Có vẻ Bạch Khai cũng không cố ý làm đổ ảnh, một bên dựng lại một bên ngượng ngùng chùi chùi khung.
Tôi đến gần xem kĩ ảnh một chút. Nếu đây đúng là người họ Tần thì nhất định nét mặt hay ánh mắt gì đó phải có chút tương đồng. Chỉ là tôi tỉ mỉ nhìn từ đầu đến cuối đều thấy những người này khác nhau một trời một vực, chẳng có vẻ gì là người một nhà cả.
Tôi thầm đoán, cũng có thể họ đã gặp một vài sự cố nào đó, vốn không có quan hệ gì với nhau, chỉ là lúc việc phát sinh đều vô tình ở gần hiện trường mà thôi. Nếu tôi không nhầm thì trước đây Tần Nhất Hằng cũng có tiếp nhận mấy việc siêu độ vong hồn này nọ, biết đâu phía trước đều là khách hàng của hắn thì sao.
Tôi chậm rãi hướng bên phải sân đi qua. Đại khái có khoảng mười mấy khung ảnh, xếp thành một hàng rất cẩn thận.
Cứ như vậy quan sát một lượt, đến tấm thứ ba từ cuối lên, tôi bỗng ngây ngẩn cả người. Bởi vì người chụp trên ảnh thực sự quá quen mắt, thế nhưng tôi nghĩ mãi vẫn chưa nhớ ra là ai.
Một lúc sau, tôi mới đột nhiên tỉnh ra. Đúng là tôi có biết người này, nói đúng hơn là chỉ có dung mạo người nọ mà thôi.
Người này là Vạn Cẩm Vinh.
Thời điểm ở nhà Vạn Cẩm Vinh, Tần Nhất Hằng đã từng cho tôi xem video về buổi tọa đàm của ông lão. Lúc ấy tôi cũng chỉ qua loa nhìn vài lần, hơn nữa chất lượng đoạn phim cũng không tốt chút nào, thành thử ra đột nhiên nhìn thấy ảnh của ông ta cũng khó mà nhớ đến.
Vạn Cẩm Vinh trên ảnh so với trong video trẻ hơn rất nhiều. Hẳn là chụp trước lúc ông về hưu, nét cười hòa ái in trên khuôn mặt, ánh mắt lộ ra vài phần đáng kính.
Tôi nhịn không được thở dài một hơi, Tần Nhất Hằng cung phụng ông lão trong nhà để làm gì? Chẳng lẽ hai người bọn họ vốn đã quen nhau từ trước sao?
Cân nhắc một chút, tôi chuyển sang tấm hình tiếp theo.
Ánh đèn vừa chiếu tới, tôi liền giật cả mình. Một ngụm khí vừa thở ra nháy mắt lại bị hít ngược vào.
Trên tấm ảnh, diện mạo của kẻ này đã không cách nào hình dung. Nếu nhất định phải tả, tôi chỉ có thể nói, đây nhất định là một đống thịt nhầy nhụa! Chất lượng ảnh thực sự quá tệ, chẳng ra đâu vào đâu.
Tôi càng thêm khó hiểu, nếu những người kia đều quen biết Tần Nhất Hằng, vậy người này là ai? Tại sao lại phải dùng loại ảnh như thế này làm ảnh thờ? Chẳng lẽ hắn không có bức nào khác sao?
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ nếu dựa vào thói quen trước giờ của Tần Nhất Hằng, những người này chắc chắn phải có một mối quan hệ nào đó.
Chẳng lẽ là liên quan đến Vạn Cẩm Vinh? Học sinh của ông lão?
Tôi nhịn không được lôi một điếu ra hút. Bạch Khai tiến lại gần, vừa nhìn thấy bức ảnh liền nói: "Phắc, hình gì thấy gớm vậy? Còn xấu hơn tôi tự chụp mình ấy chứ".
Lời còn chưa dứt, y lại kinh ngạc nói: "Tiểu Khuyết, chúng ta biết người này nè."
"Biết á? Người thế này mà chúng ta cũng biết á?" Tôi vội vàng ngẩng đầu, lại thấy ánh đèn của Bạch Khai chiếu vào vốn là một bức khác.
Đó là bức cuối cùng trong hàng, nằm tận trong góc sân.
Tôi tập trung nhìn vào, da đầu lập tức tê dại. Tôi có cảm giác miệng vết thương ban nãy như muốn nứt hết cả ra.
Người nọ mi thanh mục tú, nghiêm túc lạnh lẽo, tựa như bất mãn với cả thế giới vậy. Nhưng đây không phải trọng điểm. Làm tôi sợ chết khiếp chính là, trên trán người này vậy mà có một hình xăm kỳ quái.
Đây chẳng phải chính là thanh niên đã mang chúng tôi vào đây sao!
Tôi túm chặt tay áo Bạch Khai, y lại giơ tay đẩy tôi ra. Y thấp giọng, nói: " Đừng khẩn trương, cứ xem như cái gì cũng không biết đi. Như vậy mới an toàn nhất. Đừng kêu, đừng kêu!"
Bạch Khai tiến lên úp bức ảnh xuống, quay đầu lại nói:" Tiểu Khuyết, anh bình thường ngu ngốc thế nào cũng được, dù sao có mất cũng là mất tí tiền thôi. Nhưng bây giờ là chuyện giữ mạng đó, đừng có mà làm mất đấy."
Tôi lắp bắp hỏi:" Kia... Người nọ rốt cuộc là..."
Lời nói được một nửa đã không thể tiếp tục, bởi vì tôi nhìn thấy phía sau mình và Bạch Khai, một ánh đèn pin đang chầm chậm tiến đến.
Tình cảnh bây giờ chẳng khác gì trong phim kinh dị vậy. Kết quả tiếp theo rất dễ suy đoán.
Một, người xấu không phát hiện sơ hở, nhân vật chính phải chịu tra tấn.
Hai, người xấu phát hiện sơ hở, nhân vật chính vẫn phải chịu tra tấn. (Editor: Không hiểu).
Lúc ấy tôi đã chuẩn bị tốt tinh thần liều mạng một chuyến, dù sao đã trải qua nhiều lần suýt bỏ mạng như vậy, hiện tại lại càng không thể chết ở nơi đây.
Ánh đèn phía sau vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi và Bạch Khai cũng không dám quay đầu lại. Ba người cứ như vậy lâm vào thế giằng co.
Một lúc lâu sau, tôi có cảm giác chân Bạch Khai dịch chuyển một chút. Tôi vội vàng nhìn về phía y, bất quá đèn pin không chiếu được đến mặt, tôi không biết liệu y có đưa mắt ra hiệu gì với tôi không.
Điếu thuốc trên tay đã sắp tàn đến ngón, nhưng tôi ngay cả một cử động nhỏ nhất cũng không dám động.
Đúng lúc này, đèn pin phía sau bỗng nhiên tắt ngúm. Tôi hoảng hốt, tự hỏi người kia muốn ra tay rồi sao?
Tôi nhịn không được quay đầu lại, trong phòng tối om, chẳng nhìn thấy gì hết.
Bạch Khai dẫn đầu chiếu đèn pin vào phòng, không thấy người nọ. Y khoa tay múa chân bảo tôi đi theo, sau đó quay trở vào.
Tôi thấp thỏm đi theo, thời thời khắc khắc đều đề cao cảnh giác.
Đi một hồi tôi lại nghe thấy từ phòng khách truyền ra tiếng động lớn, rầm rầm như có gì mới nổ vậy.
Bạch Khai chửi tục một tiếng rồi chạy nhanh về phía phát ra tiếng động. Còn chưa kịp vào đã bị một đám bụi mù mịt cản lại. Bạch Khai ho khan hai tiếng, nói:" Tôi thao! Bộ sắp thành tiên rồi hả?! Thiếu tâm nhãn, anh nín thở được lâu hơn tôi, vào xem thử đi!"
Tôi nói, đm! Bây giờ đi vào thì thấy cái quái gì được?
Bạch Khai xì một tiếng khinh miệt, " Giờ mà không vào thì cũng chẳng còn cái gì mà xem nữa đâu!", vừa nói xong liền hít sâu một hơi, trực tiếp vọt vào.
Tiếp theo liền truyền ra vài tiếng động lớn, không biết là y tông vào hay làm đổ thứ gì rồi.
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy phòng cho khách bé hơn phòng ngủ chính biết bao nhiêu lần như vậy hẳn cũng không có gì lấy làm khó khăn. Hơn nữa Bạch Khai cũng đã đi vào, nếu tôi cứ đứng ngoài cũng thật sự không phải là ý hay. Đành nín thở chạy vào vậy.
Tro bụi không thể so sánh với sương mù, bốc lên nhanh mà rơi xuống cũng nhanh.
Lúc tôi vào phòng tầm nhìn gần như không bị ảnh hưởng nữa. Chỉ là bên trong vẫn rất tối, tôi phải bật đèn pin mới thấy được nơi Bạch Khai đứng để đi đến.
Bạch Khai ho khan vài tiếng, nói: "Tiểu Khuyết này, con mẹ nó, Tần Nhất Hằng là đặc công có phải không hả? Chỗ này có khác gì cái động đâu!"
Lúc này tôi mới nhìn thấy bức tường trước mặt Bạch Khai đã bị nổ thành một cái động lớn, rất giống bị bom đánh phá, hỗn độn không ra đâu vào đâu.
Tôi thầm kêu, mẹ nó chỗ này cũng có mật đạo? Bảo sao người nọ không thấy đâu cả.
Vừa lúc tôi đang thở phào vì đã thoát khỏi hiểm nguy thì, vừa quay đầu lại đã thấy ngồi chễm chệ trên chiếc giường bên phải tôi, không ai khác chính là người nọ.
Oh, hello?
Trước mặt là bí ẩn, bên cạnh cũng là bí ẩn. Tôi thật sự không biết phải đối phó với cái nào trước nữa.
Gan Bạch Khai vậy mà rất lớn, che lại mặt mũi bật cái đèn liền vọt vào trong. Tôi không dám vào theo, một là sợ khi chúng tôi đều vào rồi, người nọ tùy tiện ném cái gì vào là chết hết cả lũ, hai là tôi sợ bên trong có gì nguy hiểm thì cũng có người bên ngoài tiếp ứng.
Bạch Khai đi vào mười mấy giây liền chui ra. Y vừa lấy tay chùi bụi trên mặt vừa nói: "Trong đó cũng không lớn lắm, giống như một căn phòng kín bình thường thôi. Bảo sao phòng ngủ trông bé vậy, mẹ nó thì ra là bị người ta cắt mất một khối rồi!"
Tôi bừng tỉnh nhận ra, hồi trước tôi vẫn luôn lấy làm lạ, nhà Tần Nhất Hằng tuy cũ nhưng dù sao cũng là nhà của cán bộ cao cấp năm ấy, thiết kế tương đối hoàn chỉnh. Phòng ngủ cho khách vậy mà lại bé như thế, nằm thôi đã thấy khó chịu rồi. Tôi cứ nghĩ rằng căn phòng này lúc trước vốn là thư phòng, mà căn phòng Tần Nhất Hằng dùng làm thư phòng mới là phòng ngủ.
Hiện tại xem ra, Tần Nhất Hằng từ lâu đã lén xây phòng ngầm rồi. Chỉ có một điều, thứ hắn muốn giấu là gì?
Tôi đi đến trước lỗ hổng trên tường. Tường xây từ gạch và xi măng, bên ngoài sơn một lớp sơn tường, không thấy có cửa ngầm hay cơ quan gì. Tường này xây rồi, trừ khi cho nổ ra không thì chẳng có cách nào lấy đồ vật từ bên trong ra được.
Nơi này giấu thứ gì rất quan trọng sao?
Tôi hỏi: "Bạch Khai, anh cũng là người trong nghề, anh nói xem chỗ này dùng để làm gì chứ?"
Y nãy giờ vẫn đang phủi đất dính trên áo sơ mi trắng, nói: " Dùng làm gì hả? Kim ốc thì tàng kiều*, phòng ốc thì tàng thi thể a! Không thì còn làm cái gì được chứ".
(*kim ốc tàng kiều: nhà to giấu người đẹp, nhà Hằng không to nên chỉ giấu được Tiểu Thước thôi~)
Tôi vội hỏi: "Ở đây có xác chết sao?!"
Y bỡn cợt nói: "Tôi nghĩ là để lại cho anh đấy! Ai bảo anh sống lâu quá làm chi."
Y vừa dứt lời, bỗng nhiên người nọ xen ngang, nói:" Chỗ này dùng để giấu tủ quần áo."
Editor: 1916 từ, yes. An đã quay trở lại, và lần này là tự lực cánh sinh. Vì mình đã có điện thoại rồi nên sẽ cố gắng mỗi tuần một chương nhé. Bye bye~
Hết quyển 3 chương 10: Phát hiện tại Tần gia