Chiêu Ngạn nhìn ba chữ “Chiêu Hiền Quán” sơn đỏ thẫm mà càng thêm tức.
“Xì! Chiêu Hiền, nghe đến nhục nhã, gọi là bán thân quán còn hay hơn.”
Viêm Đằng hỏi hắn: “Khẳng định là nơi này sao?”
“Không thể sai được. Chính là nơi này. Chúng ta làm gì đây?”
Viêm Đằng ngước mắt nhìn lên tấm bảng, quất một đường roi, tấm bảng đang nguyên vẹn liền biến thành hai mảnh vỡ rơi ầm xuống đất. Chiêu Ngạn che miệng. Thế này là công khai gây sự sao? Cũng quá bá đạo rồi.
“Vào thôi!” Viêm Đằng lên tiếng. Chiêu Ngạn hít hà.
May mà Quỷ giới không giống Nhân giới, những vụ náo động ngày nào cũng có, cú quất roi của Viêm Đằng chẳng thể tạo nên ảnh hưởng gì. Người qua kẻ lại chỉ nhìn một cái rồi thờ ơ bỏ đi, xem như chuyện thường ở huyện.
Có một đám bảo kê chạy ra đón đường bọn họ. Kẻ cầm đầu quát: “Các ngươi có biết đây là đâu không? Dám đến đây gây sự hả?”
Viêm Đằng vung roi siết cổ tên này: “Gọi chủ của các ngươi ra đây.” Rồi ném hắn vào trong đám người phía sau, cả bọn té lăn ra đất. Khách khứa bên trong thấy vậy liền giải tán đi hết.
An Dĩ cùng với đám bảo kê bước ra. Y mặc một chiếc áo hồng, mép cổ áo cố tình để hở rộng, cử chỉ lả lơi nhưng có chút thấm mệt, mi mắt rũ xuống: “Ta đã vẽ cả ngày rồi, không biết quý nhân từ đâu tới làm phiền?”
“Cho ngươi một ngày, thu dọn khỏi Quỷ giới.” Viêm Đằng nói.
“Ái chà, người đâu lại mạnh miệng như vậy? Chỗ này của ta làm ăn đàng hoàng, ngươi muốn đuổi liền đuổi sao?”
“Làm ăn đàng hoàng mà vẽ đến tận giường sao? Làm ăn gì trên đó?” Chiêu Ngạn hỏi.
An Dĩ cười khinh miệt: “Người ta chịu bỏ tiền, ta chịu bỏ vốn, có gì không thoả đáng? Lẽ nào ta làm ăn với người tình của ngươi hả?”
Chiêu Ngạn cũng không nhịn đáp lại: “Lão tử đây không có người tình nào phản bội để cho kẻ lẳng lơ như ngươi dụ dỗ lên giường đâu. Mắt nhìn người của lão tử rất cao.”
Một kẻ bảo kê vội nói nhỏ với An Dĩ. An Dĩ nghe xong cười lớn: “Ồ, thì ra là Chiêu hoạ sư nổi danh khắp Quỷ giới đây mà. Làm ăn không bằng người cho nên cố tình tới kiếm chuyện. Cũng đúng, khuôn mặt chỉ cỡ đó, muốn bán nhiều hơn sợ cũng chẳng có vốn mà bán, phải không lão tiền bối?”
Chiêu Ngạn siết chặt tay. Thằng nhóc miệng còn hôi sữa này dám gọi hắn là lão tiền bối, ý chê hắn già nua tới mức chẳng ai thèm. Hắn đang muốn chửi lại thì Viêm Đằng bỗng vung roi tới trước, An Dĩ nhanh chóng tránh đi nhưng không ngờ sợi roi biến dài hơn, đem cả người y cuốn lại đập vào cây cột đá đến nứt vỡ. Đám bảo kê la lên, bị Viêm Đằng trừng một cái liền chạy tán loạn đi.
Chiêu Ngạn nhìn sang Viêm Đằng. Y không thích tranh cãi như hắn, nhưng mà hành động vừa nãy phải chăng là đang bảo vệ hắn?
“Ngày mai lập tức rời khỏi. Nếu không đừng trách ta.” Viêm Đằng nhắc lại lần nữa rồi thu roi.
An Dĩ ôm thương tích nơi lồng ngực, quát lên: “Các ngươi lộng hành như vậy, ta nhất định sẽ kiện cáo đến tận Quỷ phán. Vụ này vẫn chưa xong đâu.”
Chiêu Ngạn thật sự muốn đuổi tên này đi càng xa càng tốt, nhưng không nghĩ là Viêm Đằng lại dùng cách trực tiếp đến thế, dù sao cũng thấy có chút sai sai. Người ta đang làm ăn, hắn kéo Viêm Đằng tới phá, ỷ mạnh hiếp yếu, nghe ra như côn đồ. Bất quá, nơi đây là Quỷ giới, không phải Thần giới, chẳng có luật lệ nào tồn tại ngoại trừ một quy tắc ngầm: Kẻ mạnh là kẻ quyết định tất cả. Phá cũng phá rồi, thôi thì không cần nghĩ nhiều.
Chiêu Ngạn quay sang Viêm Đằng: “Đi thôi.”
Viêm Đằng vừa quay đi, từ cổ tay của An Dĩ liền phóng ra một con rắn nhỏ. Chiêu Ngạn kinh sợ đẩy dạt Viêm Đằng ra xa, bàn tay bị con rắn cắn trúng, lập tức hình thành một mảng thâm tím. Viêm Đằng vội cầm lấy tay hắn, nhận định: “Có độc!”
Y bắt lấy con rắn trước khi nó kịp bò về chỗ của An Dĩ. An Dĩ nằm xụi lơ trên đất, không đứng dậy nổi nhưng hai mắt long sòng sọc nói: “Các ngươi vô lý gây sự, ta đây chỉ là phòng vệ thôi. Chất độc này do ta chế ra, không ai có thể giải được nó ngoài ta. Nếu ngươi không muốn hắn chết thì phải nghe theo lời ta.”
“Nghe lời ngươi?” Viêm Đằng đến gần An Dĩ, bóp lấy miệng con rắn và cắm phập nanh nó lên cổ tay y, chất độc liền lan rộng. Con rắn vừa nhả nanh ra, Viêm Đằng ném nó sang một bên, khiến nó nổ tung tại chỗ.
“Ta không có thói quen nghe lời người khác. Một là ngươi chết chung với hắn, hai là ngươi giao ra thuốc giải để cả ngươi và hắn cùng sống.”
An Dĩ sợ hãi nhìn cổ tay, chấp nhận: “Ta giao.” Y moi trong ngực áo ra một túi nhỏ, từ túi đổ ra cả đống lọ và tìm một lọ trong đó đưa cho Viêm Đằng: “Đây là thuốc giải. Chỉ cần một viên là đủ.”
Viêm Đằng trút lọ thuốc giải ra tay, ném một viên vào tay An Dĩ: “Ngươi uống trước.”
An Dĩ vừa uống xong, chất độc trên tay từ từ biến mất. Viêm Đằng bấy giờ mới an lòng đưa một viên cho Chiêu Ngạn. Chiêu Ngạn uống thấy đỡ hơn, cũng không muốn truy cứu nữa nên giục Viêm Đằng đi. Viêm Đằng quất một roi xuống đất cảnh cáo An Dĩ: “Đừng để ta trông thấy ngươi nữa.”
Ra khỏi Chiêu Hiền Quán, Viêm Đằng nói với Chiêu Ngạn: “Ngươi về Nhân giới trước, ta có chút chuyện phải làm.”
“Chuyện gì?”
Viêm Đằng liếc hắn: “Ta vốn muốn đến Dị Văn Trai, giữa đường gặp ngươi và bị ngươi kéo vào rắc rối.”
“Dị Văn Trai? Nơi ở của Lương Mạch gì đó mà ngươi đang tìm sao?”
“Ừm.”
“Hắn có quan hệ gì với ngươi?”
“…”
Viêm Đằng lại liếc hắn.
“Được rồi, được rồi, ta không hỏi gì nữa. Ngươi cho ta đi theo ngươi đi. Dị Văn Trai đó nghe nói có nhiều sách kỳ bí lắm. Ta muốn đến đó lâu rồi nhưng lười quá nên mãi vẫn chưa đi.”
“…”
“Lẽ nào ngươi đi tìm một người rất bí mật nên không muốn cho ta theo? Người yêu? Thê tử…à không, cái tên đó rõ ràng là nam nhân. Ơ…lẽ nào ngươi thích nam nhân? À à…đây là sở thích riêng, ta không có ý kỳ thị gì đâu nha.”
Viêm Đằng đầu hàng sự ồn ào của hắn: “Ngươi im lặng, ta sẽ cho ngươi theo.”
“Bảo đảm im lặng.” Chiêu Ngạn tự bịt kín miệng lại.
“Thế ai vừa nói?”
“…”
Chiêu Ngạn và Viêm Đằng đến Dị Văn Trai hỏi thăm bên ngoài một lúc. Lương Mạch chủ nhân của thư trai đã đi vắng từ lâu, toàn bộ thư trai hiện đang giao cho nô bộc của Lương Mạch là Quản thúc trông coi. Quản thúc này có bệnh lẩm cẩm, thường hay quên đầu quên đuôi nên việc làm ăn của thư trai ngày càng tệ hơn.
Chiêu Ngạn và Viêm Đằng vừa bước vào Dị Văn Trai, Quản thúc đã chạy tới tiếp đón họ: “Hai vị công tử, xin hỏi muốn mua gì?”
Viêm Đằng nói: “Bạn ta thích các loại sách kỳ bí, không biết ở đây có không?”
Quản thúc cười: “Các vị có biết vì sao Dị Văn Trai lại có tên này không? Bởi vì ông chủ của tôi rất thích sưu tầm những thứ kỳ bí. Để tôi dẫn các vị đi xem.”
Quản thúc đưa bọn họ vào trong một sảnh lớn hình cung hai tầng, cả hai tầng đều chất đầy sách trên ngăn kệ. Quản thúc nói: “Các vị thong thả tìm, nếu tìm được thứ ưng ý thì gọi tôi một tiếng, tôi sẽ đến ngay.”
Quản thúc đi rồi, Chiêu Ngạn tặc lưỡi: “Quản thúc này làm ăn như vậy thì chết rồi, lỡ như người ta xem xong giấu sách vào áo rồi chuồn thẳng thì ông ta cũng không biết.”
“Chúng ta không phải đến đây để quản lý chuyện làm ăn của ông ta.”
“Ta biết ngươi muốn tìm Lương Mạch nhưng người ta đi vắng lâu năm như thế, chỉ để lại cái quán không này, có manh mối nào mà tìm?”
Viêm Đằng cũng biết Chiêu Ngạn nói rất có lý, nhưng hắn không thể từ bỏ.
“Là ta nợ y, nhất định phải tìm cho ra.”
“Nợ? Nợ tình hay nợ tiền?”
“Câm đi!”
Chiêu Ngạn nhìn sơ qua mấy cuốn sách trên giá, trong lúc Viêm Đằng đi lên tầng hai quan sát. Hắn rút thử một cuốn sách gọi là Bất Ngữ, đọc vài trang rồi trầm trồ: “Viêm Đằng, ta thấy cái này hay nè. Trong sách nói trước kia từng có một hung trở thành thần, nhưng lên thần giới chưa đến một tháng thì mất tích.”
Viêm Đằng hỏi vọng xuống: “Là Dung Đàm phải không?”
Chiêu Ngạn kinh hô: “Ngươi biết sao? Hắn lợi hại lắm hả?”
“Đã giết chết Thiên Đế của năm đó, ngươi nghĩ lợi hại không?”
Chiêu Ngạn gập sách, trong sách còn chẳng nói đến chuyện thú vị này, đọc sách chi bằng cạy miệng Viêm Đằng còn thiết thực hơn.
“Giữa bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?”
Viêm Đằng bắt đầu kể: “Ta biết không nhiều. Dung Đàm chính là hung đầu tiên trong tam giới, cũng chính là trường hợp quỷ tu luyện thành thần đầu tiên trong tam giới, cho đến giờ vẫn không ai tin được. Bất quá, cho dù đã thành thần, cái danh nghĩa hung của y vẫn luôn bị thần giới đem ra chế giễu. Dung Đàm sống ẩn dật ở một cung cách xa với các vị thần khác, lãnh đạm ít giao tiếp, thế nhưng bất cứ nhiệm vụ nào mà Thiên Đế giao phó y đều hoàn thành rất đúng kỳ. Có lẽ y nghĩ chỉ cần làm đúng trách nhiệm của mình, sớm muộn cũng sẽ có người nhìn thấy, có người công nhận. Nhưng mà khoảng cách giữa hung và thần thật sự quá lớn, cuối cùng Dung Đàm cũng bị người ta nghi ngờ và vu oan, căm phẫn nổi loạn, tàn sát chúng thần, giết chết Thiên Đế, gây ra trận máu tanh có một không hai từ trước tới nay trong tam giới. Cũng vì sức mạnh của Dung Đàm khi ấy quá đáng sợ, nên về sau Tà Quân vì muốn thống nhất tam giới, thực hiện giấc mơ bá chủ của mình, đã tìm kiếm hung khắp nơi, chính là để đào tạo được một hung đủ mạnh như Dung Đàm. Mà người của thần giới, vì ám ảnh chuyện năm xưa nên cực kỳ căm hận hung, không thể nào tha thứ cho bọn họ.”
Chiêu Ngạn đi vội lên lầu hỏi: “Vậy Dung Đàm bị vu oan chuyện gì vậy?”
Viêm Đằng nhìn hắn nói: “Kỳ thật chuyện này chỉ có ta cảm thấy Dung Đàm bị vu oan, còn người của Thần giới thì cho rằng y đúng người đúng tội, tự làm tự chịu. Trước đây từng có một cây đèn gọi là Định Giao Đăng. Nó do mười ba vị thượng thần trút cạn hơi thở tạo ra, một khi cây đèn được thắp sáng sẽ tiêu diệt toàn bộ ma quỷ. Lúc ấy, thần giới đau lòng vì sự ra đi của mười ba vị thượng thần, không ai còn tâm trạng nghĩ về Định Giao Đăng. Thiên Đế bèn giao nó lại cho Dung Đàm canh giữ. Đến lúc bọn họ nhớ về Định Giao Đăng, đến cung của Dung Đàm thì nó đã bị huỷ hoại. Dung Đàm một mực nói rằng y không làm gì cả nhưng đám người Thần giới đương nhiên không tin. Họ cho rằng Dung Đàm dù sao vẫn là quỷ, vì Quỷ giới làm ra chuyện đó không có gì lạ, vì thế bắt nhốt Dung Đàm lại. Một tiểu thần từng được Dung Đàm nuôi nấng đã hy sinh mạng sống cứu Dung Đàm ra. Khi nhìn thấy xác tiểu thần này, cộng thêm việc phải nghe nhiều lời đổ tội thoá mạ, Dung Đàm điên loạn huỷ hoại cả Thần giới, sau đó tự sát.”
“Tại sao ngươi nghĩ Dung Đàm bị vu oan?”
“Bởi vì cho đến tận lúc chết, Dung Đàm vẫn cương quyết không nhận tội. Không ai có thể hiểu tâm trạng của Dung Đàm hơn ta. Chết không đáng sợ, chết với nỗi oan không giải được mới là điều đáng sợ.”
Chiêu Ngạn giật mí mắt, đây là lần thứ hai hắn nghe Viêm Đằng dùng ngữ khí nặng nề nói về chuyện bị vu oan. Xem ra nỗi oan mà Viêm Đằng đang mang có lẽ không nhỏ. Y lợi hại như thế, cũng không có cách tự giải oan cho chính mình, lẽ nào người vu oan y còn lợi hại hơn? Lương Mạch này có liên quan gì đến nỗi oan của y không?
“Xuống đó xem thử.” Viêm Đằng đột nhiên chỉ tay ra ngoài cửa sổ, hướng về một dãy phòng ở nội viện.
Viêm Đằng từ cửa sổ phóng xuống nhẹ nhàng, Chiêu Ngạn cũng theo sát phía sau. Họ đẩy cửa từng căn phòng xem xét, không thấy gì lạ thì trở ra đẩy cửa căn khác. Cho đến một căn nọ, cảnh tượng ở trước mắt có chút không ngờ được. Bên trong phòng chất đầy những chiếc bàn kê sát vào nhau theo hình tròn, chỉ chừa ra một khe hở nhỏ làm lối đi, trên bàn có đủ loại dược liệu khô bị bám kín bụi. Giữa vòng tròn là ba lò luyện đan bằng đồng không còn hoạt động.
“Thứ này không biết là của Lương Mạch hay của Quản thúc kia?” Chiêu Ngạn hỏi.
Viêm Đằng nhớ lại gì đó, nói: “Là của Lương Mạch. Trước đây ca ca hắn từng nói với ta hắn rất thích luyện đan.”
“Khi còn sống muốn trường sinh bất lão nên luyện đan là chuyện dễ hiểu, giờ hắn đã thành quỷ, quỷ không có bệnh tật, không có già nua, gần như trường sinh bất lão rồi còn luyện đan làm gì?” Chiêu Ngạn khó hiểu hỏi.
Vấn đề này Viêm Đằng cũng không rõ nên chỉ biết lắc đầu.
Chiêu Ngạn nhìn thấy bức tượng đầu chim ưng nằm trên một chiếc bàn, lại ngó những chiếc bàn khác không thấy có đặt tượng nào nên nói: “Bức tượng này có chỗ quái lạ.”
Chiêu Ngạn đặt tay lên bức tượng, cố xoay nhưng không được, bèn đổi thành nhấn xuống, bất ngờ mặt sàn mở ra khiến hắn bị rơi tõm vào mật đạo bên dưới. Viêm Đằng không kịp chụp hắn lại, đành phải nhảy theo xem tình hình. Không lâu sau, cửa mật đạo tự động khép lại.
Chiêu Ngạn và Viêm Đằng cùng rơi trên nền đất cứng nhưng lại có tiếng nước bì bõm vang lên, y phục đều bị thấm ướt. Nơi này không quá tối, dường như có ánh sáng lờ mờ từ đằng xa vọng lại. Hai bên là vách đá thẳng đứng gồ ghề, trên đá lấm tấm rong rêu.
Viêm Đằng đứng dậy đỡ Chiêu Ngạn hỏi: “Có sao không?”
“Không dễ chết như vậy.” Hắn cười.
Viêm Đằng lại xát muối vào vết thương của hắn: “Ngươi chết từ lâu rồi.”
Chiêu Ngạn cáu lên: “Này, mỗi lần ngươi mở miệng có thể nào đừng nhắc đến vấn đề nhạy cảm này không?”
“…”
Viêm Đằng nói sang chuyện khác: “Hình như là một mật đạo thông với đầm lầy.”
“Có khi nào…nuôi thủy quái bên trong không?”
Viêm Đằng giơ tay lên cốc vào đầu hắn: “Thay vì tưởng tượng nhảm nhí thì mau tìm lối ra. Dưới chân rất trơn, bám vào vách đá mà đi có lẽ dễ hơn.”
Cả hai mới đi được một đoạn, Chiêu Ngạn đã bắt đầu đấm vào đầu gối kêu mỏi: “Ta nói này, còn phải đi bao lâu nữa? Sao càng đi mực nước càng dâng cao thế này? Có khi nào đi ra sông luôn không?”
Viêm Đằng ngao ngán hỏi: “Cái miệng của ngươi không thể im lặng một chút nào sao?”
“Miệng là dùng để nói chứ đâu phải im lặng?”
Viêm Đằng rít nhẹ. Chiêu Ngạn biết y bực rồi nên ngoan ngoãn nhịn nói. Bất cẩn, bàn tay bị thương của hắn vô tình quét phải đá nhọn nhô ra, kêu lên một tiếng.
Viêm Đằng ngoái đầu ra sau: “Sao nữa?”
“Không cẩn thận trầy tay rồi, còn trầy ngay chỗ bị rắn cắn khi nãy thì phải.”
Viêm Đằng cau có nhìn hắn: “Ngươi thật sự rất là phiền.”
Y xé một mẩu tay áo bên trái, quấn lại bàn tay bị thương giùm hắn. Tuy rằng ánh sáng của nơi này không đủ, nhưng nhìn Viêm Đằng trong tư thế nghiêng đầu quả nhiên là rất đẹp. Nếu hắn cũng đẹp như thế, chắc là Tam Thanh Quán trước kia đã không ế đến mức như vậy. Thử nghĩ xem, hắn chỉ cần ngồi như pho tượng trưng ra bộ mặt này liền có khối cô gái sẵn sàng vì hắn đến quán mỗi ngày rồi.
“Nhìn gì đó?” Viêm Đằng ngẩng lên, ánh mắt có dao găm như muốn xé xác Chiêu Ngạn ra.
Chiêu Ngạn cười hì hì, cố xoa dịu tâm tình y: “Viêm đại công tử, Viêm đại quý nhân, ngươi thật đẹp nha, còn rất chu đáo.” Hắn giơ bàn tay bị quấn thành một cục lên khoe rồi lại tiếp tục nịnh bợ: “Nếu ta là nữ nhân ta sẽ đổ vì ngươi đấy.”
“Miễn đi! Thứ phiền phức như ngươi cho dù có quốc sắc thiên hương cũng không lọt vào mắt ta nổi. Suỵt!”
Viêm Đằng vểnh tai lên nghe, mặt nước dưới chân họ đang dao động mạnh. Y lập tức ngó lên cao, tìm thấy khối đá vững chắc thì một tay vung roi bám vào, tay kia nắm cổ áo Chiêu Ngạn kéo mạnh, nâng cả hai khối thân thể cùng bay vọt lên cao. Chiêu Ngạn còn đang sửng sốt thì nghe được tiếng gầm gừ dữ tợn. Phía dưới họ, một đàn cá sấu gồm mười mấy con há to mồm lao tới, chực chờ nuốt chửng con mồi.
“Á…” Chiêu Ngạn thét lên. “Thực sự nuôi thủy quái kìa.”
“Cái miệng của ngươi tốt không linh, xấu lại linh rồi.”
Chiêu Ngạn nhìn những con cá sấu cứ cố gắng lao lên đớp hắn, dù rằng chúng còn cách hắn khá xa nhưng tâm lý mềm yếu vẫn gào thét dữ dội: “Viêm đại quý nhân, ngươi kéo ta cao lên chút nữa, nếu không bọn chúng đớp được ta mất. Không…ui…sắp đớp tới chân ta rồi…”
“Ngươi gào cái gì? Còn cựa quậy nữa ta buông tay cho ngươi làm mồi bây giờ.” Viêm Đằng nhìn quanh nghĩ cách. Chỗ này quá eo hẹp, nếu không tiêu diệt đám cá sấu này thì không còn lối thoát nào khác.
“Viêm đại quý nhân…ấy…không…lại phóng lên kìa…ngươi kéo cao lên giùm coi…Sao lúc nãy ngươi không ôm ta luôn đi? Để ta lơ lửng thế này vừa khó coi vừa nguy hiểm nữa. Ngươi rốt cuộc có não không vậy?”
“Việc không có não nhất mà ta từng làm là đang giữ một tên lắm lời như ngươi đây. Ta không thích tiếp xúc thân mật với người khác.” Viêm Đằng nhìn thấy trên thắt lưng Chiêu Ngạn có giắt dao găm, lại nhìn sang khối đá nhô ra ở vách bên kia. Nơi đó có thể làm bàn đạp đứng lên.
“Nhìn sang vách đối diện, lát nữa ta đưa ngươi sang đó, ngươi rút dao găm ra cắm vào đá, đứng trên cái cục nhô ra kia chờ ta.”
“Vậy ngươi làm gì?”
“Xuống diệt đám cá sấu, hoặc là đổi lại, ngươi xuống diệt?”
Chiêu Ngạn từ chối ngay: “Ấy không không, việc quan trọng như vậy chỉ có Viêm đại quý nhân mới làm nổi. Ta vẫn nên đứng chờ ngươi, tránh vướng tay vướng chân ngươi.”
“Biết thế là tốt. Chuẩn bị!”
Viêm Đằng cử động đầu roi, cả hai người liền bay sang phía đối diện. Sau khi Chiêu Ngạn cắm chắc dao găm vào đá đứng yên vị rồi, Viêm Đằng mới thả cổ áo hắn ra và phóng xuống. Một thân áo xanh thẫm bị trộn lẫn giữa bầy cá sấu, lúc đầu trông như tử sĩ cô độc bước vào đường chết, nhưng cái cảm khái này Chiêu Ngạn còn chưa kịp cảm khái bao lâu thì cả bầy sá sấu đã bị sợi roi của y quất tan tác đầu thân nhiều mảnh. Máu cá sấu văng tung tóe lên áo ngoài của Viêm Đằng. Y ngại bẩn nên cởi ra ném đại xuống nước, để lộ một tầng áo xanh nhạt cùng với dây thắt lưng đen rồi bước qua đám thịt nhão tiến lên trước.
Chiêu Ngạn sợ y bỏ mặc hắn nên vội gào lên: “Viêm đại quý nhân, ta còn ở đây nè.”
Viêm Đằng không quay lại, nhưng vung đầu roi về phía hắn. Hắn hiểu ý nắm lấy. Y thu roi, đem hắn bình an trở lại mặt đất và nói: “Đi thôi.”
Chiêu Ngạn cất lại dao găm vào bao, gật đầu.