Tôi nhớ mình có đem một cái bật lửa mua bên đường, trong chứa khí gas lỏng, dùng sức ném đi sẽ nổ mạnh, tuy lực sát thương không lớn nhưng dọa đối phương nhảy dựng cũng dư dả. Tôi định trước đem bật lửa ném qua, sau đó thừa dịp đối phương hoảng hốt liền xông tới. Như vậy ít ra phần thắng cũng lớn hơn một chút.
Tôi nắm chặt chiếc bật lửa, chưa kịp làm gì đã nghe bóng đen chậm rãi nói, Giang Thước. Tôi ngây ngẩn cả người, giọng nói này đối với tôi đã quá đỗi quen thuộc. Cái người này, mẹ kiếp, là Tần Nhất Hằng!
"Tần nhị, con mẹ nó cậu đã đi đâu vậy hả?!" Tôi nhịn không được tiến về phía trước vài bước rồi dừng lại. Diện mạo đối phương thế nào tôi vẫn chưa rõ ràng, nhất định không thể quá xúc động.
Tôi nói, cậu lại đây đi rồi chúng ta nói chuyện. Bóng đen do dự một chút, không di chuyển, nói:" Giang Thước, anh trước hết nghe tôi nói đã. Tủ quần áo ở đây có điểm không đúng lắm", lại nói, anh phải cẩn thận một chút.
Tôi có chút bực mình, mẹ nó đừng nói lời vô nghĩa nữa, rốt cuộc cậu có phải Tần Nhất Hằng hay không hả?! Đừng có giả thần giả quỷ với tôi!
"Còn có một người...ở trong tủ", bóng đen chậm rãi nói.
Tôi vô thức liếc qua tủ quần áo, một mảng tối om, cái gì cũng không thấy.
Tôi khó hiểu hỏi, tủ nào cơ? Cậu có thể nói thẳng ra được không hả, không nói thẳng thì nói bóng nói gió cũng được! Tôi lại tiến về phía trước vài bước.
(Đa tạ [Anh Phuong] cô nương đã giúp tại hạ edit đoạn trên ^.^).
Bóng đen hình như hơi giật mình, cúi cúi người xuống, không nói thêm lời nào nữa. Tôi càng thêm khẳng định đây là Tần Nhất Hằng, hợp tác đã lâu như vậy, bản thân tựa hồ đã quá quen thuộc từng hành động của đối phương. Cho dù nhìn không thấy gương mặt đi chăng nữa, cảm giác quen thuộc ấy cũng không thể là giả được.
Tôi sợ hắn định chạy trốn, một bên lặng lẽ dịch người lên trước, một bên làm như không có việc gì hỏi, cậu lên thuyền như thế nào vậy? Ông lão kia cũng mời cậu sao?
Trong tay đã nắm chặt bật lửa, chỉ cần vị trí của chúng tôi gần nhau một chút nữa, ánh lửa nhất định sẽ chiếu rõ mặt hắn cho tôi nhìn.
Bóng đen có chút cẩn thận, tôi có thể cảm giác ánh mắt hắn đang chằm chằm nhìn tôi. Thấy vậy tôi lại hỏi, cậu hút thuốc không, tiện tay ném qua một điếu, bị hắn làm lơ.
Tôi nói, Tần Nhất Hằng, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Đối phương như cũ vẫn không một lời đáp lại, chẳng khác gì đang đổ thêm dầu vào lửa trong lòng tôi.
Tình cảnh bây giờ chẳng bằng hắn ném cho tôi một câu tiêu soái "Tôi không thèm nói chuyện với anh" còn hơn, cứ trầm mặc thế này sớm muộn rồi tôi cũng bị bức điên lên mất.
Tôi tức giận nói, ông đây chạy tới nơi chó má này liều mạng mẹ nó là vì có tiền kiếm à? Chính cậu đi mà xem tình huống bây giờ là cái dạng khỉ gì rồi, ai giỏi mà ở đó chơi trò trầm mặc với cậu hả?!
Tôi vụt lên hai bước, lúc này cũng chẳng còn hơi đâu lo chuyện lông gà vỏ tỏi gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng xem biểu tình của thằng cha chết tiệt trước mắt này mà thôi.
Người mới vừa động một cái, bóng đen cũng có phản ứng. Tôi cho rằng hắn chuẩn bị né tránh, thuận thế liền đâm tới. Ai ngờ hắn phản ứng rất nhanh, tránh qua một bên né đòn, còn tôi xui xẻo không kịp thu cứ thế đâm vào tủ quần áo một cú không hề nhẹ. Tôi thầm cảm thán, may mà lúc nãy kịp thời dùng vai đỡ, đầu không bị đụng hỏng.
Chưa chờ tôi kịp xoay người, bóng đen đã vững vàng dùng đầu gối trụ hông tôi, sức lực phi thường lớn. Bả vai tôi tê rần, một lần nữa đâm sầm vào tủ quần áo.
Tôi mắng một tiếng, cố sức giãy giụa nhưng một chút cũng chẳng làm nên trò gì, cánh tay đều bị hắn khóa lại gập ra sau lưng. Tôi có hơi chút hoảng loạn, trước kia chưa từng thấy Tần Nhất Hằng có loại sức lực này bao giờ.
Tôi thế này mẹ nó là bị bắt mất rồi, chẳng lẽ người này thật sự không phải hắn?
Đang nghĩ ngợi lan man, miệng lại bị đối phương dùng tay bịt chặt, muốn kêu cũng kêu không ra. Sau đó bóng đen ghé sát vào tai tôi, nói, đừng kêu loạn nữa, đứng vững đè cửa tủ lại, đừng để cho hắn chạy ra!
Cứ như vậy lộn xộn thêm vài cái, tôi từ xác định đến do dự, nháy mắt lại trở về xác định, bóng đen này chắc chắn chính là Tần Nhất Hằng.
Tôi muốn kêu hắn trước buông tôi ra, chỉ là miệng không cách nào mở bèn dùng cơ thể liều mạng vặn vẹo một hồi, nhưng trừ việc cái đầu đáng thương cứ đụng rầm rầm vào cửa tủ ra thì cũng chẳng có gì thay đổi.
Nghĩ một chút, có khi nào tôi đã hiểu lầm hắn hay không? Vừa rồi có thể có nguy hiểm nên hắn mới không thể giải thích cho tôi nghe. Hiện tại thấy tôi phát cuồng hết cách mới phải ấn tôi xuống? Người trong tủ quần áo kia rốt cuộc là ai? Thực sự nguy hiểm đến vậy sao?
Lúc này mặt tôi đã hoàn toàn dán dính trên cửa tủ, phía trước truyền đến xúc cảm lành lạnh, một chút cũng không có loại cảm giác trơn nhẵn dễ chịu của gỗ.
Tôi cũng dứt khoát bất động luôn, nghĩ nếu tôi ngoan ngoãn một hồi, Tần Nhất Hằng mới chịu buông tôi ra.
Thế nhưng tôi nghĩ sai rồi, mười phút trôi qua, tình thế vẫn không lay chuyển. Bả vai đã bắt đầu tê dại dần, người phía sau vẫn không buông tay. Hơn nữa lại có chuyện xảy ra càng khiến tôi bất an, tủ quần áo phía trước vậy mà lại có một ít động tĩnh.
Mới đầu tôi còn tưởng là từ chỗ khác trên thuyền truyền đến, do thể rắn truyền âm tương đối nhanh nên mới nghe rõ đến vậy. Nhưng sau đó, tủ quần áo cũng theo tiếng động mà dần dần chuyển động lên, càng ngày càng nhanh, cứ như bên trong thực sự có cái gì đó sắp sửa lao ra.
Tôi không dám hoài nghi lời Tần Nhất Hằng nói nữa. Mặc kệ bên trong có cái gì, nếu để nó lao ra được chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt. Cũng không cần hắn gắt gao đè tôi nữa, tôi cũng tự mình tận lựa đè cửa thật chặt.
Bên trong lực đạo càng lúc càng lớn, lúc đầu chỉ là không ngừng chấn động, sau lại phát ra từng hồi bang bang, rõ rõ ràng ràng là có vật gì tông cửa không sai, sức lực rất lớn.
Có mấy lần cửa thậm chí còn bị đẩy ra cái khe nhỏ, tôi có thể cảm giác Tần Nhất Hằng ở đằng sau cắn răng chịu đựng. Đừng nói hắn, tôi đây cũng một đầu chảy toàn mồ hôi.
Tôi thầm than, mẹ nó rốt cuộc người này là ai vậy chứ? Sức lực lớn đến mức hai người cũng không thể áp chế!
Không gian trong tủ tuy rằng không nhỏ, nhưng dù sao cũng chỉ là một cái tủ đựng quần áo, làm gì có chỗ để mà chạy lấy đà với chả tiếp sức chứ, hoàn toàn không thể thi triển quyền cước gì. Vậy mà co quắp trong một chỗ như vậy còn có sức lực lớn như thế, người này mà chạy ra được đem chúng tôi chơi đến chết là miễn bàn, goodbye cuộc đời luôn.
Hình như là sức lực bị tiêu hao quá lớn, Tần Nhất Hằng cũng không rảnh che miệng tôi nữa, đầu gối dần dần thả xuống dưới. Tôi tranh thủ hít sâu một hơi, hét lên:" Mẹ nó, trong này là cái gì hả?!"
Chưa chờ Tần Nhất Hằng trả lời, tôi bỗng nhiên nhận ra, mẹ kiếp, ai nói hắn mệt nên buông tôi ra chứ, Tần Nhất Hằng chạy mất dép luôn rồi kìa!
Đã cưỡi lên lưng cọp thì khó mà leo xuống. Tôi một bên cố sống cố chết đè cửa lại, một bên dùng dư quang tìm thân ảnh của hắn. Người đã tìm không được mà cửa tủ một lần lại một lần bị đâm ra khe hở ngày càng lớn.
Thể lực của tôi đã tiêu hao gần hết, trong lòng gào thét biết vậy ngoan ngoãn nghe lời Tần Nhất Hằng nói là được rồi, bày đặt xông qua đây làm cái gì chứ! Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên có ánh sáng, không biết là ai đốt một cây nến.
Tôi thiếu chút nữa bật khóc, có người tới thì tốt rồi, ít ra chết thì cũng có một cái đệm lưng! Ánh lửa đang đến gần, tôi kêu to, mẹ nó mau đến giúp đỡ, bằng không mọi người đều chết hết bây giờ!
Tôi vừa dứt lời, liền nghe một thanh âm già nua hắc hắc hai tiếng:" Cậu đến linh đường của tôi làm gì thế? Chàng trai trẻ".
Sau ngọn nến, một gương mặt toàn là máu tươi xuất hiện. Tôi lạnh toát cả người, ông lão này như thế nào còn sống?! Mẹ nó chẳng phải vừa nãy nằm chết ngắc trong quan tài y chang cá mòi đóng hộp rồi đấy sao! Tay chần mềm nhũn, cửa ầm một tiếng liền bị phá tung. Cánh cửa dội vào đầu tôi, đẩy tôi lăn quay ra sàn, chỉ kịp a một tiếng trước mắt liền tối đen.
Tôi ngã một cú thật mạnh ở boong tàu, đầu váng mắt hoa, bên tai toàn những tiếng ong ong. Qua chừng hai ba phút, cảm giác choáng váng mới đỡ đi một chút, lúc này mới biết đầu với lưng đau gần chết. Thuận tay sờ soạng một chút, cái trán đã bị đụng cho chảy máu.
Tôi nghiêng đầu xem xét, trong khoang đã loạn thành một đoàn, có mấy cái bóng đen nhìn không rõ, đều đang bận rộn đánh nhau.
Tôi giãy giụa muốn bò dậy nhưng đầu choáng váng quá, mãi vẫn không có lực. Tôi bèn cố sức dịch người về một góc. Thẳng đến khi lưng đụng đến vách tường, tôi mới miễn miễn cưỡng cưỡng đứng lên. Mấy bóng đen trong khoang choảng nhau đến là kịch liệt. Tôi lo lắng Tần Nhất Hằng đang ở bên trong, liếc mắt tìm lại không thể phân biệt được. Tôi định lớn tiếng gọi Tần Nhất Hằng, mở miệng chưa kịp phát ra âm thanh gì đã ngăn không kịp một trận nôn khan.
Lòng thầm kêu thôi xong, mẹ nó não bị chấn động mất rồi.
Bây giờ đối phương chẳng hơi đâu để ý đến tôi, nhưng chỉ cần giải quyết xong bên kia thể nào cũng sẽ đến phiên tôi. Vì tự bảo vệ cái mạng nhỏ này, tôi chỉ có thể men theo chân tường từng chút từng chút hướng đến cửa khoang.
Đi được vài bước, bỗng nhiên từ cửa lại vọt vào một bóng người, làm tôi giật hết cả mình. Dưới tình hình này tôi không thể phân biệt rõ là ai nữa. Tôi kề sát tường, trong lòng kêu gào cầu xin, nhìn không thấy tôi nhìn không thấy tôi nhìn không thấy tôi...
Bất đắc dĩ mặc niệm còn chưa được vài câu, bóng người quay lại trực tiếp xông đến đây. Tôi theo bản năng nâng chân lên, người nọ nghiêng người một cái kìm lấy bả vai tôi, sau đó nói, Tiểu Khuyết, chạy lẹ đi.
Tôi thở dài một hơi, may là Bạch Khai. Tôi nói, tôi cũng muốn chạy lắm rồi ấy chứ, khổ nỗi bây giờ chỉ còn nước lăn thôi! Bạch Khai đỡ tôi một chút, mẹ kiếp đi không được cũng phải đi, thuyền sắp chìm rồi kìa!
Nghe y nhắc nhở tôi mới nhận ra, thuyền dừng lại vị trí này đã lâu cũng không có động tĩnh gì. Tôi nói, Bạch Khai, mắt anh tốt, anh nhìn thử xem trong đám người này có Tần Nhất Hằng hay không. Tôi cũng không thể cứ như vậy mà đi.
Bạch Khai cả giận, nói, mẹ nó anh muốn bị đánh hội đồng hả? Cái đức hạnh này của anh trừ bỏ ôm đùi còn có thể làm gì?
Y túm lấy tôi, lại nói, thiếu tâm nhãn anh nghe tôi đi, anh không giúp được gì đâu!
Editor có lời muốn nói:
Gì mà khoang thuyền boong thuyền cửa thuyền tường thuyền tùm lum hết á, không biết có edit đúng không nữa, các vị đại gia tự tưởng tượng chút đi ha!
Tuần sau đi học rồi mà mới được 3 chương quyển 3, lại còn quyển 4,5,6, rồi lại Thiếu niên thiên, Chủng tử giới tùm lum tà la lá lủm nữa chứ. Chỉ tội cho đứa nghèo rớt mồng tơi đáng thương nào đó không có điện thoại, pien pien T.T
P/S: Bây giờ là 10:30 tối, trong lúc gõ chữ trên nhà tui đã để quên ấm nước trên bếp từ gần một tiếng trước, vâng, bây giờ thì nước đã cạn và ấm đã khét lẹt ạ. Gớt nước mắt...
Hết quyển 3 chương 3: Bóng đen.