Hung Thần Đồ

Chương 27:




Viêm Đằng đến trước cổng cung Quảng Thước. Chiêu Ngạn ở trong Bích Lương Cầm gào lên: “Này, ngươi làm thật đó hả? Ngươi tính làm gì? Không giở trò biến thái gì đó chứ?”
“Ngươi ồn quá!” Y thi pháp cấm ngôn đối với Chiêu Ngạn. Chiêu Ngạn tức sôi máu nhảy đùng đùng trong thân cầm.
Viêm Đằng gạt hết cung nhân đi thẳng đến phòng vẽ của Mộ Tước. Khi thấy y vào trong, không ai dám đuổi theo. Ở cung Quảng Thước, phòng vẽ chính là nơi tư mật nhất, Mộ Tước không cho phép thì bọn họ có mười lá gan cũng không dám vào.
Chiêu Ngạn vừa nhìn thấy khung cảnh bên trong đã muốn xỉu. Mẹ kiếp! Biến thái đến thế là cùng. Màn lụa treo trên trần nhà chỉ toàn là hình vẽ khỏa thân của Viêm Đằng. Hắn hiểu ra rồi. Trước đây có hỏi là vì sao Viêm Đằng biết Mộ Tước thích y theo cái dạng không bình thường, xem ra là vì y từng đến qua chỗ này.
Mộ Tước đang ngồi dùng mực đỏ vẽ Viêm Đằng. Cả Viêm Đằng và Chiêu Ngạn đều ngửi ra mực này là máu. Trên nhuyễn tháp cách đó không xa có một khối thi thể nam nhân trợn trắng mắt, ngực bị khoét rỗng, máu thịt kéo lê đến tận mặt sàn nơi Mộ Tước ngồi. Chiêu Ngạn hít sâu, tên điện hạ này quả thực là quá điên loạn rồi. Hắn có chút sợ hãi không lý do.
Mộ Tước ngừng vẽ, chạy đến ôm chầm Viêm Đằng cười rạng rỡ như trẻ con được cho kẹo: “Đại ca, cuối cùng huynh cũng chịu đến thăm Tước nhi rồi.”
Viêm Đằng không đẩy Mộ Tước ra, nhưng Chiêu Ngạn không có hơi sức nào để ghen. Sau những gì chứng kiến, hắn cảm thấy thần giới này…mẹ nó…nên đổi tên thành Quỷ giới thì đúng hơn. Quá rùng rợn! Quá biến thái! Không thể tin được!
“Ngươi giết Ninh Thái?”
“Hắn đáng chết. Đáng chết!” Mộ Tước đột nhiên kích động lên.
“Có phải ta cũng là kẻ đáng chết trong mắt ngươi?”
Mộ Tước rời khỏi cơ thể Viêm Đằng: “Sao có thể chứ? Đại ca đối với ta là người quan trọng nhất. Tước nhi yêu thương đại ca nhất trên đời, cũng chỉ có huynh là yêu thương Tước nhi nhất trên đời.”
“Ngươi biết như vậy nhưng ngươi vẫn hại ta, vẫn đẩy ta vào con đường chết?” Viêm Đằng đay nghiến hỏi, trong mắt có tia sáng lạnh xẹt ngang.
Mộ Tước lắc đầu: “Không! Tước nhi chưa bao giờ muốn đại ca chết. Ta làm mọi chuyện chỉ vì muốn giữ đại ca lại bên mình. Thiên Công Tẩy Cốt Đinh không giết chết người. Huynh cũng biết mà. Hình phạt đó là do ta đề nghị với phụ đế. Ta chỉ muốn huynh trở thành một người bình thường, để cho ta chăm sóc huynh, để cho…huynh không thể nào rời xa ta được nữa.”
“Nực cười! Ngươi giết Văn Cơ đổ tội cho ta là vì giữ ta sao? Ngươi bảo Trạch Dương khai dối cũng là vì giữ ta sao? Ta thấy ngươi làm tất cả chỉ vì muốn trở thành Thiên Đế mà thôi. Ngươi lấy ta ra làm lý do, nhưng thực sự trong lòng ngươi nghĩ nếu ta chết rồi, thế càng hay, không ai cản trở ngươi nữa. Ngươi có thể đường đường chính chính mà làm Thiên Đế.”
“Không! Không phải vậy đâu!” Mộ Tước ôm tai thét lên. Chiêu Ngạn hiểu ra, Viêm Đằng đang dùng kế khích tướng.
Mộ Tước bám vào cánh tay Viêm Đằng, lặp lại rất kích động: “Không phải như huynh nghĩ đâu. Năm đó, phụ đế muốn truyền lại ngai vị Thiên Đế cho huynh. Ta lúc đầu rất vui mừng. Ta chưa từng tham lam ngai vị đó, chỉ cần huynh tốt, ta cái gì cũng đều tốt. Nhưng rồi, ta nghe một số vị thần quân nói huynh làm Thiên Đế sẽ phải lập Thiên Hậu. Phụ đế cũng đã chọn sẵn một nữ nhân thích hợp cho huynh, là Ảnh Điệp. Lòng ta chết lặng. Ta không thể mất huynh được. Cho nên, ta không thể để huynh làm Thiên Đế. Ta phải tìm cách khiến huynh mất hết tất cả. Thực lòng ta cũng không muốn làm vậy đâu.”
Viêm Đằng đau đớn hỏi: “Cho nên…ngươi giết Văn Cơ? Tỷ ấy đã nhìn thấy chúng ta trưởng thành, luôn hết mực yêu thương chúng ta, ngươi làm vậy không hổ thẹn chút nào với lương tâm sao?”
“Ta không phải cố tình muốn giết tỷ ấy. Lúc đó tỷ ấy đến thăm ta, tình cờ nghe được ta và Trạch Dương nói chuyện. Nếu ta không giết tỷ ấy, kế hoạch của ta sẽ bại lộ.”
“Ngươi giết cũng giết rồi, cớ sao lại phải để tỷ ấy chết mà danh tiếng bị ô nhục?” Viêm Đằng hét lên. Mộ Tước run rẩy giải thích: “Ta ban đầu giấu xác của tỷ ấy ở phòng vẽ, nhưng làm vậy sao có thể giấu mãi được? Rồi thì ta nhớ đến chuyện mọi người đều nghi ngờ huynh và tỷ ấy có tư tình, lại sợ rằng chỉ một mình lời nói của Trạch Dương không đủ buộc tội huynh, cho nên bèn dựng thêm một chuyện. Làm thế ta cũng không cần phải đau đầu nghĩ xem nên xử lý cái xác ra sao. Có điều ta không ngờ được lại bất cẩn để hồn phách của tỷ ấy bị hút vào Hung Thần Đồ ta vừa mới hoàn thành. Ta không hề kiểm tra lại bức tranh mà đem nó tặng cho huynh, sau này khi nghe huynh nói Văn Cơ tìm đến nhắc nhở huynh về Hung Thần Đồ, ta mới giật mình, muốn phi tang thì lại vì Thần giới hỗn loạn, bức tranh bị đám quỷ của Khải Huyền Nhai cướp xuống Nhân giới.”
Viêm Đằng cười lạnh thấu tận tim gan: “Ngươi đúng là hao tổn không ít tâm tư để hại ta. Ta khi ấy bị nhốt lại, không dám tin tưởng một ai nhưng ta vẫn tin ngươi, vẫn nói cho ngươi biết về Hung Thần Đồ. Còn nữa, nếu không vì tin tưởng ngươi, ta sẽ uống rượu do ngươi đem tới sao? Rồi trong lúc mê man bị ngươi đưa đến phòng của Văn Cơ, tỉnh lại bên cạnh xác chết của tỷ ấy? Mộ Tước, ta lúc trước tin tưởng ngươi như thế. Cho dù ta bị cả thiên hạ phản bội thì cũng không nghĩ ngươi nằm trong số đó. Vậy mà, kẻ hại ta thê thảm đến mức phải trốn chạy suốt ba trăm năm không rõ đầu đuôi lại là ngươi. Cho đến giờ ta vẫn không dám tin, lại là ngươi, thật sự là ngươi.”
Mộ Tước từ từ đổ rạp người quỳ xuống bên chân Viêm Đằng: “Đại ca, chúng ta tuy là con trai của cùng một người, nhưng Tước nhi vĩnh viễn có đuổi sao cũng không theo kịp huynh. Ta không đố kỵ, ta không ganh tỵ, nhưng ta xót xa, xót xa vì ta không thể nào bình đẳng mà đứng bên cạnh huynh. Ta không hối hận, cho dù có lặp lại bao nhiêu lần thì ta vẫn sẽ làm thế. Tước nhi muốn huynh. Tước nhi yêu huynh, yêu hơn cả sinh mạng của ta.”
“Ngươi nói yêu ta, nhưng ngươi lại không biết ta yêu thứ gì?”
Mộ Tước ngẩng lên, bất lực gọi: “Đại ca…”
“Ta muốn trở thành Thiên Đế. Ngươi hãm hại ta, khiến ta mất đi ngai vị vốn dĩ phải thuộc về ta. Ta hận ngươi đến chết. Trừ phi…”
“Huynh muốn ta làm sao?”
“Ngươi trả lại trong sạch cho ta, để ta có thể đường hoàng trở thành Thiên Đế.”
Chiêu Ngạn rít thầm. Trời a! Ngươi nói thẳng vậy luôn đó hả? Không sợ phản tác dụng hả?
Viêm Đằng đẩy Mộ Tước ra mà bỏ đi. Mộ Tước cô độc ở trong phòng, chống hai tay xuống sàn, vò chặt một dải màn trong tay đau đớn tột cùng nói: “Thì ra ngai vị đó quan trọng với huynh đến vậy, còn Tước nhi thì không quan trọng. Từ đầu đến cuối chỉ là do Tước nhi tự ảo tưởng địa vị của mình trong lòng huynh quá cao thôi. Được rồi, Tước nhi trả lại hết cho huynh là được chứ gì.”
Viêm Đằng không về cung Phù Hồ mà đến một hồ sen ngồi thẩn người ra, hồi lâu sau mới nhớ đến giải cấm ngôn cho Chiêu Ngạn. Chiêu Ngạn vừa được giải liền nói: “Trước khi ngươi dụ Mộ Tước nói ra, sao không sắp xếp người đến nghe? Phải chi lúc nãy mà mọi người nghe được chính miệng Mộ Tước thừa nhận thì ngươi rửa sạch oan tình rồi.”
Viêm Đằng than thở: “Bởi vì ta thật sự xem hắn là đệ đệ của mình. Ta muốn nghe hắn nhận tội với mình trước. Lúc Mộ Tước vừa đến Thần giới này, hắn không như vậy.”
“Con người sẽ thay đổi. À không, là thần hay quỷ gì thì cũng sẽ thay đổi.”
“Nghĩa là ngươi cũng sẽ thay đổi?”
Chiêu Ngạn im lặng. Câu hỏi này quá khó rồi. Đương nhiên là hắn phải thay đổi. Hắn của ngày xưa cũng là một hung có tiếng tăm, nhìn xem bây giờ thành ra cái bộ dạng gì rồi? Siêu độ? Trang điểm người chết? Nói thật, nếu trước đây có ai nói với hắn mai này hắn sẽ thảm hại thế này, hắn chắc chắn không tin và vả cho người đó rụng sạch răng.
“Thay đổi không phải đều là xấu. Nghĩ mà xem, nếu như không có biến cố này, ngươi vẫn cứ là đại điện hạ chí cao vô thượng, chưa chừng bây giờ còn thành Thiên Đế rồi, ta và ngươi sao có cơ duyên quen biết nhau? À dĩ nhiên ta cũng không có ý nghĩ là bản thân thực sự rất quan trọng đến mức đáng cho ngươi đánh đổi tất cả để gặp ta, nhưng mà ta muốn nói, sự việc nào cũng có hai mặt, còn tùy xem ngươi nhìn theo mặt nào.”
“Cũng đúng.” Viêm Đằng chỉ nói vậy, không nói gì hơn. Chiêu Ngạn lại im lặng. Người đang đau lòng không phải chỉ vài câu an ủi liền có thể hết đau liền sẹo, chí ít thì vết sẹo này sẽ mang theo rất lâu.
Hôm sau, Mộ Tước tập hợp đông đủ Thiên Đế, Long Đế và chúng thần đến chính điện Phương Phi. Y không hề sợ hãi hay run rẩy, đứng thẳng người mà nhận lấy tội trạng của mình trước mặt toàn thể:
“Văn Cơ đúng thật là do ta giết. Ta vì ganh ghét đại ca cướp lấy ngai vị Thiên Đế của mình, cho nên một mình dựng nên tất cả. Ta thậm chí còn trộm đi Tương Thủy Kính của đại ca.”
Chiêu Ngạn có chút nể phục vị điện hạ này rồi, dù là vừa nể vừa sợ. Có lẽ mặt yếu đuối nhất của y chỉ có thể biểu lộ trước Viêm Đằng, ngoài Viêm Đằng ra thì không biểu lộ trước bất kỳ ai khác. Y nhận tội mà dáng vẻ vô cùng nhởn nhơ, cứ như đang ngắm cảnh xem hoa.
Chúng thần im bặt. Từ lần trước nghe Văn Cơ chỉ tội Mộ Tước, bọn họ không phải là không nghĩ đến cục diện này.
“Quả nhiên là ngươi. Tại sao lại giết con gái ta?” Long Đế căm phẫn siết tay hỏi.
“Chẳng phải nói rồi sao? Ta cần một con cờ lật đổ đại ca, tỷ ấy vừa khéo có tin đồn tư tình với đại ca, là lựa chọn thích hợp nhất.”
Chiêu Ngạn bồi hồi. Mộ Tước xem ra vẫn còn lương tâm, không khai gì liên quan đến Trạch Dương, nếu không sợ rằng Trạch Dương sẽ bị hỏi tội lần nữa, có khi còn bị cắm thêm cây đinh nữa không chừng.
“Mộ Tước, ta thật sự rất thất vọng về con.” Thiên Đế hướng y nói.
Mộ Tước cười không để tâm: “Phụ đế, con trước nay không ao ước sự kỳ vọng gì từ người. Lúc đến Thần giới này, tự con cũng hiểu được rằng, con là kẻ không được hoan nghênh ở đây. Có vị thần quân nào ở đây chưa từng khinh rẻ thân phận của con chứ? Chỉ đến khi đại ca thất thế, con lên nắm quyền, bọn họ mới bắt đầu ca tụng con. Bộ mặt giả dối, lời lẽ giả dối, con biết cả đấy, nhưng mà con không thèm vạch trần thôi. Người cũng vậy, phụ đế. Ngươi chắc là vẫn luôn trông chờ đại ca được rửa oan quay về để kế nhiệm Thiên Đế. Người chưa bao giờ muốn nhường ngai vị này lại cho con. Con nói đúng chứ?”
Thiên Đế im lặng. Mộ Tước hướng Viêm Đằng hỏi: “Đại ca, ta trả lại tất cả cho huynh, huynh vui không?”
Rõ ràng là Mộ Tước sai, nhưng khi nghe Mộ Tước hỏi vậy, Viêm Đằng lại cảm thấy như người sai là mình, bất giác không trả lời.
Mộ Tước biến ra Du Hạc Cầm. Thiên Đế kinh ngạc: “Con muốn làm gì?”
“Nếu là con có lỗi với đại ca, vậy để chính huynh ấy đến bắt con. Người khác đừng mong bắt được con.”
Mộ Tước gảy một cái. Tiếng cầm tạo thành dư chấn xô dạt chúng thần ra, thuận tiện cho y lao mình bay khỏi điện Phương Phi mà không bị ai cản lại. Viêm Đằng tức tốc đuổi theo.
Mộ Tước bay đến ngay cái hồ sen mà hôm qua Viêm Đằng đến, bỗng dừng lại, cười nói: “Nơi này đã chứng kiến tuổi thơ của hai huynh đệ chúng ta. Chúng ta thường hay ở tại đây nô đùa và ngồi gảy đàn bên nhau, năm tháng tươi đẹp, chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày sẽ trở thành thế này.”
“Tước nhi, buông cầm xuống, theo ta về chịu tội.”
“Chịu tội???” Mộ Tước cười lớn. “Ta có tội gì? Tội của ta là yêu ca ca ruột của mình sao? Nếu thế thì ta không nhận. Đại ca, ta yêu huynh là điều mà ta tự hào nhất từ khi sinh ra cho tới giờ. Sở dĩ ta không nói ra cùng bọn người kia không phải vì sợ họ sẽ chế nhạo. Ta chỉ không muốn chia sẻ điều mà ta tự hào với họ mà thôi. Vậy cho nên, chúng ta ở ngay tại đây, quyết đấu một trận.”
Mộ Tước lại gảy Du Hạc Cầm. Viêm Đằng nâng Bích Lương Cầm ra trước mặt, dùng ý thức nói với Chiêu Ngạn: “Bịt tai lại,” rồi cũng bắt đầu gảy đáp trả lực sát thương của y. Một người thì điên loạn chẳng biết điểm dừng, một người thì cố ngăn kẻ kia lại, cho nên chẳng bên nào chịu nhường bên nào, thanh âm của hai loại đàn va vào nhau, càng lúc càng dữ dội. Mặt đất rung chuyển. Toàn bộ hồ sen bị nổ tung lên, đình tạ xung quanh nghiêng đổ.
Chiêu Ngạn lúc đầu còn bịt tai, nhưng sau phát hiện hắn không bịt tai hình như cũng không hề hấn gì. Có lẽ ở trong thân cầm tự có bảo hộ rồi, chỉ là Viêm Đằng vẫn lo xa nhắc nhở vậy thôi. Chứ nếu hắn ở bên ngoài mà nghe bọn họ đấu đá, sợ rằng dù có bịt kín tai vẫn trọng thương cho xem.
Bỗng nhiên, Chiêu Ngạn nghe được tiếng gì đó rất nhỏ tí tách xuống. Viêm Đằng thổ huyết rồi. Một đường tơ máu chạy dài khỏi khóe miệng Viêm Đằng tuôn ra ngoài. Ở bên kia, Mộ Tước hét lên một tiếng, toàn bộ dây của Du Hạc Cầm đứt đoạn, đẩy y lùi xa một đoạn dài văng vào thân cây phía sau, khắp người như bị đục thành trăm lỗ nhỏ, máu từ thân bắn ra tung tóe.
Viêm Đằng dừng đàn, chống thẳng Bích Lương Cầm gục xuống đất. Mộ Tước cười điên cuồng không dứt, nói: “Đại ca, khi nghe chính miệng huynh nói huynh hận ta đến chết, ta đã không muốn sống nữa rồi. Vừa hay, để chính tay huynh giết ta, huynh sẽ ghi nhớ ta cả đời.”
Mộ Tước biến ra một cặp Tương Thủy Kính, lại cười: “Kính thì có đôi, tại sao người lại không được như vậy?”
Thiên Đế và chúng thần lúc này mới chạy đến. Đột ngột, trong Bích Lương Cầm vang ra tiếng rống giận dữ. Nó vụt bay khỏi tay Viêm Đằng biến trở lại thành hung thú Đào Ngột. Chiêu Ngạn bé nhỏ bị văng ra đất. Viêm Đằng ráng vươn tay tới chỗ hắn, gấp gáp cất hắn vào tay áo. Chiêu Ngạn vừa bám chặt vào vải vừa cố lú đầu ra quan sát tình hình.
Đào Ngột quả như trong truyền thuyết miêu tả. Thân cao ngời ngợi, mặt người nhô đầy nanh, dưới cổ có sừng, đuôi ngóc cao thành một cột trụ dài vươn thẳng không thấy điểm cuối. Đào Ngột phóng tới chỗ Mộ Tước, chỉ kịp nghe Thiên Đế hét lên một tiếng không rõ nguyên do: “Đừng!” Sau đó thì Mộ Tước không còn ở vị trí cũ nữa. Viêm Đằng và Chiêu Ngạn bấy giờ mới rùng mình nhận ra. Mộ Tước bị Đào Ngột nuốt chửng rồi.
Đào Ngột biến thân lại thành Bích Lương Cầm bay đến bên cạnh Viêm Đằng và ngoan ngoãn nằm im xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hung thú hộ chủ! Đây là chuyện trước nay chưa từng thấy, nhưng giờ đã thấy, liền có cảm giác đáng sợ đến vỡ mật.
“Kết thúc rồi.” Viêm Đằng sờ lên Bích Lương Cầm, đau xót nói không ra thanh âm hoàn chỉnh.
“Kết thúc rồi.” Chiêu Ngạn tự nói với mình. Không ngờ lại là kết thúc này.
Mộ Tước chết đi. Thiên Đế bệnh nặng. Trái tim đều làm từ máu thịt, tìm lại được người con trai này thì mất đi người con trai kia, làm gì có chuyện không sinh bệnh được? Bất quá, bởi vì Thiên Đế bệnh, Mộ Tước lại không còn, chúng thần bắt đầu đến thăm cung Phù Hồ nườm nượp như lễ hội, ngay cả Bành Dã và Ảnh Điệp cũng chuyển đổi thái độ một cách trơ trẽn. Lương Mạch thì làm như là quản gia trong cung của Viêm Đằng, công khai giúp Viêm Đằng tiếp đón khách. Không có ai hỏi Lương Mạch từ đâu mà chui ra, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng, mà Viêm Đằng cũng không thèm quản ai tới, cứ ném hết cho Lương Mạch đuổi đi. Chiêu Ngạn hiểu được, mất đi một người đệ đệ ngay trước mắt mình, tâm tình của y chẳng thể nói là dễ chịu gì cho cam. Vì vậy, Chiêu Ngạn rất tu tâm dưỡng tính ở trong Bích Lương Cầm, ngoan ngoãn để Viêm Đằng nuôi ăn, thời gian này cũng không có chọc tức gì y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.