Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 86: Thanh Thành khuynh thành (ngũ)




Cửa bịch một cái bị đẩy ra, Thiết Phong mang theo vài người nghênh ngang đi tới.
Trình Trừng Thành theo bản năng ngồi dậy, dùng chăn che khuôn mặt của Lục Thanh Y lại.
“Lục Thanh Y, Lục chưởng môn, ngươi không nghĩ ra mình cũng có ngày hôm nay đúng không?” Thiết Phong cười đến hèn mọn.
Ánh mắt Trình Trừng Thành chuyển trên mặt bọn họ, trong lòng đã đoán được âm mưu của hắn, lại làm bộ khó hiểu nói: “Thiết trại chủ nói thế là sao?”
“Sao? Chuyện đến nước này, còn muốn chống chế?” Thiết Phong đắc ý nói, “Có câu bắt trộm bắt tang vật, bắt gian bắt tại giường, chúng ta hôm nay bắt được chính là có đôi có cặp ở trên giường. Cổ huynh, Kim huynh, Hoàng huynh, Lương huynh, Ôn huynh, các ngươi đều thấy rõ rồi chứ.”
Những người đến cùng hắn đều nói thấy rõ rồi.
Trình Trừng Thành nhíu mày.
Đổi lại là trước kia, hắn cũng không sợ những chuyện thế này, nhưng nhờ Kỷ Vô Địch, Lăng Vân đạo trưởng ban tặng, hiện trên giang hồ làn gió đoạn tụ đã thổi đến bừng bừng khí thế. Nếu thực sự lan truyền ra ngoài, nói không chừng hơn phân nửa sẽ tin.
Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt của sư phụ và sư muội hắn. Nếu chuyện này để bọn họ biết được. . .
Lưng hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Thấy rõ cái gì rồi?” Lục Thanh Y ở trong chăn vươn tay ra, chậm rãi duỗi lưng, ngáp một cái ngồi dậy, “Các ngươi thấy rõ cái gì rồi?”
Thiết Phong nói: “Hừ. Sự thật rành rành, ngươi tính không thừa nhận cũng không được. Ngươi cùng đệ tử phái Thanh Thành có tư tình. Chúng ta đều là nhân chứng.”
“Cho nên, mục đích của ngươi chính là dùng chuyện này để khiến ta thân bại danh liệt?” Lục Thanh Y hỏi rất tự nhiên.
Thiết Phong tuy không biết khẩu khí của y vì sao vẫn đạm nhiên như vậy, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cục diện trước mắt bản thân đã chiếm hết thượng phong, bởi vậy lời nói ra cũng đặc biệt cường ngạnh, “Phải thì sao?”
“Vậy chúc ngươi mã đáo thành công.”
Lời Lục Thanh Y vừa nói ra, không chỉ đám người Thiết Phong không hiểu, ngay cả Trình Trừng Thành cũng đột nhiên biến sắc.
“Ngươi không sợ?” Lẽ nào bọn họ thật sự là một đôi, nghĩ đến trên giang hồ hiện nay các cặp đoạn tụ tình nhân ngày càng công khai, Thiết Phong có chút không chắc rồi.
“Đương nhiên không sợ.” Lục Thanh Y nói, “Ngươi có thể thử. Xem có bao nhiêu người tin ta cùng hắn chạy đến địa bàn của Cuồng Phong trại để thâu tình.”
. . .
Đám người Thiết Phong ngẩn ngơ.
Trình Trừng Thành lại thở phào nhẹ nhõm.
Không sai. Chuyện này dù có nhân chứng, nghe vẫn rất vô lý. Hắn cùng Lục Thanh Y đều là người trong bạch đạo, sao lại chạy đến Cuồng Phong trại để cho người khác bắt gặp như thế chứ?
Thiết Phong căm giận nói: “Sự thật rành rành, người khác sao có thể không tin?”
“Cho nên mới tùy ngươi đi thử.” Y nhìn quanh bốn phía một cái, “Y phục của ta đâu?” Quay đầu thấy y phục của mình và Trình Trừng Thành đều mắc ở trên bình phong, y trực tiếp từ trên giường đứng dậy, vượt ngang qua Trình Trừng Thành, nhảy xuống giường, tự mình mặc lại y phục.
May mà Thiết Phong lột y phục bọn hắn, nhưng không có cởi quần. Cho nên y chỉ lộ ra phần da thịt nửa người trên.
Thiết Phong thấy mưu kế mình khổ cực nghĩ ra lại bị y dễ dàng hóa giải, cực kỳ không cam lòng, giọng căm hận nói: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
“Ngươi xuất chiêu xong rồi, vậy đến lượt ta ra chiêu đúng không?” Lục Thanh Y chậm rãi thắt đai lưng.
Thiết Phong đang muốn ra ngoài bỗng cước bộ dừng lại, “Ngươi muốn gì?”
“Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, đừng tìm Hoa Đại cương gây phiền toái nữa.”
“Chuyện này không phải do ngươi!” Thiết Phong vừa nghĩ tới chuyện trong tay mình còn đang nắm Hoa Đại cương, tâm tình lập tức từ mây chuyển nắng.
Lục Thanh Y lạnh nhạt nói: “Ngươi nói muội muội ngươi xuất giá rồi, là gả cho ai?”
Thiết Phong sắc mặt căng thẳng, đề phòng nhìn y, “Ngươi hỏi làm gì?”
“Không có gì. Ta chỉ là nghĩ, lần sau ngươi còn quấy rầy Hoa Đại cương nữa, ta để thôn dân của Hoa Đại cương đến nhà muội muội cùng muội phu (em rể) ngươi ăn chực là được.” Lục Thanh Y nói xong rất nhẹ nhàng.
“Ngươi dám?!” Thiết Phong sắc mặt đại biến.
“Không nên dùng phép khích tướng với ta.” Lục Thanh Y nói, “Ta không chịu nổi kích thích đâu.”
. . .
Nhìn thấy Thiết Phong căm giận phá cửa rời đi, Trình Trừng Thành cười vui vẻ không gì sánh được, “Lục chưởng môn không hổ là Lục chưởng môn.”
Lục Thanh Y quay đầu, nhìn hắn hồi lâu. Vẫn thấy nụ cười trên mặt hắn không hề biến mất, mới nói: “Ngươi như vậy, mới là ngươi.”
. . .
Những lời này dù nói ra không đầu không đuôi, nhưng Trình Trừng Thành vừa nghe đã hiểu. Hắn nhất thời thu lại dáng cười, vội vã chui khỏi ổ chăn, cầm lấy y phục mặc vào.
Lúc hắn mặc, Lục Thanh Y vẫn ở bên cạnh nhìn hắn, hại hắn gấp đến mức cả đai lưng cũng thắt không được, cười khổ nói: “Lục chưởng môn có thể ra ngoài cửa chờ không?”
“Không.” Lục Thanh Y nhìn phiến cửa còn chưa đóng chặt, “Ngoài cửa gió lớn.”
Chuyện của Cuồng Phong trại cứ như vậy viên mãn kết thúc. Thế nhưng Trình Trừng Thành lại cảm thấy có những chuyện vẫn đang tiếp tục, ví dụ như ——
Hắn nhìn Lục Thanh Y nửa đêm mò vào phòng hắn, thở dài nói: “Lục chưởng môn sao lại tới đây?”
“Nga, cửa không khóa, đến xem thử ngươi ngủ có ngon không.” Lục Thanh Y không hề lúng túng vì bị bắt gặp.
Trình Trừng Thành nói: “Ta nhớ kỹ, ta đóng cửa rồi.”
“Ngươi nhớ lầm rồi.” Lục Thanh Y nói thì hướng giường chen đẩy.
Trình Trừng Thành đành phải nhường ra nửa cái giường.
Từ lúc ở Cuồng Phong trại trở về, Lục Thanh Y cứ thỉnh thoảng lại chạy đến phòng hắn, nguyên nhân là một mình y không ngủ được.
. . .
Trời mới biết, Lục đại chưởng môn ngay cả đang họp cũng có thể ngủ cư nhiên lại mất ngủ?!
Trình Trừng Thành cảm thụ được khí tức bên cạnh, khó chịu trong lòng nhất thời lắng xuống.
Yên lặng rất lâu.
Đến lúc Lục Thanh Y sắp ngủ mất.
Thanh âm của Trình Trừng Thành mới ở trong bóng tối vang lên, “Ngày mai ta muốn lên đường trở về Thanh Thành.”
Mắt Lục Thanh Y chậm rãi mở, lẳng lặng nhìn đỉnh giường một lúc lâu, sau đó chậm rãi khép lại, “Ân.”
Trình Trừng Thành đợi rất lâu, thẳng đến khi tiếng hít thở đều đều của Lục Thanh Y đều đều vang lên, mới xoay người ngủ.
Hôm sau, Trình Trừng Thành cáo từ trở về Thanh Thành, đã thấy Lục Thanh Y cũng mang theo bao phục đi ra.
“Lục chưởng môn muốn đi xa?” Trình Trừng Thành hỏi.
Lục Thanh Y nói: “Thanh Thành cách đây có xa không?”
“Xa.” Trình Trừng Thành tựa hồ đã biết y muốn nói gì.
“Vậy tính là đi xa đi.”
Trình Trừng Thành miễn cưỡng cười một cái nói: “Sư phụ nếu biết Lục chưởng môn đích thân đến Thanh Thành, nhất định sẽ ra cửa nghênh đón.”
“Ra cửa đón thì không cần.” Lục Thanh Y nói, “Thức ăn ngon là được.”
Trình Trừng Thành trên mặt mỉm cười, trong lòng lại có muôn vạn cảm giác dị dạng.
Nhất là tối hôm đó, hắn rõ ràng đã đặt hai gian khách phòng, thế nhưng Lục Thanh Y vẫn chạy tới phòng hắn ngủ.
“Nếu Lục chưởng môn không thích gian khách phòng kia, ta có thể đổi cho ngươi.” Trình Trừng Thành ngồi dậy, trên mặt tuy vẫn đang cười, thế nhưng ngữ khí lại thập phần cường ngạnh.
Lục Thanh Y nói: “Sao cũng được, ngươi thích chỗ nào thì chúng ta tới chỗ đó.”
Trình Trừng Thành đối với da mặt dày thế này rất bất đắc dĩ. Hắn vốn tưởng rằng trên đời này da mặt dày nhất không ai hơn được Kỷ Vô Địch, không nghĩ tới Lục Thanh Y cũng không thua chút nào.
Lục Thanh Y thấy hắn không nói gì nữa, nhảy thẳng lên giường, kéo chăn qua, đem chính mình đắp kỹ.
Y thấy Trình Trừng Thành vẫn ngồi một bên nhìn mình, không khỏi nói: “Đồng sàng cộng chẩm có thể thắt chặt tình nghĩa của Thanh Thành và Thái Sơn.”
. . .
Trình Trừng Thành triệt để thất bại, im lặng nằm xuống.
Ngọn nến trên bàn vẫn đang cháy.
Lục Thanh Y vươn tay, ngón tay khẽ búng.
Nến lay lắt rồi tắt.
“Hảo một chiêu đạn chỉ phi hôi.” Trình Trừng Thành khen.
Lục Thanh Y không lĩnh tình nói: “Ngủ.”
Trình Trừng Thành chậm rãi nhắm mắt lại.
Bốn phía nhất thời trở nên rất yên tĩnh, bên tai chỉ truyền đến tiếng hít thở khe khẽ của Lục Thanh Y. Không biết tại sao, trong đầu hắn đột nhiên hiện sáng hôm đó ở Cuồng Phong trại, Lục Thanh Y vươn cánh tay trần ra.
Tuy nói đã qua tuổi ba mươi, nhưng da tay y lại thập phần tinh tế, có thể so với thiếu nữ.
Nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy họng một trận khô khốc, nhất là khi người kia còn đang nằm bên cạnh hắn.
Lục Thanh Y đột nhiên lẩm bẩm xoay người, hô hấp ấm áp phả vào tai hắn, khiến hạ phúc mọc lên một cổ tà hỏa.
Loại dày vò này khiến tiếng thở của Trình Trừng Thành ngày càng nặng nề.
“Ngươi làm sao vậy?” Lục Thanh Y đột nhiên mở mắt.
Ánh trăng nhàn nhạt nhưng vẫn có thể xuyên xoa song cửa, chiếu rọi hình dáng của Lục Thanh Y, nhất là con ngươi y, ở trong bóng tối lại lộ ra một cỗ ánh sáng trong trẻo lạnh lùng.
Trình Trừng Thành nào dám mở miệng, chỉ có thể lung tung đáp lại.
Lục Thanh Y yên lặng, nhưng nghe hô hấp của y, hẳn là chưa ngủ.
Trình Trừng Thành không dám nghĩ lung tung nữa, đành phải liều mạng nhớ đến môn quy giáo điều của Thanh Thành. Nghĩ khoảng một nén nhang, quả nhiên có công hiệu, dục vọng chậm rãi lui xuống, hắn lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Ngày thứ hai, Trình Trừng Thành gần trưa mới dậy, Lục Thanh Y đã ở bên ngoài dạo một vòng trở về, còn chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn chờ hắn.
Trình Trừng Thành nhớ tới chuyện đêm qua, không khỏi chột dạ, nói chuyện so với trước uyển chuyến khách khí gấp trăm lần.
Lục Thanh Y như không phát giác. Tựa như người khác đối với y là nóng là lạnh, là tốt là xấu, y đều dùng một thái độ.
Trình Trừng Thành yên tâm hơn nhiều, lại sinh ra một tia thất lạc.
Dùng xong bữa trưa, hai người tiếp tục lên đường.
Nào biết rời khỏi khách điếm không bao lâu, đã thấy có người bày lôi đài luận võ kén rể.
Trình Trừng Thành tùy ý nhìn một chút, đột nhiên dừng bước.
Lục Thanh Y thấy hắn không đi cũng dừng lại, “Sao thế?”
“Võ công. . .”
Lục Thanh Y liếc một cái, “Hoàng Hà bang.”
Bởi Cung Túc là Hữu hộ pháp của Lam Diễm Minh, Hoàng Hà bang bị liên đới thành phân đà của Lam Diễm Minh, bị các bạch đạo môn phái gần đó diệt trừ. Hoàng Hà bang chết thì chết, tán thì tán. Cuộc sống của bang chúng trốn đi cũng không khá giả chút nào. Rất nhiều bạch đạo môn phái không tham gia bao vây tiễu trừ Lam Diễm Minh mất bò mới lo làm chuồng, kiên nhẫn truy kích bọn họ, khiến cho bọn họ trốn đông lẩn tây, mai danh ẩn tích, không dám đi lại trên giang hồ.
Trình Trừng Thành không nghĩ tới có thể ở đây gặp phải người của Hoàng Hà bang.
Lục Thanh Y nói: “Ngươi thích tiểu cô nương kia?”
Trình Trừng Thành sửng sốt, vội vàng xua tay nói: “Đương nhiên là không phải. Ta từ lâu đã cùng sư muội đính hạ hôn minh (có hôn ước), sao có thể được voi đòi tiên chứ?” Hắn nói lời này, cũng thực có ý khác. Nhờ phúc của Kỷ Vô Địch cùng với Viên Ngạo Sách, hắn phòng nam nam so với nam nữ không ít hơn chút nào. Đối với việc Lục Thanh Y đột nhiên thân thiết cảm thấy bất an, nhất là khi nghĩ đến tối hôm qua tính trí của mình bất ngờ nổi lên. . . Hắn lắc đầu, không dám nghĩ nữa.
Lục Thanh Y tựa hồ không để ý đến tâm tư của hắn, lơ đãng ứng một tiếng nói: “Đã vậy, đi thôi.”
“Ta tới!” Có người ở trong đám đông đột nhiên hét lớn một tiếng, xông lên lôi đài.
Trình Trừng Thành vừa liếc thấy thân ảnh người nọ, lần thứ hai dừng bước.
“Lại làm sao nữa?” Lục Thanh Y cũng dừng lại, bất đắc dĩ hỏi.
“Bác bì* hung tà.” Trình Trừng Thành nhìn thân ảnh kia, chậm rãi nắm chặt kiếm trong tay.
*Bác bì = lột da

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.