Hùng Ca Mạt Thế

Chương 42:




Mặc dù mọi người đều đã xác định rõ mục tiêu cho nhiệm vụ kế tiếp. Nhưng, việc quan trọng nhất hiện tại chính là phải nâng cao tổng thể thực lực của cả đội. Kha Hùng tuyên bố, đợi hắn bế quan xong sẽ khởi hành.
Dặn dò mọi việc cẩn thận. Kha Hùng dẫn theo Trần Tiểu An về Trụ sở chỉ huy, đùa giỡn con gái nhà lành thỏa thuê, mới trở về phòng, khóa cửa rồi lắc người vào Phật Ngọc không gian. Hắn tắm rửa, thay trang phục. Sau đó, ngồi xếp bằng như mấy cao thủ tu tiên. Trên tay là năm viên tinh hạch màu xanh của zoombie cấp hai. Trong đó, có một viên nhuốm chút sắc vàng, thu được từ tang thi trẻ con thu được tại phòng 205 trong bệnh viện Long Khoa lúc trước.
Kha Hùng nắm viên tinh hạch trong tay, đang tính hấp thu thì trước mắt đã thấy lóe lên một tia sáng màu vàng đậm. Viên tinh hạch bị con Kim Linh nuốt trọn. Nó chép chép miệng, đầy hưởng thụ. Sau đó, lại mở to ánh mắt trong suốt, lấp lánh nhìn Kha Hùng.
- Móa…. Mày cướp tinh hạch của Lão Tử. Còn bày ra bộ dạng ủy khuất như bị người khác đè. Cái này là lão tử dùng để nâng cấp dị năng đó.
Kim Linh bị mắng, cảm thấy thật sự oan uổng. Chủ nhân nuôi nó mà không cho ăn. Giờ, mới nếm thử chút ngon ngọt đã bị la sấp mặt. Thời đại khó khăn, làm thú sủng cũng chẳng dễ dàng.
Kha Hùng nhìn con tiểu sủng vật màu vàng kim, đôi mắt sắp trào ra nước. Trong lòng thoáng cái mềm nhũn như bún.
- Thôi thôi…. Dù gì mấy viên tinh hạch này cũng chả giúp ta tăng lên được dị năng giả cấp ba. Cho ngươi, cho ngươi tất. Mau mang đi đi.
Kim Linh nghe thấy, vui vẻ, há to mồm, hút hết số tinh hạch còn lại vào trong bụng, sau đó thỏa mãn, bay về bụi hoa đỏ của mình, cuộn người nằm ngủ.
Kha Hùng nhìn nó, bất đắc dĩ, lắc đầu cười.
- Đành luyện tập Kim Thân Hỗn Độn quyết vậy.
Đã quyết định, hắn lập tức hành động. Bắt đầu đi nhổ thảo dược, chế dược thủy rồi ngâm mình.
Hiện tại, hắn đã có để vận chuyển khí lưu trong cơ thể hai trăm tám mươi chu thiên. Chỉ cần đạt đến ba trăm chu thiên, nhất định đạt thành Kim Thân Hỗn Độn Quyết tầng thứ năm: Kim Huyết – máu trong người được cường hóa – chuyển sang màu vàng, bách độc bất xâm, còn có khả năng gia tốc cực nhanh, giúp cơ thể thích nghi với những vận động ở tần suất cao ngoài tưởng tượng.
Kha Hùng ngồi trong bồn gỗ lớn, mắt nhắm nghiền, tập trung tu luyện. Mỗi lần dược thủy chuyển màu. Hắn lại thay thế bằng dược thủy mới. Dù sao, một trăm linh tám loại thảo dược, hắn hiện tại đã trồng khắp không gian.
Ba ngày sau.
Ầm…..
Tiếng nổ quen thuộc xuất hiện trong cơ thể. Cơn đau xé da, xé thịt chưa kịp rút thì toàn bộ các lỗ chân lông trên cơ thể Kha Hùng đồng loạt mở rộng. Khói trắng từng tia, từng tia tràn ra ngoài. Kha ảnh đế cũng rơi vào trạng thái hôn mê, ngửa đầu, tựa vào thùng gỗ. Không hay biết những chuyện xung quanh.
Dị tượng này kéo dài gần một giờ đồng hồ mới biến mất. Bồn dược thủy lúc này bị khói trắng hòa lẫn, trở nên đậm đặc, sền sệt y hệt sữa chua.
Rất lâu sau, Kha Hùng mới tỉnh lại, vừa nhìn thấy tình trạng của bản thân, lập tức kinh vía, bạt hồn.
Hắn nhảy ra khỏi bồn gỗ, dùng nước suối tắm rửa lại thật sạch. Sau đó, mới mở Kim nhãn, quan sát dòng máu màu vàng đang lưu chuyển khắp kỳ kinh, bát mạch của bản thân.
- Ha ha ha…. Quả nhiên thành công. Có được Kim Huyết, từ nay, bách độc bất xâm, cả đời không lo bị biến thành zoombie hay trúng độc. A… Khốn nạn – Kim Linh, mày lại hút máu của ông?
Có người chưa kịp vui mừng, đã bị Kim Linh phóng ào tới, cắn mạnh vào ngón tay, tranh thủ hút lấy hút để.
- Không nhả ra, tao cho lôi điện giật chết bây giờ.
Kha Hùng bực bội hâm dọa. Kim Linh nghe thấy, ngoan ngoãn, nhã ra, cuộc tròn trên cổ tay của hắn, nghẻo đầu giả chết.
Có điều, Kha Hùng cảm nhận rõ ràng, bản thân con sủng vật của mình phát sinh biến hóa, nó mạnh hơn lúc trước, cũng giảo hoạt hơn lúc trước. Chỉ là cho đến hiện tại, hắn vẫn không rõ năng lực của cái con “Đỉa lớn” đang nuôi là gì.
Kha Hùng nhìn miệng vết thương bị Kim Linh cắn đang dùng tốc độ hỏa tiễn biến mất, vui vẻ bật cười. Tự nhiên, hắn nghĩ tới. Nếu sử dụng Kim huyết để tạo ra Tâm thực vật? Không biết có được kinh hỉ ngoài ý muốn hay không?
Tiếp đó, vị ảnh đế đại nhân lại động ý niệm, triệu hồi dị năng để kiểm tra. Giữa không trung, một con tử long màu tím cực đẹp xuất hiện, biểu tình sinh động, không khác sủng vật như Kim Linh.
- Ha, không ngờ, dị năng thăng lên tới cấp 4. Kim Thân Hỗn Độn Quyết kết hợp với Không gian phật ngọc còn hơn cả Bug hệ thống. Đã thế này mà không thể “leo lên đỉnh Kim tự tháp”, xem như thật có lỗi với bản thân, có lỗi với Tuệ Viễn đại sư và vận mệnh.
Kha Hùng vô cùng cảm thán. Hắn cho rằng, nguyên nhân khiến dị năng thăng cấp, hoàn toàn do tu luyện thành công Kim Huyết. Nhưng thực tế, nguyên nhân không phải chỉ có thế. Một nửa lý do để hắn đạt được thành tựu hiện tại, chính là mấy lần đã dốc cạn máu để tạo ta tâm thực vật cho Lão Đa và dây tơ hồng trong hai cánh rừng bên ngoài căn cứ Hùng Thiên.
Nhưng hiện tại, không phải cũng tốt lắm sao?
Kha Hùng chơi đùa với con Tử long lôi cho tới tận hứng thì mới bắt đầu khám phá phần không gian được mở rộng thêm năm trăm mét vuông.
Quả thật, ngoại trừ dòng suối, cây Lôi châu và bụi hoa đỏ - nhà của Kim Linh, không tìm thấy thứ mới mẻ, đặt biệt nào khác.
- Ngẫm đi ngẫm lại. Vẫn là nên trồng lương thực, dự trữ cho căn cứ sau này.
Kha Hùng lắc đầu cười. Hắn tiện tay, ngắt một quả táo chín đỏ trên cành cây gần đó, đưa lên mồm, cắn một miếng lớn, nhai nhóp nhép, đi vào ngôi nhà đá của mình. Tầng một và tầng hai, còn rất nhiều thứ chưa được chuyển ra ngoài. Mọi thứ chen chúc, chất chồng. Vất vả lắm mới nhìn thấy cầu thang dẫn lên lầu ba đã hiện ra do tu vi thăng cấp.
Lầu ba này coi vậy mà không gian còn lớn hơn hai tầng lầu dưới kia. Điều này thật phi lý, nhưng đối diện với “Bug hệ thống”, xem ra vẫn có thể chấp nhận.
Bày trí của căn phòng này rất đặc biệt. Giữa phòng là một vật thể đặt trên bục, cao gần hai mét, được phủ một tấm vải màu đen. Bên cạnh đó là một chiếc kệ gỗ mun. Trên kệ có nhiều ngăn thiết kế lệch nhau. Kha Hùng chọn lấy một trục quyển mỏng bằng da thú, mở ra xem.
- Phi Ma Cánh – được tạo thành từ cánh của thần long thượng cổ. Chỉ người có Kim huyết mới đủ khả năng dung nạp…
Kha Hùng cẩn thận đọc từng chữ, từng câu trong trục quyển. Trong lòng càng lúc càng dày đặc hoài nghi cùng chấn động.
Rõ ràng. Phật Ngọc không gian cùng Kim Thân Hỗn Độn quyết này hắn đạt được bằng hai cách thức khác nhau. Thậm chí, chẳng chút liên quan. Nhưng đến giờ phút này, lại phát hiện chúng lại có sự liên kết mật thiết. Phải chăng đây là thứ được gọi bằng hai từ “định mệnh”?
Kha Hùng nghĩ nát óc, vẫn không thông suốt được toàn bộ vấn đề. Hắn lắc lắc đầu, bỏ qua. Lân la đến cạnh bên thứ đồ vật được che phủ bằng vải đen, cầm lấy một góc mảnh vải, kéo mạnh.
Một luồng hắc quang đột ngột xuất hiện, chiếu thẳng vào con ngươi, khiến hắn theo bản năng nhắm tịt mắt lại. Lần nữa mở mắt, hắn há hốc mồm, kinh ngạc, nhìn đôi cánh rồng đầy uy nghi, phát ra hơi thở hồng hoang đầu tà khí. Hắn trầm trồ thốt lên.
- Quá đẹp!
Đôi cánh rồng thật sự rất đẹp. Nó mang đến cho người đối diện cảm giác áp bách từ tận sâu trong linh hồn. Không ai có thể phủ định. Mặc dù chỉ là một đôi cánh không có sinh mệnh. Nhưng mà, nó chính là vương giả. Là chí tôn cao cao tại thượng.
Kha Hùng mê mẩn nhìn đôi cánh rồng. Sau đó, trong lòng liền động, làm theo hướng dẫn trong trục quyển, dùng kim huyết của bản thân, bắt đầu dung nhập.
Nhưng sau đó, hắn lập tức phát hiện. Việc dung nhập cánh rồng hoàn toàn khác xa với quá trình tạo thành tâm thực vật.
Đôi cánh vậy mà tồn tại một tia ý thức của viễn cổ thần long. Và hiện tại, luồng ý thức đó đang dần xâm lấn ý thức chủ thể. Bên tai của Kha Hùng không ngừng vang vọng một giọng nói đầy cám dỗ, mê hoặc.
- Giao ra linh hồn cho ta, hãy giao linh hồn cho ta.
- Cút!
- Chỉ cần ngươi giao linh hồn cho ta, ta sẽ cho ngươi sức mạnh và tất cả những gì ngươi muốn.
- Cút đi!
Kha Hùng cương quyết nói. Nhưng mà, ngay lúc đó, trước mắt hắn liền hiển hiện một ảo cảnh.
Giữa biển tang thi, một nhóm người đang cật lực chiến đấu. Vũ khí của họ đều là AK trường súng. Đến khi súng hết đạn, dị năng mới bắt đầu phóng ra.
Gương mặt họ ướt đẫm mồ hôi. Thứ mùi vị đó lại càng thêm thu hút tang thi. Con này ngã xuống, một đám khác giẫm đạp thân thể của chúng lao lên.
Kha Hùng nhìn thấy, trong đám nhân loại đó, có hai gương mặt vô cùng quen thuộc. Một người trong số đó chính là dị năng giả hệ thủy – Trần Tiểu An – vợ của hắn. Người kia, tay cầm trường súng, thay hết thanh này đến thanh khác. Khiến cho tất cả mọi người vừa hâm mộ lại vừa ghen tị. Người đó, đích xác là Hoàng Nhược Hi.
………………………………………………………………………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.