Sách mở mắt, trong mắt lóe ra tà ác quang mang.
Kỷ Vô Địch ôm mặt nói: “A Sách. Ngươi không nên cưỡng bức người ta… A Thượng và A Chung ở bên ngoài sẽ nghe được đó.”
Viên Ngạo Sách nhíu mày nói: “Cái gì?”
“Bất quá nếu như A Sách chỉ muốn hôn một chút…” Kỷ Vô Địch nói còn chưa xong, đã phát hiện mình bị cả người cả đệm bay ra khỏi thùng xe.
Thượng Thước luống cuống tay chân tiếp được y, khẩn trương nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Vô Địch ôm lấy đệm, gục đầu xuống thấp giọng nói: “A Sách xấu hổ ấy mà.”
Thượng Thước quay đầu nhìn Chung Vũ, “Ngươi hiểu không?”
“…”
Đi được một ngày đường, mã xa dừng chân tại một nhà trọ bình dân trong trấn.
Chung Vũ đi an trí mã xa, Thượng Thước tìm khách phòng, Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch ngồi ở một bàn trong góc chờ cơm ăn.
“Vì sao phải ngồi ở chỗ âm u như vậy?” Từ trong Thập Ác lao đến tám năm, Viên Ngạo Sách cực độ kháng cự những góc âm u. Nhất là, trên đầu hắn còn không ngừng vang lên tiếng bước chân đạp cầu thang.
Kỷ Vô Địch đắc ý nói: “Ta quan sát qua, toàn bộ đại đường chỉ có nơi này là khó bị phát hiện nhất. Trên đầu còn có thang lầu yểm hộ, an toàn nhất.”
“Có ai đang đuổi theo sao?” Viên Ngạo Sách nhíu mày. Nếu là có người theo đuôi, tuyệt đối không có chuyện hắn không biết.
“Không biết.”
“Vậy sao phải ngồi ở góc khó bị phát hiện chứ?” Hắn oán hận ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại một người nữa đạp lên đỉnh đầu hắn.
“Bởi vì A Sách là ma đầu a. Ma đầu đều là người mà kẻ khác muốn giết mà. Cho nên ta phải bảo vệ A Sách.”

Tuy rằng y nói cũng không có sai, thế nhưng vì sao hắn nghe xong lại thấy kì quặc như vậy? Nhất là cái câu ‘ta phải bảo vệ A Sách’ kia. Từ bao giờ, hắn đường đường ma giáo Ám tôn lại đến nông nỗi cần một tên môn chủ vô dụng của Huy Hoàng Môn bảo hộ?
“Ngươi nghĩ ở đây có ai có thể chém giết được ta?” Viên Ngạo Sách hướng đại đường đảo qua. Mặc dù có mấy kẻ là người giang hồ, nhưng trong mắt hắn, chút võ công của bọn họ so với không có võ công cũng không sai biệt lắm.
“A Sách, chân nhân thường không lộ tướng mà.” Kỷ Vô Địch đè thấp tiếng nói, “Có thể, lúc này có một tuyệt thế cao nhân không xuất thế đang ngồi ở góc nào đó, yên lặng quan sát chúng ta.”
“…” Viên Ngạo Sách phiền muộn nhìn chằm chằm bóng lưng Thượng Thước. Bất quá chỉ là bốn gian phòng, cũng không cần phải kì kèo lâu như thế chứ.
Thượng Thước ở trước quầy hàng lượn lờ một lúc lâu, rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Viên Ngạo Sách, ngượng ngùng trở về. “Không nghĩ tới một nhà trọ nho nhỏ, cư nhiên còn có các loại gian phòng khác nhau.”
Hắn bên này nói xong, chợt nghe trên lầu có người quát: “Trừ thông phô (giường chung) và thượng phòng ra, cái đám nhà trọ các ngươi không hiểu cái gì gọi là trung dung sao?!”

Thượng Thước diện vô biểu tình giải thích nói: “Hướng của gian phòng cũng rất quan trọng. Phải chọn cẩn thận.”

“Đã thế toàn bộ thượng phòng đều nằm hướng nam, thông phô thì toàn ở hướng bắc nữa! Đây còn không phải là siểm phú kiêu bần (nịnh kẻ giàu chê người nghèo) sao?”

Thượng Thước bắt đầu đứng ngồi không yên, “Dù là cùng một hướng, thế nhưng số phòng cũng rất quan trọng. Số phòng phải sáng sủa dễ nhớ, như thế mới có thể bắt đầu một ngày mới vui vẻ.”

“Siểm phú kiêu bần cũng kệ đi. Đáng thẹn nhất chính là những gian phòng đó cư nhiên chỉ có hai loại số phòng, thượng phòng và thông phô. Liên nửa điểm mới mẻ cũng không có! Thật sự là lười biếng đến cùng cực mà!”

“Ta đi một chút sẽ trở lại.” Thượng Thước lãnh tĩnh đứng lên, sau đó xoay người hướng trên lầu mà đi.
“A Sách. Ngươi nói người kia sẽ gãy mấy cái xương?” Kỷ Vô Địch uống nước trà, chậm rì rì nói.
Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi sao biết người nọ không phải là một cao nhân không xuất thế chứ?”
Trên lầu bang bang truyền đến vài tiếng rơi nặng nề, giữa đó còn kèm theo tiếng kêu ai ai của người nào đó nghe rất quen.
Chỉ trong chốc lát, Thượng Thước dường như không có việc gì đi xuống lại, một lần nữa ngồi vào chỗ ngồi trước kia, lông tóc vô thương.
Kỷ Vô Địch nhìn hắn hồi lâu, quay đầu đối Viên Ngạo Sách nói: “Hiện tại đã biết.”
********************
Có thích khách!!
Tà thuật khống chế nhân tâm? Lam Diễm Minh minh chủ?
Trước hết đi chôn xác đã…
********************
[1] tâm chiếu bất tuyên: trong lòng hiểu rõ mà không nói ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.