Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 13: Cân ban vô địch (tứ)




Chung Vũ dừng mã xa xong từ bên ngoài tiến đến, vừa vặn thấy một người thanh niên vẻ mặt đầy máu hấp ta hấp tấp hướng bên ngoài chạy đi.
Bất quá đối với người giang hồ mà nói, thấy máu (huyết) với thấy tuyết cũng không có gì khác nhau.
Hắn hoàn toàn không để ý ngồi xuống.
Tiểu nhị vừa vặn bưng thức ăn lên.
Kỷ Vô Địch đem đũa dùng như phong sinh thủy khởi (gió nổi nước lên), liều mạng đem nấm hướng gắp vào trong chén Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách còn chưa kịp động đũa, trong chén đã xếp thành một tòa tháp cao. Mà khó có được là, cư nhiên một mảnh nấm hương cũng không có từ đỉnh tháp rơi xuống dưới.
. . .
“Môn chủ, chúng ta ăn cái gì?” Thượng Thước rất lãnh tính giơ chiếc đũa hỏi.
Vừa nãy tiểu nhị tới, Kỷ Vô Địch một lúc gọi luôn bốn đĩa nấm hương xào nấm hương. Mà hiện tại, cả bốn đĩa nấm hương đều nằm hết trong chén Viên Ngạo Sách.
“Ăn a.” Kỷ Vô Địch tự mình ăn một ngụm cơm lớn.
Thượng Thước nhìn cái đĩa trống trơn, lại nhìn chén của Viên Ngạo Sách, bất đắc dĩ nói: “Môn chủ, bằng không, chúng ta gọi thêm vài đĩa thức ăn nữa đi?”
“Thế nhưng A Tả nói, gần đây trong môn đang thắt chặt chi tiêu… Chúng ta phải ăn tiết kiệm mới được.” Kỷ Vô Địch cắn đũa, “Hơn nữa lần này lại phải tốn cho Vũ Đương một khoản lớn. Cùng lắm thì, đợi tới Vũ Đương sơn, chúng ta cố gắng ăn về lại.”
. . .
Chết tiệt cái thắt chặt chi tiêu.
Thượng Thước đối với cái cớ của Tả Tư Văn thật không dám khen tặng đến cực điểm. “Môn chủ, kỳ thực… ta còn có một chút tiền riêng.”
Kỷ Vô Địch chớp mắt nhìn hắn.
“Nếu như môn chủ không chê khí, vậy bữa cơm này để ta mời.” Thượng Thước mỉm cười.
Kỷ Vô Địch lập tức giơ tay lên, hướng tiểu nhị đang từ trên lầu đi xuống, kêu lên: “Cho thêm bốn đĩa nấm hương xào.”
Thượng Thước: “. . .”
Ăn cơm xong, bốn người lên lầu.
Kỷ Vô Địch đi theo sau Thượng Thước, liên tiếp hỏi: “Nhà trọ không hết phòng sao? Không có chuyện chỉ còn lại hai phòng thôi à? Cũng không có nói chúng ta phải nằm chung hả?”
Thượng Thước rốt cuộc quyết định dừng chân lại, quay đầu nhìn y nói: “Môn chủ.”
“Ân?” Kỷ Vô Địch chờ mong nhìn hắn.
“Nếu như chỉ còn lại có hai gian phòng. Vậy thì nhất định là ngươi một gian, Viên tiên sinh một gian. Ta với Chung Vũ ngủ ở thông phô.”
Kỷ Vô Địch nói: “Vậy nếu chỉ còn lại một gian phòng thì sao?”
Viên Ngạo Sách nãy giờ không hề nói chuyện giờ mới mở miệng nói: “Ta cũng đi thông phô ngủ.”
Kỷ Vô Địch cảm động nhìn hắn, “A Sách, ngươi đối ta thật tốt. Cư nhiên đem gian phòng lưu lại cho ta, một mình chạy đi thông phô ngủ.”
. . .
Một mình chạy đi thông phô ngủ?
Vậy hắn với Chung Vũ tính là cái gì?
Thượng Thước rất không vui vẻ nghĩ.
Viên Ngạo Sách quay đầu sang một bên, tránh khỏi ánh mắt nóng rực của Kỷ Vô Địch, lạnh lùng nói: “Ta chỉ là muốn đối tốt với chính mình thêm một chút thôi.”
Bất quá tình hình trên không có phát sinh.
Việc làm ăn của nhà trọ không tốt lắm, thượng phòng rất nhiều. Cũng đủ cho bọn họ mỗi người một gian.
Vào đêm.
Kỷ Vô Địch một mình ở trên giường lăn qua lật lại không ngủ được. Tuy rằng cái giường này nhìn qua rất êm, thế nhưng nằm lên ngủ thì lại rất cứng. Tuy rằng phòng này nhìn qua rất hoa lệ, thế nhưng buổi tối rất âm u. Nhất là trên song chỉ [1], cành cây cứ chập chờn, phảng phất như vô số cánh tay mảnh khảnh đang lay động.
Y nghĩ chăn càng ngủ càng lạnh, cuối cùng nhịn không được khoác áo đứng dậy, mang hài xuất môn.
Bên ngoài rất tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi hòa với tiếng lá cây.
Kỷ Vô Địch thân thể co lại, rón rén đi tới trước cửa gian phòng của Viên Ngạo Sách, gõ gõ cửa.
“A Sách. . .” Y dùng thanh âm cực thấp nói.
Bên trong im ắng.
“A Sách.” Thanh âm y hơi cao lên.
Vẫn là không hề có động tĩnh.
Kỷ Vô Địch bắt đầu lo lắng có cần gọi người đi lấy nước hay không.
Đột nhiên ——
Y cảm thấy sau gáy mát lạnh, phảng phất như có một trận gió đang thổi qua.
Võ công y tuy rằng không tốt, nhưng dù sao cũng là môn chủ Huy Hoàng Môn, từ nhỏ đã ở dưới sự uy bức của Kỷ Huy Hoàng, kỹ năng đơn giản vẫn biết được.
Lập tức một cái phượng điểm đầu (nhón chân nhảy đi), hướng bên cạnh tránh đi.
Bất quá động tác y nhanh, động tác Viên Ngạo Sách còn nhanh hơn.
Trong chớp mắt lúc y nhón chân, cửa mạnh mở ra, hai ngón tay từ bên trong vươn tới, không chút sai lệch kẹp chặt lấy thanh hậu bối đao (đao lưng dày) đang chém tới.
Kỷ Vô Địch giật mình nhìn chủ nhân của đôi mắt lấp lánh hữu thần lộ ra ngoài khăn che mặt màu đen, “Ngươi vì sao muốn giết ta?”
Hắc y nhân nắm đao, thân thể còn duy trì tư thế chém tới, “Hôm nay là ngày giết người.”
Kỷ Vô Địch nói: “Ta là hỏi ngươi vì sao muốn tới giết ta?”
Hắc y nhân lại lặp lại nói: “Hôm nay là ngày giết người.”
“. . .”
Viên Ngạo Sách thấy Kỷ Vô Địch không nói gì, nghĩ thấy thật hài lòng, liên chuyện đêm hôm canh ba không ngủ, chạy đến ngoài phòng người khác để ám sát cũng thuận mắt hẳn lên. “Ta đã nói cho ngươi biết, ta ghét hậu bối đao chưa?”
Hắc y nhân nghiêng đầu nhìn hắn.
Ngón tay Viên Ngạo Sách vừa chuyển, đao vang một tiếng gãy đôi.
Cửa phòng Thượng Thước và Chung Vũ mở ra, hai người song song lao tới.
“Xảy ra chuyện gì?” Thượng Thước khẩn trương hỏi thăm.
Đao của hắc y nhân tuy rằng đã gãy, nhưng trong tay vẫn còn nửa đoạn, bởi vậy lần thứ hai hướng Viên Ngạo Sách vung tới.
Viên Ngạo Sách vốn có ý phóng hắn một con đường sống, nhưng thấy hắn dây dưa không ngớt, không khỏi có chút bốc hỏa, ngón tay mang theo đoạn đao nhẹ nhàng bắn ra.
Đoạn đao thuận thế bay đi, nhẹ nhàng lướt qua cổ hắc y nhân.
Huyết châu bắn ra.
Hắc y nhân chưa kịp kêu lên một tiếng đã ngã xuống.
Thượng Thước tiến lên một chút, lấy tay tháo khăn che mặt của hắc y nhân xuống, “Người này hình như có điểm nhìn quen mắt.”
Chung Vũ nói: “Là thanh niên hôm nay từ trong nhà trọ chạy ra.”
“A. Là hắn?” Thượng Thước kinh ngạc nói.
Kỷ Vô Địch càng giật mình hơn, “Là cái tên quỷ không may bị A Thượng đánh đến kêu ai ai sao? Hắn thật là cao thủ không lộ tướng?”
“Không lộ tướng là thật, cao thủ thì chưa chắc.” Viên Ngạo Sách khoanh tay dựa vào khung cửa.
“A Sách. Lúc nãy cảm tạ ngươi.” Kỷ Vô Địch nhích lại gần.
Viên Ngạo Sách lập tức dựa vào khung cửa phía bên kia.
Thượng Thước nghi hoặc nói: “Sở dĩ hắn là tới báo mối thù sáng nay? Thế nhưng vì sao không trực tiếp đi tìm ta mà lại tìm môn chủ gây phiền phức?”
Viên Ngạo Sách cười lạnh nói: “Ăn hồng đương nhiên phải ăn quả mềm rồi.”
Thượng Thước và Chung Vũ trong lòng đều cả kinh.
Kỷ Vô Địch phất phất tay áo nói: “A Sách là người một nhà, không cần giấu hắn. Dù sao thì võ công ta vốn cũng rất tệ.”
Thượng Thước đối với ngôn hành (hành động lời nói) thẳng thắn vô tư của môn chủ nhà mình, cũng không có nói gì nữa.
Chung Vũ nói: “Môn chủ sao lại ở trước cửa?”
Thượng Thước bị hắn nhắc mới tỉnh, cũng lập tức phản ứng lại, “Không sai. Môn chủ, ngươi sao lại vừa vặn ở gian phòng của Viên tiên sinh thế?”
Kỷ Vô Địch vô tội nói: “Ta ngủ không được, nên mới đến tìm A Sách nói chuyện phiếm.”
Thượng Thước nhìn về phía Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách nói: “Ta thật ra không ngại các ngươi giữ nguyên tư thế này cả đêm, thế nhưng có một câu ta phải nhắc. Nơi này là nhà trọ, nếu như để những người khác trong khách điếm phát hiện thi thể, sợ rằng sẽ có vài phiền phức nho nhỏ.”
Chung Vũ không nói hai lời, ngồi xuống nâng thi thể lên định đi.
Kỷ Vô Địch đột nhiên nói: “Ta nghĩ người này có điểm kỳ quái.”
Thượng Thước nói: “Cái gì kỳ quái?”
“Hắn trả lời rất kì quái. Ta hỏi hắn vì sao muốn giết ta, hắn nói, bởi vì ngày hôm nay là ngày giết người.”
Thượng Thước đột nhiên sắc mặt ngưng trọng nói: “Ngươi xem ngực hắn có hay không kí hiệu hỏa diễm màu lam.”
Hắn vừa nói, Chung Vũ đã một bên tương thi thể buông xuống, bắt đầu giải y phục.
Y phục cởi ra, trước ngực hắn quả nhiên có một đóa tiểu hỏa diễm màu lam.
“Đây là cái gì?” Kỷ Vô Địch hiếu kỳ nói.
“Dấu hiệu của Lam Diễm Minh.” Thượng Thước ý bảo Chung Vũ đi chôn xác, “Chúng ta vào nhà trước.” Nói, dẫn đầu bước vào nhà.
Viên Ngạo Sách vốn rất không muốn tránh đường. Thế nhưng hắn rời xa giang hồ đã lâu, tám năm đối với việc giang hồ một chút cũng không rõ, đang muốn kiếm một cơ hội hảo hảo tìm hiểu một chút. Hai bên giằng co, đành phải mắt nhắm mắt mở theo sau hắn, còn tiện thể đem cửa đóng lại.
Thượng Thước vào nhà, cũng không khách khí, tự mình rót một chén nước, uống một ngụm xong, mới chậm rãi nói: “Chuyện là, từ năm đó ma giáo rời khỏi vùng đất phía Tây. . .”
“Chờ một chút, ngươi nói ma giáo rời khỏi vùng đất phía Tây?” Viên Ngạo Sách nhíu mày nói.
“Lẽ nào không ai nói cho ngươi sao?” Thượng Thước rất kinh ngạc.
Viên Ngạo Sách thấp mặt lành lạnh nói: “Ngươi nghĩ ai sẽ nói cho ta biết?” Từ lúc hắn bị giam tám năm đến giờ, đừng nói người của ma giáo, liên con ruồi của ma giáo cũng chưa từng bay ngang qua.
Kỷ Vô Địch vươn tay qua, cầm lấy tay hắn nói: “A Sách. Ngươi không nên lo lắng, ngươi còn có ta. Ta sẽ nuôi ngươi, ngươi sẽ không thiếu cơm ăn mà.”
. . .
Ai đang lo lắng chuyện có cơm ăn hay không chứ?
Viên Ngạo Sách bị y như thế một hồi, cơn giận trước đó ngược lại tiêu thất. “Ngươi vừa nói ma giáo rời khỏi vùng đất phía Tây, vậy cùng Lam Diễm Minh có cái gì quan hệ?”
Thượng Thước nói: “Ma giáo rời khỏi vùng đất phía Tây, hắc đạo của vùng Trung Nguyên lúc này như rắn mất đầu, vô cùng hỗn loạn. Lam Diễm Minh này chính là lúc đó phát triển mạnh lên. Thế nhưng cái này Lam Diễm Minh rất quỷ dị. Tùy rằng dần thống trị được hắc đạo võ lâm, thế nhưng ai cũng không biết tổng bộ của Lam Diễm Minh ở nơi nào, càng không biết minh chủ là ai. Chỉ biết là bọn họ có một loại tà thuật vô cùng quái dị có thể khống chế nhân tâm, có thể làm cho tinh thần mơ hồ, chỉ nghe mệnh bọn hắn mà hành sự.”
“Tà thuật khống chế nhân tâm, nghe lệnh bọn hắn mà hành sự?” Kỷ Vô Địch nhíu nhíu mày. “Giống như khống chế bù nhìn rơm sao?”
“Không khác biệt lắm.” Thượng Thước nói, “Năm đó không ít đại hiệp thành danh trong võ lâm đều bại bởi tà thuật này, khiến bạch đạo võ lâm phong thanh hạt lệ một trận. May là, trang chủ Tê Hà sơn trang Đoan Mộc Mộ Dung tinh thông y thuật, nghiên cứu ra loại này tà thuật tuy rằng quái dị, thế nhưng bài trừ cũng không khó, chỉ cần ở trên huyệt nhân trung ấn ấn mấy cái, liền có thể giải trừ.”
Kỷ Vô Địch nói: “Sở dĩ người nọ, kỳ thực là trúng tà thuật?”
Thượng Thước gật đầu, “Có người nói gần đây Lam Diễm Minh không ngừng dùng tà thuật thử nghiệm trên người thường, muốn chống lại cách giải ấn lên huyệt nhân trung. Không nghĩ tới cư nhiên lại gặp phải ở nơi này.”
Viên Ngạo Sách nói: “Trách không được mắt hắn nhìn người khác có điểm đờ đẫn, hơn nữa không cảm giác được nội lực, giống như chỉ toàn dựa vào bản năng để huy đao.”
Kỷ Vô Địch nói: “Ta sao lại thấy mắt hắn rất lấp lánh hữu thần?”
“Ngươi từ đâu mà nghĩ hắn lấp lánh hữu thần?”
“Chính là lúc nhìn người, con mắt ngay cả chớp cũng không chớp.”
“Đây là đờ đẫn.”
Kỷ Vô Địch bừng tỉnh đại ngộ, “Nguyên lai lúc A Sách ăn nấm hương, mỗi lần đều là đờ đẫn mà ăn a.”
Viên Ngạo Sách khóe miệng giật giật, “Ăn không thể dùng đờ đẫn để hình dung.”
“Vậy lấp lánh hữu thần?”
“. . . Chính là đờ đẫn đi.”
************************
Cuối cùng bạn Kỷ cũng đạt được mục đích, ngủ lại trong phòng A Sách, nhưng mà…
Tay hắn dừng lại, trong lòng nổi lên một cảm giác rất kì dị
Bắt ba người chờ đợi, lại một mình ngồi bên bờ sông xem người đẹp ngủ, hắn thật đúng là ăn no rãnh rỗi mới chạy trước tìm người mà!!!!!
************************
[1] song chỉ: giấy dán trên cửa sổ, người xưa toàn dùng cửa giấy thì phải

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.