Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 34: Đội ngũ vô địch (thất)




Thượng Thước lấy lại tinh thần, vừa định nói gì, Viên Ngạo Sách đột nhiên cau mày bảo: “Cháy rồi.”
“Cái gì?”
Không đợi Viên Ngạo Sách trả lời, đã nghe trên cầu thang một trận bước chân gấp gáp, hỏa kế gõ thanh la hướng phía trên hò hét, “Đi lấy nước, nhanh đi cứu hoả!”
Thượng Thước và Chung Vũ liếc nhau, song song đi ra ngoài.
Hành lang một trận bước chân mất trật tự.
Viên Ngạo Sách nhìn lại Kỷ Vô Địch đang ngồi trên bàn, nói: “Ngươi không đi?”
Kỷ Vô Địch lười biếng nói: “Hắn còn rảnh rỗi chạy tới gọi người đi cứu hỏa, có thể thấy thế lửa không gấp, không có gì hay để xem. Không đi.”
Viên Ngạo Sách như có sở ngộ (hiểu ra) mà liếc nhìn y nói: “Ngươi có đôi khi cũng coi như hữu dụng.”
Kỷ Vô Địch mừng rỡ đứng thẳng dậy, “Vậy ngươi thu ta đi?”
Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Ta chỉ là một tùy tùng nho nhỏ của ngươi, thu ngươi sao được?”
Kỷ Vô Địch xấu hổ nói: “Không quan hệ, ta không ngại gả cho ngươi.”
. . . . . .
Viên Ngạo Sách khóe miệng giật giật, “Thế nhưng ta để ý chuyện trèo cao.”
Kỷ Vô Địch cúi đầu nói: “A Sách, ngươi lúc nào cũng làm ta thương tâm hết.”
“Mỗi ngày đều giỡn thế, không phiền sao?” Không biết vì sao, nhìn biểu tình đáng thương của y, trong lòng Viên Ngạo Sách lại có loại phiền muộn không nói nên lời.
Kỷ Vô Địch ngẩng đầu, ôm ngực, trong mắt mơ hồ có ngấn lệ lấp lánh, “A Sách, ngươi có thể không thương ta, nhưng sao ngươi có thể hoài nghi chân tình của ta đối với ngươi?”
“. . . . . .” Viên Ngạo Sách đột nhiên vươn ngón tay, nắm lấy mặt y, hung hăng kéo một cái sang hai bên.
Vì vậy khuôn mặt muốn nói còn xấu hổ đang êm đẹp tức khắc biến thành cái mặt bánh lớn.
Kỷ Vô Địch hơi liệt [1] miệng nói: “A Sách, sở thích của ngươi. . . . . . thật cổ quái.”
Viên Ngạo Sách buông tay, rất không vui mà uy hiếp: “Lần sau ngươi dám giả bộ khóc, ta thấy sẽ nhéo.”
Kỷ Vô Địch thụ giáo gật đầu, “Vì A Sách, lần sau ta sẽ khóc thật, nỗ lực khóc, cố sức khóc. Nhất định sẽ khóc như A Sách chết rồi vậy.”
. . . . . .
Viên Ngạo Sách nheo mắt lại nói: “Kỷ Vô Địch, ngươi thực sự sống nhiều thấy phiền rồi sao!”
“Không có, ta không thấy phiền. Mỗi một khắc ở chung với A Sách ta đều không sợ phiền .”
Sợ. . . . . . Phiền?
Viên Ngạo Sách âm thảm thảm cười nói: “Ý ngươi là nói, ta rất phiền?”
“. . . . . . A Sách, ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Rất dễ bị già đó, xem, có nếp nhăn rồi này.” Kỷ Vô Địch chỉ vào khóe mắt hắn, nhanh chóng bộc bạch trước khi hắn bão nổi, “Bất quá yên tâm, dù cho A Sách già đi xấu đi, ta cũng muốn hết.”
Viên Ngạo Sách nhìn y, chậm rãi thu hồi lại dáng cười, ánh mắt dần trở nên bí hiểm.
Kỷ Vô Địch bị hắn nhìn có chút chột dạ, bồi cười nói: “Đương nhiên. Chỉ là giả thiết, A Sách chính là rất đẹp. Thật đó, các tỷ tỷ muội muội ở Di Hồng viện so ra cũng không bằng phân nửa của ngươi.”
Viên Ngạo Sách cúi người, chậm rãi kề sát vào khuôn mặt y.
Kỷ Vô Địch con mắt mạnh mở to, mặt tăng một cái đỏ bừng lên, nhất thời không thể nói rõ là hưng phấn hay xấu hổ, hai tay chăm chú nắm lấy vạt áo, hận không thể tương đem nó vò nát trong hai lòng bàn tay, “A, A Sách. . . . . .” Y nhẹ nhàng gọi một tiếng, sau đó cẩn cẩn dực dực liếm liếm môi.
Khoảng cách còn chừng một ngón tay, Viên Ngạo Sách rốt cục dừng lại, từng chữ từng chữ một cảnh cáo: “Ngươi nếu dám nhắc đến Di Hồng viện lần nữa, ta sẽ đem ngươi đánh thành hình dạng Di Hồng viện luôn!”
“. . . . . .” Kỷ Vô Địch làm như bị dọa, nửa ngày không trả lời.
Viên Ngạo Sách âm thầm đắc ý lùi về sau.
“A Sách.” Kỷ Vô Địch nói, “Di Hồng viện rất lớn, dù ngươi có đem xương khớp ta chia hai ra để làm xà nhà, vẫn còn thiếu đó. Huống chi, thịt của ta rất mềm, không thể làm mái ngói được.”
. . . . . .
Viên Ngạo Sách xoay người lại, trên giường, ngủ.
Khoảng thời gian chừng nửa chén trà nhỏ qua đi. Kỷ Vô Địch lại không chịu nổi buồn chán hỏi: “A Sách, lâu như vậy rồi, có động tĩnh gì không?”
Viên Ngạo Sách hừ lạnh nói: “Thi thể đều đã lạnh rồi, ngươi nói đi?”
Kỷ Vô Địch lấy làm kinh hãi, “Vậy ngươi sao không nói sớm?”
“Ngươi có hỏi đâu.”
“Vậy, hung thủ đâu?”
“Trốn rồi. Không lẽ lưu lại tự thú sao?”
Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Người chết là ai?”
“Không biết. Nghe tiếng ngã xuống đất, hẳn không phải là mấy tên ốm yếu.”
Kỷ Vô Địch đột nhiên thở dài.
Viên Ngạo Sách nói: “Làm sao vậy?”
“Sở dĩ nói, hiện tại toàn bộ người trong nhà trọ trừ chúng ta ra, đều đã chạy đi cứu hỏa hết rồi, đúng không?”
“Ân.”
Kỷ Vô Địch suy sụp cúi mặt xuống, “Thông thường trong cố sự, nếu như lúc xảy ra một vụ án mà có người đang ở hiện trường, nếu như không phải bị giết người diệt khẩu, thì sẽ bị giá họa thành hung thủ.”
Viên Ngạo Sách cười nhạo nói: “Hung thủ, vậy động cơ giết người đâu?”
Kỷ Vô Địch nhìn hắn, “Trước đây mỗi lần ngươi giết người đều có động cơ?”
Viên Ngạo Sách bị hỏi ngược.
Kỷ Vô Địch cúi đầu nói: “Thế đó a. Ai.”
“Thế nhưng ít ra thì ngươi cũng không có.”
“Có a.” Kỷ Vô Địch đương nhiên nói, “Bởi vì ta đối với A Sách khăng khăng một mực. Bất kể A Sách làm cái gì, ta nhất định đều sẽ ủng hộ tới cùng hết.”
Khóe miệng Viên Ngạo Sách khẽ nhếch lên, lại rất nhanh bị ép xuống trở lại, “Hanh, hoa ngôn xảo ngữ.”
“Lời tâm huyết a.”
“. . . . . . Thực sự bất kể là chuyện gì cũng đều ủng hộ?”
“Ân!” Kỷ Vô Địch trả lời không chút do dự.
“Vậy giải tán Huy Hoàng Môn thì sao?”
Vẻ mặt Kỷ Vô Địch chính là cầu còn không được, “Quá đơn giản, A Sách có thể cướp ta, cướp tiền cướp sắc ta đều nguyện ý!”
Viên Ngạo Sách: “. . . . . .”
Tiếng bước chân lục tục vang lên, Thượng Thước và Chung Vũ cuối cùng cũng trở về.
Thượng Thước đối với việc bọn họ không đi tựa hồ không ngoài ý muốn, chỉ lấy ra một chiếc khăn lau đi vết đen bẩn trên mặt nói: “Lửa đã bị dập hết rồi.”
“Lửa rất lớn sao?” Kỷ Vô Địch hiếu kỳ chớp mắt.
Thượng Thước nói: “Thật ra thì không lớn, chỉ là có điểm xa, tới tới lui lui để lấy nước mất rất nhiều thời gian.”
Viên Ngạo Sách đột nhiên hỏi: “Lăng Vân cũng đi?”
Thượng Thước nói: “Đương nhiên đi.” Hắn dừng một chút, hồ nghi nói, “Sao lại hỏi thế?”
“A!” Một gian phòng nào đó truyền ra một tiếng thét đầy sợ hãi.
Viên Ngạo Sách thi thi nhiên nói: “Đây chính là nguyên nhân.”
Dù sao cũng đã chết người, dù là Viên Ngạo Sách không vui, cũng chỉ có thể bị Kỷ Vô Địch lôi kéo đến đó xem.
Lúc đám người Kỷ Vô Địch đến đó, gian phòng đã bị tầng tầng lớp lớp vây chật kín cả trong lẫn ngoài. Bất quá thấy bọn họ đến, đám tùy tùng này lập tức nhường đường.
Chết chính là Cung Túc.
Trong mười bốn người, hắn và Khương Bách Lý có khổ người lớn nhất.
Đoan Mộc Hồi Xuân đang ngồi bên thi thể hắn kiểm tra, chốc lát thì nói: “Một chưởng chấn vỡ tâm mạch, được dùng chính là một loại chưởng pháp dương cương (có sức công phá lớn).”
Từ Ân phương trượng nói một tiếng phật hiệu, “Thiện tai thiện tai.”
Sắc mặt Lăng Vân đạo trưởng khó có được âm trầm, “Ai là người cuối cùng nhìn thấy Cung chưởng môn?”
Một gã đệ tử của Cung Túc lập tức đứng ra nói: “Là đệ tử.”
“Cung chưởng môn vì sao một mình ở lại trong phòng?”
Tên đệ tử kia cố nén bi thống nói: “Tên Lam Diễm Minh bị bắt làm tù binh đã bị sư phụ dùng mấy thủ đoạn, cuối cùng chịu không được muốn nói. Thế nhưng hắn nói chuyện này cực kỳ cơ mật, chỉ có thể nói cho một mình sư phụ. Sư phụ thấy hắn thân mang trọng thương, liền đồng ý. Sau lại hỏa kế kêu cháy nhà, ta và mấy sư đệ đang ở trong đại đường, liền cùng nhau vội vàng chạy đi.”
Lăng Vân đạo trưởng đột nhiên tỉnh ngộ, “Nhanh đem chưởng quỹ và hỏa kế bắt hết lại!”
Hắn vốn là người ôn hòa, lúc này khẩu khí lại cường ngạnh như vậy, có thể thấy là đã bị chọc giận đến cực điểm rồi.
Đoan Mộc Hồi Xuân đột nhiên nói: “Lúc ta đi cứu hỏa, tựa hồ không có thấy Kỷ môn chủ và Viên tiên sinh.”
Lúc mấy lời này nói ra, rõ ràng là một cái kinh đường mộc [2], nhất thời đem đầu mọi người chấn đến ông ông tác hưởng (phát ra tiếng ông ông), nhất tề hướng về phía Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách nhìn lại.
Đoan Mộc Hồi Xuân thản nhiên nói: “Ta cũng không có ý gì, chỉ là hiếu kỳ Kỷ môn chủ và Viên tiên sinh vì sao không đi cứu hỏa mà thôi.”
Kỷ Vô Địch quay đầu u oán nhìn Viên Ngạo Sách, ánh mắt đó phảng phất như đang nói, xem, cùng với chuyện lúc nãy thảo luận giống y như đúc.
Viên Ngạo Sách khẽ nhếch mi lên, thong dong nói: “Chúng ta không đi, đương nhiên là có nguyên nhân.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nga? Xin nói rõ hơn.”
Viên Ngạo Sách cười lạnh hỏi: “Bất quá ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà tới hỏi?”
Mặt Đoan Mộc Hồi Xuân hơi cứng đờ, biểu tình vốn sơ đạm nhất thời toát ra vài phần băng lãnh.
Tôn Ngọc Lương cả giận nói: “Viên Ngạo Sách, ngươi quả nhiên tính xấu không thay đổi!”
Viên Ngạo Sách hừ lạnh nói: “Không nói thì là tính xấu không thay đổi? Vậy ta hỏi trên người lão bà ngươi có bao nhiêu nốt ruồi, mọc ở chỗ nào, ngươi có nói hay không?”
Tôn Ngọc Lương tức giận đến phát run.
Từ Ân phương trượng nói: “Viên thí chủ, Tôn thí chủ xin hãy bình tâm đừng nóng nảy. Mọi người lần này đều là vì diệt trừ Lam Diễm Minh mà đến, nên đồng tâm hiệp lực, tuyệt đối không thể để Lam Diễm Minh nhìn thấy mà chê cười.”
Tôn Ngọc Lương hất đầu sang một bên.
Từ Ân phương trượng nhìn về phía Kỷ Vô Địch nói: “Kỷ môn chủ nếu thấy không tiện nói trước mặt mọi người, không bằng chọn ra một người có thể tín nhiệm.”
Miệng Kỷ Vô Địch mấp máy, đang muốn mở, chợt nghe Viên Ngạo Sách nói: “Các ngươi đã nhất định muốn biết, vậy thì cũng không có gì là không thể nói. Chỉ là hắn lúc nãy bị Lam Diễm Minh thực sự đả thương, ta giúp hắn chữa thương mà thôi. Tin này hẳn là thứ mà Lam Diễm Minh muốn nghe nhất đúng không? Nhờ hai người các ngươi, bọn họ không cần tốn nhiều công sức, cũng đã nge được nhất thanh nhị sở rồi.”
Kỷ Vô Địch cúi đầu, lấy tay áo che miệng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Từ Ân phương trượng mặt lộ vẻ lo lắng, “Kỷ môn chủ bị thương thế nào?”
Viên Ngạo Sách nói: “Đủ cho Lam Diễm Minh múa máy chân tay vì vui sướng.”
Đoan Mộc Hồi Xuân tiến lên một chút nói: “Kỷ môn chủ nếu không ngại, không bằng để ta xem thử.”
Viên Ngạo Sách nghiêng người ngăn trở hắn nói: “Ta vẫn nói câu kia. Ngươi dựa vào cái gì?”
Đoan Mộc Hồi Xuân không thèm nhìn hắn, thẳng đối Kỷ Vô Địch nói: “Kỷ môn chủ?”
Kỷ Vô Địch từ trong tay áo lộ ra nửa khuôn mặt, thâm trầm nói: “Ta rất ngại.”
Mặt Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng cái vừa xanh vừa trắng.
Người đứng bên hắn đều tin tưởng, nếu không phải ở đây còn có một cái xác đang nằm, nếu đứng nơi này không phải là chưởng môn các phái trên giang hồ đức cao vọng trọng, hắn chắc chắn sẽ lập tức quay đầu bỏ đi.
Người lúc trước đi tìm chưởng quỹ và hỏa kế của nhà trọ đã trở về, đều nói là tìm không được, ngay cả đám người buôn bán trọ ở thông phô cũng nhân lúc cháy nhà mà trốn sạch.
Lăng Vân đạo trưởng lúc này lại khôi phục vẻ trầm tĩnh, vuốt râu nói: “Xem ra, đây là cái bẫy mà Lam Diễm Minh đã lập ra từ lâu. Dùng vụ cháy để điệu hổ ly sơn, bọn hắn đã tính toán kỹ, vạn nhất ám sát Kỷ môn chủ thất bại bị bắt, hắn nhất định sẽ bị thẩm vấn. Vậy thì hắn sẽ nhân cơ hội đó giữ chân người thẩm vấn, sau đó nhân lúc kẻ đó bị bỏ lại một mình, ám sát hắn.”
Khương Bách Lý xấu hổ nói: “Đều do ta, mở to mắt mà đi vào trong bẫy, nếu không sẽ không làm hại Cung bang chủ. . . . . .” Nói đến đây, nắm tay hắn hung hăng nện vào tường.
“Lam Diễm Minh độc ác, trong kế lại có kế, quả nhiên là khiến người khác khó lòng phòng bị.” Lăng Vân đạo trưởng nói: “Khương tổng tiêu đầu không nên tự trách mình. Hơn nữa Lam Diễm Minh ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, bọn họ sẽ dùng trăm phương nghìn kế đối phó với chúng ta, dù trốn qua được mùng một, cũng không tránh khỏi được mười lăm. Bây giờ, chúng ta trước đem Cung bang chủ nhập liệm (đưa vào quan tài), đưa về Hoàng Hà bang đã.”
*****************
Hai vợ chồng nhà bạn Kỷ trổ tài làm bếp, kết quả…
*****************
[1] liệt miệng: miệng mở ra trong tình trạng má bị banh sang hai bên. Để dễ tưởng tượng hơn thì cứ thử với cái gương =__=
[2] kinh đường mộc: miếng gỗ mà mấy ông quan hay gõ gõ trên bàn ấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.