Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 71: Chân tướng vô địch (bát)




Nghĩ đến chuyện đám người Tôn Ngọc Lương kể ra cũng đông, Lam Diễm Minh muốn chở hết bọn họ đi cũng không dễ, bởi vậy Lăng Vân đạo trưởng chủ động đi đầu dẫn người truy kích.
Kỷ Vô Địch đương nhiên không dị nghị.
Mà bạch đạo tinh anh dưới sự chỉ dẫn của hắn cùng với mục tiêu rất rõ ràng là lên núi chém người, hạo hạo đãng đãng (trùng trùng điệp điệp) mà hướng Bễ Nghễ sơn thẳng tiến.
Lam Diễm Minh Tả hộ pháp bị trói thành một cái kén, bị một sợi dây kéo đi.
Tả hộ pháp rất ủy khuất kêu lên: “Có thể nể tình ta đây lúc bị bắt là tù binh khá là phối hợp, để cho ta đứng lên tự đi được không?” ót hắn sắp bị mài bằng rồi.
Kỷ Vô Địch nói: “Nể tình ngươi lúc bị bắt làm tù binh khá là phối hợp, ta có thể cho ngươi chọn, ngửa mặt lên trời, hay úp mặt xuống đất.”
. . .
Tả hộ pháp đấu tranh tư tưởng thật lâu, cắn răng nói: “Úp mặt xuống đất.”
Kỷ Vô Địch hướng đệ tử của phái nào đó đang kéo hắn ra hiệu.
Vì thế Tả hộ pháp bị lật lại, mặt hướng xuống dưới.
“Đợi chút!” Tả hộ pháp hốt hoảng kêu lên, “Ngươi không phải nói, đối đãi với tù binh thì phải cho hắn thứ gì mà hắn ghét sao?”
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Nói như vậy, chính xác là như vậy. Bất quá ta vừa nói qua, nể mặt ngươi lúc bị bắt làm tù binh khá là phối hợp, cho ngươi tự chọn. Ta giữ lời mà.”
. . .
Tả hộ pháp vẻ mặt van xin cầu khẩn nói: “Ta có thể chọn lại lần nữa không?.”
“Có thể thì vẫn có thể.” Kỷ Vô Địch vuốt cằm nói, “Nhưng mà ta không chắc lần này là cho ngươi chọn, hay là dằn vặt tù binh.”
Tả hộ pháp tuyệt vọng mà gào thét: “Ngươi là hạ quyết tâm muốn dằn vặt ta rồi đúng không.”
Kỷ Vô Địch kinh ngạc nhìn hắn, “Lẽ nào ngươi giờ mới phát hiện?”
“. . .” Tả hộ pháp trừng mắt nhìn y, cái miệng không sạch sẽ bắt đầu chửi ỏm lên.
Kỷ Vô Địch đánh cái ngắt tay.
Đệ tử phái nào đó bắt đầu kéo người.
Tiếng chửi bậy hóa thành tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết lợn.
Kêu gào khoảng nửa nén hương, Tả hộ pháp tiến nhập trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Kỷ Vô Địch ở một bên tự nhiên nói: “Lẽ nào hắn không nghĩ ra, đầu có thể ngẩng lên sao?”
. . .
Người nào đó đang nửa mê nửa tỉnh co quắp một chút, khuôn mặt bị kéo khiến cho huyết nhục không rõ chầm chậm ngẩng lên.
Viên Ngạo Sách nói: “Cách buổi trưa còn một lúc nữa, hắn có thể chịu đựng nổi sao?”
Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói: “Nếu mà ngẩng lên ngay từ đầu thì, hẳn là có thể. Bất quá hiện tại nha. . .”
Đông.
Người nào đó đang nửa mê nửa tỉnh đã triệt để ngất đi.
Kỷ Vô Địch thở dài thương tiếc.
Tới buổi trưa, bạch đạo mọi người lưu lại nghỉ tạm, thuận tiện dùng bữa trưa.
Kỷ Vô Địch vừa ăn lương khô vừa nhìn chằm chằm vào ai đó đang hôn mê bất tỉnh.
Viên Ngạo Sách cảm thấy rất không dễ chịu, “Hắn đẹp sao?”
“Xấu hoắc.”
“Vậy mà ngươi vẫn nhìn?”
Kỷ Vô Địch quay đầu lại, cười mờ ám nói: “A Sách, ngươi ghen.”
Viên Ngạo Sách nhướng mí mắt lên nói: “Phải thì sao?”
Kỷ Vô Địch kinh ngạc nói: “A Sách, ngươi cư nhiên lại thừa nhận sao?”
“Ta có thừa nhận sao?” Viên Ngạo Sách thản nhiên nói, “Ta chỉ là hỏi, phải thì sao?”
“Nếu mà phải. . .” Kỷ Vô Địch đem bao phục để lương khô mở ra lần nữa, lấy một khối lạc bính (bánh nướng áp chảo) ra, “Sẽ đem cái này cho hắn ăn. Thưởng hắn vì đã khiến A Sách lần đầu ghen.”
“Lần đầu tiên?” Viên Ngạo Sách thiêu thiêu mi, cười đến đặc biệt có thâm ý.
Hoa Hoài Tú đột nhiên nổi giận đùng đùng từ bên người Phiền Tế Cảnh bỏ đi.
Là mỹ nhân hiếm có, dù là nổi giận đùng đùng, cũng nổi giận đùng đùng rất dễ nhìn.
Mắt Kỷ Vô Địch thoáng cái trừng thẳng.
Viên Ngạo Sách hừ lạnh.
Kỷ Vô Địch u oán nói: “A Sách, ngươi hướng Hoa Hoài Tú phao mị nhãn!”
Đây là ác nhân tiên cáo trạng? Khóe mắt Viên Ngạo Sách hơi giật giật, “Ta hướng Hoa Hoài Tú phao mị nhãn?”
“Ngươi cư nhiên thừa nhận rồi.” Kỷ Vô Địch lộ ra biểu tình rất thương tâm, “A Sách, ngươi muốn xuất tường.”
“. . .” Trong mắt Viên Ngạo Sách tinh quang chợt lóe, môi mân thành một đường, biểu tình lập tức khôi phục vẻ thản nhiên, “Phải thì sao?”
Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói: “Ta quyết định không cho hắn ăn lạc bính nữa.”
“. . .”
“Ta muốn dội cho hắn tỉnh.” Kỷ Vô Địch nói được làm được, trực tiếp cầm lấy ấm nước hướng cái đầu người nào đó đang bất tỉnh ngon lành mà dội xuống.
Tả hộ pháp yếu ớt tỉnh dậy, vết thương trên mặt nhất thời khiến hắn đau đến cả người đều giật nảy lên.
Kỷ Vô Địch diện vô biểu tình nhìn hắn, “A Sách muốn xuất tường.”
Tả hộ pháp: “?”
“Chúng ta muốn lên đường.”
Con ngươi Tả hộ pháp mở lớn trong kinh hãi.
. . .
Đệ tử phái nào đó phủi phủi y phục, đứng lên, cầm lấy sợi dây tiếp tục kéo.
“A. . .” Tiếng kêu khàn khàn, sau đó lại tiến nhập trạng thái hôn mê.
Lại thêm mấy ngày, bọn họ trên đường thủy chung không gặp phải Lam Diễm Minh cùng người của bạch đạo mà Lăng Vân đạo trưởng đã suất lĩnh.
Bễ Nghễ sơn đã ngày một gần hơn.
Tới Bễ Nghễ sơn nhất định phải qua Gia Dự quan trước.
Bởi đám người bạch đạo quá mức trương dương (đông, phô trương), bởi vậy bọn họ phải chia thành mấy nhóm mà qua.
Kỷ Vô Địch, Viên Ngạo Sách, Hoa Hoài Tú cùng với Phiền Tế Cảnh riêng một nhóm.
Phiền Tế Cảnh cùng với Hoa Hoài Tú một trước một sau cách nhau xa nhất.
Kỷ Vô Địch tới bên người Phiền Tế Cảnh, thâm trầm mà hỏi thăm: “Hoa Hoài Tú không chịu để ngươi nhào tới sao?”
Phiền Tế Cảnh ngốc ngốc nói: “Nhào tới?”
Kỷ Vô Địch lý giải mà vỗ vỗ vai hắn, “Vậy là hắn không chịu nhào tới ngươi rồi?”
Phiền Tế Cảnh lần thứ hai nắm lấy từ then chốt, “Nhào tới?”
“Ta hiểu mà.” Kỷ Vô Địch một bộ như người từng trải, “Trước đây A Sách không chịu nhào lên ta, ta cũng rất phiền muộn.”
. . .
Coi như Phiền Tế Cảnh có trì độn hơn, lúc này cũng đã minh bạch được nhào tới mà y nói là có ý gì. Dù sao thì quan hệ của Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách giờ đã là bí mật công khai trong chốn võ lâm rồi.
“Ta cùng hắn không phải là loại quan hệ này.” Phiền Tế Cảnh gò má ửng hồng.
“Vừa mới bắt đầu thì cũng khó tránh khỏi.” Kỷ Vô Địch cổ vũ nói, “Bất quá sau này sẽ ổn thôi.”
“Đều không phải, ý ta nói ta cùng hắn không có khả năng là loại quan hệ này.” Phiền Tế Cảnh nóng nảy, thanh âm không khỏi có chút lớn, vừa vặn truyền vào tai Hoa Hoài Tú đang lẳng lặng đi qua đây.
. . .
Kỷ Vô Địch nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hoa Hoài Tú, trong lòng mọc lên vô hạn đồng tình.
Phiền Tế Cảnh cũng nhìn thấy, còn đặc biệt đi tới nói: “Biểu ca, ngươi hướng Kỷ môn chủ giải thích đi.”
“Giải thích?” Đôi mi thanh tú của Hoa Hoài Tú giương lên, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt, “Ta sao phải hướng hắn giải thích?”
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Hắn thật sự không cần… Hướng ta giải thích.”
Hoa Hoài Tú bất ngờ mà nhìn về phía y. Theo hắn biết, Kỷ Vô Địch chưa bao giờ là người nói dễ nghe như vậy.
Kỷ Vô Địch cũng không cô phụ kỳ vọng của hắn, “Hắn chỉ cần hướng lòng mình giải thích là được rồi.”
Phiền Tế Cảnh đột nhiên nói: “Kỷ môn chủ nói đúng. Cả đời người có thể lừa trời gạt đất, lừa cha gạt mẹ, lại không lừa được lòng mình. Kỷ môn chủ quả nhiên là đại trí tuệ.”
Hoa Hoài Tú hận đến mức sắp đem hàm răng cắn nát.
Viên Ngạo Sách thấy không vừa mắt, giải vây nói: “Buổi trưa hình như các ngươi có tranh chấp?”
Phiền Tế Cảnh len lén liếc nhìn Hoa Hoài Tú, thấy mặt hắn lãnh nghiêm, đành phải nói: “Biểu ca hi vọng ta trở về Hoa gia.”
Viên Ngạo Sách nhớ tới Phiền Tế Cảnh một thân tập võ thiên phú cùng một thân võ công thô thiển không xứng với thiên phú tập võ kia, hiếm có mà xen vào nói: “Giang Nam Hoa gia tuy không phải là võ lâm đại phái gì, thế nhưng tài lực hùng hậu. Ngươi nếu có thể về Hoa gia, cũng xem như là một chuyện tốt.” Lấy thực lực của Hoa gia, đương nhiên có thể giúp hắn mời được danh sư, hoặc tìm được võ công cao thâm bí tịch, đến lúc đó trên giang hồ tự nhiên sẽ có thêm một cao thủ hàng đầu nữa. Vậy hắn cũng sẽ không quá tịch mịch rồi.
Vậy mà Phiền Tế Cảnh lại lắc đầu nói: “Ta đã đồng ý với mẹ, kiếp này sẽ không trở lại Hoa gia.”
Kỷ Vô Địch hỏi Hoa Hoài Tú: “Nếu hắn trở lại Hoa gia, thì sẽ có gì tốt chứ?”
Hoa Hoài Tú hơi ngạc nhiên một chút, lát sau mới chậm rãi lắc đầu nói: “Ngoại trừ cẩm y ngọc thực ra, không còn chỗ nào tốt nữa.”
Kỷ Vô Địch nói: “Vậy không đi cũng được.”
Hoa Hoài Tú bỗng nổi cơn giận, “Hoa gia dù có muôn vàn điều không tốt, cũng còn hơn là ở Cửu Hoa sơn để bị người ghẻ lạnh.”
Phiền Tế Cảnh ngạc nhiên nói: “Ta chưa bao giờ ở Cửu Hoa sơn bị người ghẻ lạnh hết?”
Kỷ Vô Địch cùng Viên Ngạo Sách không nói gì mà nhìn hắn.
Nếu không bị Cửu Hoa sơn xa lánh, võ công hắn sao đến giờ vẫn còn nằm trong khoảng giữa hạng một và hạng hai? Nếu không bị Cửu Hoa sơn xa lánh, vì sao vào thời khắc quan trọng khi Cửu Hoa sơn tuyển y bát đệ tử để kế thừa, hắn lại bị phái đi tham gia thọ đản của Vũ Đương Lăng Vân đạo trưởng? Nếu không bị Cửu Hoa sơn xa lánh, vì sao chuyện đánh Bễ Nghễ sơn là đại sự như vậy, Cửu Hoa sơn thủy chung vẫn khoanh tay đứng nhìn?
Hoa Hoài Tú giận đến mức lông mày dựng thẳng lên, “Ngốc tử! Ngươi là tên ngốc tử ngốc nhất mà ta từng thấy!”
Phiền Tế Cảnh bị mắng đến vẻ mặt đỏ bừng, nội tâm lại bực mình không ngớt.
Kỷ Vô Địch rảnh rỗi rảnh rỗi mà xem cuộc vui, còn thiếu đeo một tấm biển “đã quá” trước ngực mà thôi.
May mà bọn họ là nhóm bốn người.
Viên Ngạo Sách nhìn sắc trời một chút, lại nhìn một chút trạm gác, vừa lúc thấy Trình Trừng Thành nghênh ngang đi ra, nhân tiện nói: “Canh giờ không còn sớm, chúng ta nhanh lên đường thôi.”
Hoa Hoài Tú cùng Phiền Tế Cảnh lúc này mới tự thu hồi tâm tình, tiếp tục ra đi.
Ra khỏi Gia Dự quan, núi kéo dài đến vô tận cùng trời xanh mây trắng chạm vào nhau, đám người Kỷ Vô Địch ngập tràn hăng hái nhất thời dâng lên, hận không thể lắp thêm đôi cánh, ở giữa không trung bay lượn, lãnh hội hết vẻ đẹp nguyên sơ của đất trời Tây Bắc.
Ngăn cách mới nãy trong lòng Hoa Hoài Tú cùng Phiền Tế Cảnh cũng dần hòa tan giữa đất trời rộng lớn chốn này, chỉ là nhất thời ai cũng đều để ý đến mặt mũi.
Ước chừng đi được nửa dặm đường thì thấy được Trình Trừng Thành cùng bạch đạo mọi người đang chờ ở bên đường.
Lại cùng nhau chờ hơn nửa canh giờ, mọi người rốt cuộc đều tới cả, mới một lần nữa hướng Bễ Nghễ sơn xuất phát. Vị Tả hộ pháp kia vì thụ thương quá nặng, rốt cục chiếm được đặc ân cưỡi ngựa, chỉ là hắn một đường hôn mê, không lĩnh hội được cảm giác gì hơn người.
Đi trên đường, Trình Trừng Thành hỏi: “Viên tiên sinh có nhớ được đường đến Bễ Nghễ sơn, ở đâu thì thích hợp để thiết trí trạm gác không?” Trạm gác là vì địa thế mà lập nên, dù Lam Diễm Minh và ma giáo là hai môn phái, nhưng đại thể cũng không khác nhiều lắm.
Vấn đề này hắn do dự thật lâu rồi mới dám mở miệng hỏi. Chỉ vì Lăng Vân đạo trưởng không ở đây, Kỷ Vô Địch cũng chưa bao giờ quản chuyện này, Huy Hoàng Môn Tả Hữu hộ pháp đều theo Lăng Vân đạo trưởng đi hết rồi, những người còn lại theo lệnh Kỷ Vô Địch như thiên lôi sai đâu đánh đó, nhìn tới nhìn lui, hắn không hỏi sẽ không người tới hỏi.
Viên Ngạo Sách mắt không hề chớp mà đáp lại: “Không biết.”
Không đợi Trình Trừng Thành trả lời, đã có người kêu gào nói: “Ngươi không biết, hay không muốn nói?”
Ánh mắt Viên Ngạo Sách nhất thời lạnh lẽo.
Mặc dù hắn vì Kỷ Vô Địch mà cùng bạch đạo thân cận, nhưng không có nghĩa là tính tình hắn đã trở nên ôn hòa.
Trình Trừng Thành thấy hắn mặt biến sắc, vội vã hoà giải nói: “Viên tiên sinh trước giờ đều nói một không nói hai, hắn nói không biết, tự nhiên là không biết.”
Sắc mặt Viên Ngạo Sách hơi giãn ra.
Người nọ còn muốn nói gì nữa, đã bị người ở bên một cái che miệng lại.
Viên Ngạo Sách hừ lạnh nói: “Ngươi thấy có người dùng trạm gác đối phó với bản môn chưởng môn sao?”
Đám người Trình Trừng Thành chợt tỉnh.
Ma giáo tuy nói là song tôn thống ngự, nhưng Ám tôn đối ngoại, Minh tôn đối nội, trạm gác của ma giáo hơn phân nửa là Minh tôn thiết hạ rồi, với cá tính của Viên Ngạo Sách tự nhiên sẽ không đi hỏi rõ.
Kỷ Vô Địch tự nhiên mà nói: “Phía trước đã có Lăng Vân đạo trưởng mở đường, cho dù có trạm gác, cũng đã bị nhổ bỏ thôi.”
Trình Trừng Thành mặt ngoài nói phải, trong lòng lại không cho là thế. Lăng Vân đạo trưởng võ công cao đến đâu, cũng là lần đầu đến Bễ Nghễ sơn, sao có thể đem toàn bộ trạm gác nhổ sạch không còn một mảnh?
Biết nội tình của Lăng Vân đạo trưởng, Kỷ Vô Địch cùng Viên Ngạo Sách tự nhiên không có loại lo lắng này. Bọn họ chỉ cảm thấy. . . Có tiên phong mở đường, tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.