*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi quay người nhìn lại, người nọ vẫn còn ngồi xổm tại chỗ cũ. Trong lòng có một suy đoán lớn mật, chẳng lẽ lại là hắn?
Không đúng, hắn không giống như một người có sức mạnh lớn cho lắm.
Dù nghĩ vậy tôi đối với người nọ vẫn cẩn thận hơn một chút, lúc cùng Bạch Khai trở lại, cũng cố tình ngồi xa hơn. Sau đó tôi dùng bật lửa chiếu sáng, quan sát những thứ nằm trên sàn.
Mấy thứ này đều cao lớn như một người thật, chế tác cũng theo đúng tỉ lệ. Chỉ là tay nghề thủ công không được tốt, đơn giản lấy vải may lại thành hình người, bên ngoài còn mặc một bộ đồ liền thân chẳng ra làm sao, nhìn qua cứ như bộ đồ không thấm nước mà công nhân của mấy công trình thủy lợi hay mặc vậy. Dưới cánh tay là hai khối gỗ hình tròn thay cho bàn tay, thảo nào vừa nãy đánh người đau như thế.
Tôi lấy tay chọc chọc, bên trong nhét đầy vật gì đó, xem ra trọng lượng cũng không nhẹ chút nào. Tôi hỏi Bạch Khai, mẹ nó cái thứ này tự đi được à? Thế thì có khác gì người máy đâu?!
Bạch Khai lại hút thêm một điếu, nói,thứ này đúng là có thể đi lại thật, bất quá không di chuyển dễ dàng như người máy đâu. Đoạn y duỗi tay cho thứ nằm bên chân một cái tát, lại nói, bên trong mấy thứ này đều là * tro cốt hết đấy!
(Không rõ là tro tàn hay tro cốt nữa).
Tôi vừa nghe có chút giật mình, vội vàng hỏi lại, bây giờ nó có còn nguy hiểm không? Tự nhiên lại vùng lên thì tôi chẳng biết phải làm sao đâu đấy.
Bạch Khai cười nói, anh đừng khẩn trương, vừa rồi bọn họ muốn cho thuyền chìm đi. Bây giờ kế hoạch của lão già không thực hiện được, mấy thứ này đương nhiên cũng trở thành vô dụng rồi. Chúng ta tạm thời sẽ rất an toàn.
Tôi hỏi y, thuyền hiện tại đang dừng ở chỗ nào? Bạch Khai nói, tôi không biết, dù sao thì bọn họ cũng không dám đục thuyền nữa, bằng không chúng ta còn có thể ngồi đây hút thuốc sao? Có mà cả lũ đều thần kinh hết rồi!
Tôi lại châm một điếu thuốc. Mặc kệ cái gì, ít ra hút thuốc cũng giúp tôi tỉnh táo đôi chút. Máu trên đầu tôi đã ngừng chảy, thế nhưng miệng vết thương lại truyền đến từng trận nóng rát rất khó chịu.
Tôi lặng lẽ nhìn người kia, hình như chẳng có vẻ gì là đang nghe tôi với Bạch Khai nói chuyện cả. Cứ như vậy e rằng không phải là biện pháp tốt.
Vì thế tôi bèn nỗ lực hướng đề tài về phía người nọ để lôi kéo trò chuyện. Tôi nói, aizzz, người anh em à, không biết anh tên là gì nhỉ? Tôi là Giang Thước, người kia gọi là Bạch Khai.
Vừa nói xong, người nọ bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Thanh âm vẫn khàn khàn như cũ, ''Anh là Giang Thước? Tôi biết anh, tôi ở trong nhà tôi đã từng gặp qua anh!''
Mới đầu tôi còn tưởng hắn đã từng cùng tôi hợp tác làm ăn gì đó. Dù sao mấy năm nay đã gặp qua quá nhiều người, khó tránh khỏi sẽ quên mất.
Nhưng mà sau khi nghĩ lại, tôi cảm thấy ngữ khí của hắn có chút không thích hợp.
Tôi nỗ lực nhớ lại một chút, dù đầu vẫn còn hơi khó chịu nhưng tự hỏi hẳn là không vấn đề. Tôi đối với người này hoàn toàn không có chút ấn tượng gì.
Tôi không dám trực tiếp hỏi hắn mà là dùng một cách nói thật uyển chuyển, ngại quá, đầu tôi vừa rồi mới bị đâm cho choáng váng, thật không nhớ chúng ta đã gặp nhau ở đâu ấy nhỉ?
Kết quả người nọ không hề tiếp lời. Bạch Khai lặng lẽ kề sát bên tai tôi, nói, thiếu tâm nhãn nè, có phải cậu ta thầm mến anh không? Làm sao gặp anh thôi mà còn ngượng ngùng thế hử?
Tôi nói, bây giờ tôi chẳng có hơi sức đâu mà đùa giỡn với anh. Anh có biết người này không? Anh cẩn thận nhìn cho kĩ, biết đâu hai người đã gặp nhau thì sao?
Bạch Khai liếc mắt một cái, nói người này thân thủ cũng không tệ lắm. Nhưng việc có giỏi đánh nhau hay không cũng chẳng quan trọng mấy, cứ phải để bố đi xem có chút bản lĩnh nào không đã.
Nói xong y đi qua đánh người nọ một cái, người anh em, xưng hô thế nào?
Bạch Khai ra tay rất nặng, tôi đã được lĩnh giáo qua kha khá lần. Vừa gặp đã cho người kia một cú, tôi có chút lo lắng đối phương sẽ tức giận. Thế nhưng người nọ lại sửng sốt một lúc lâu, sau cùng lại không rõ ràng nói một câu: Tiếp theo chính là tới xem cậu.
(Xin lỗi đọc không hiểu Bạch Khai đánh người ta ở đâu cả).
Ngay từ đầu tôi cũng giống như Bạch Khai, đều chẳng hiểu mô tê gì cả. Hai giây sau, tôi mới đột nhiên phản ứng lại lời hắn. Hôm nay chúng tôi đến đây đều là vì tham gia cái gọi là lễ truy điệu, tiếp theo đến xem Bạch Khai, mẹ nó không phải là bảo y sẽ chết sao?
Trong phòng lúc này đen như mực, căn bản không thấy rõ biểu tình của Bạch Khai, nhưng phỏng chừng cũng không chỗ nào ổn cả.
Thực ngoài tưởng tượng, y thế nhưng không phát hỏa, chỉ hắc hắc hai tiếng lại lui trở về.
Tôi có chút lo lắng, tính cách của y chính là không bao giờ để mình chịu thiệt, sợ y trở về lại tìm kế động thủ bèn vội vàng tiến lên kéo y lại.
Tôi lặng lẽ khuyên Bạch Khai, thà thiếu một chuyện còn hơn là làm thừa, đối phương có lẽ có hàm ý khác.
Bạch Khai đột nhiên nhéo lên tay tôi một cái, nói nhỏ, người này không tầm thường, trên người mang theo lệ khí. Lúc đi ra ngoài thì lưu ý một chút, xem hắn có bóng hay không.
Nhắc tới bóng, tự nhiên sẽ liên tưởng đến dùng để phân biệt có phải là* vật dơ bẩn hay không. Tuy nói không phải vật dơ bẩn nào cũng không có bóng như mấy câu chuyện hay kể, nhưng người trong nghề vẫn sẽ xem xét nó đầu tiên.
Việc này nói đến cùng cũng là do kinh nghiệm tạo nên. Đơn giản giải thích thì, cũng giống như chuyên gia phân biệt đồ cổ hay bác sĩ bắt mạch, có vài thứ không thể đem công thức hay quy tắc gì đó áp dụng lên nó, mà chỉ có thể dựa vào cảm giác của con người.
Bạch Khai nói như vậy khiến tôi có chút lo lắng. Người này quả thực rất kì lạ, chẳng lẽ thật sự lại là thứ dơ bẩn?
(* vật dơ bẩn:đại khái là gọi yêu ma quỷ quái hung thần gì đó không sạch sẽ).
Thứ dơ bẩn lớn lên hình như rất giống người thì phải?
Nghĩ nghĩ, người nọ đã đứng lên, dậm dậm chân tại chỗ một chút, để lại một cái bóng, phiêu phiêu hốt hốt bước đi.
Vừa quay đầu lại người đã ra khoang thuyền.
Bạch Khai nói tiếng đuổi theo, cũng lập tức chạy theo ra ngoài. Tôi vốn dĩ còn đang ngồi rất thoải mái trên mặt đất, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải đi. Ngây ngốc một hồi còn chưa đứng được lên.
Cứ như vậy trì hoãn, hai người bọn họ đều đã đi ra ngoài. Đêm nay cứ như một chuyến đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy, chậm trễ một chút đều đổ sông đổ bể cả.
Tôi thật vất vả bò dậy, mới vừa đi một bước, mẹ nó lại bị mấy thân người giả dưới đất cản đường, vướng chân ngã một cú.
Nằm dưới đất tâm tôi thật sự bất lực, không phải vì đau, mà là bởi vì số phận tôi thật cmn quá nhiều chông gai.
Càng làm cho người ta sốt ruột chính là, ngã một cú, tôi thế nhưng lại đem bật lửa trong tay vứt đi mất. Trong chốc lát không biết còn cần dùng đến lửa hay không, tôi đành phải sờ soạng trên mặt đất tìm một chút.
Nếu đã bị tụt lại phía sau thì cũng không cần vội nữa, huống chi Bạch Khai cũng rất chuyên nghiệp, tôi đi cũng không có gì phải lo lắng.
May mà bật lửa cũng không khó tìm, sờ soạng vài cái thật sự sờ đến. Đánh lên phát hiện còn có thể dùng tôi còn rất vừa lòng. Để bật lửa chiếu sáng trước mắt một chút, phòng ngừa trong chốc lát đi ra ngoài lại bị vướng ngã. Nhìn nhìn một chút tôi lại có chút kì quái.
Trên mặt đất có một ít vết máu, trừ bỏ máu của chúng tôi, còn có không ít là do Tần Nhất Hằng lúc giội máu làm bắn ra, trông cứ như hiện trường án mạng vậy, rất dọa người. Nhưng làm tôi thấy kì quái không phải là máu, mà là dấu chân.
Vừa rồi mọi người đều hoảng loạn, trên mặt đất dấu chân khó tránh khỏi có chút hỗn độn, cho nên càng ra ngoài càng không nhìn rõ được nữa.
Nhưng thật ra tới gần cửa khoang, dấu chân lại rất rõ ràng. Cẩn thận phân biệt một chút, có vài người.
Cụ thể là ai tôi không thể nào phân biệt, có lẽ là ông lão kia, Bạch Khai hoặc là người thanh niên nọ.
Làm tôi ngạc nhiên chính là, mấy dấu chân này thế mà lại có một hàng hướng vào trong mà bước tới. Nói vậy chắc cũng không cần tôi phải giải thích nhiều.
Máu này là lưu lại trong khoang thuyền, theo lí thuyết mặc dù người từ bên ngoài đi vào, dấu chân cũng sẽ không mang máu. Trừ phi là lúc trước ở trong khoang, không cẩn thận dẫm vào máu đi ra ngoài, lại vì có chuyện gì đó mà quay trở về, như vậy giải thích nghe mới hợp lí.
Nhưng chúng tôi vẫn luôn ở trong khoang thuyền, từ đầu đến cuối nào có gặp người nào đi trở về đâu!
Nơi này mặc dù bốn phía tối om nhưng thật sự quá yên tĩnh. Một chút lưu động nhỏ trong không khí còn có thể phân biệt, huống chi là một người? Tôi bất giác nhìn bốn phía chung quanh một chốc, cái gì cũng không nhìn thấy.
Sống lưng đã bắt đầu lạnh toát. Cái thuyền này chỉ sợ so với tưởng tượng của tôi còn muốn tà môn hơn.
Tôi không dám trì hoãn nữa, khập khiễng chạy nhanh ra ngoài. Ra khỏi khoang, bên ngoài vẫn một mảnh tối đen. Xa xa cũng không thấy ngọn đèn nào khác, ngay cả tiếng sóng biển cũng không thấy.
Tôi không thể đoán được thuyền hiện tại ngừng chỗ nào. Trái phải nhìn cũng không thấy Bạch Khai đâu. Tôi không biết nên đuổi theo hướng nào, chỉ có thể dựa vào ký ức đi về phía lên thuyền lúc đầu.
Đi một đoạn, tôi càng có cảm giác thuyền dường như đã dừng ở một cái kho hàng rất lớn. Hoàn toàn không cảm giác được chút gió vào bờ nào, tất cả đều rầu rĩ.
Trí nhớ tôi không tệ, rất nhanh đã tìm đến lối lên tàu trên boong.
Thuyền đã thả thang xuống, neo cũng sớm bỏ. Tôi từng bước một xuống khỏi thuyền, người rốt cuộc cũng dẫm được trên mặt đất. Bên ngoài tầm nhìn cũng không khác mấy bên trong, một mảnh sương mù mênh mông.
Xung quanh tối đen như mực, không có lấy một chút ánh sáng, thực làm người ta không thể thoải mái. Tôi có cảm giác nếu cứ đi thêm, vừa lơ lãng sẽ rớt vào trong nước. Bật lửa trên tay tôi trở thành nguồn ánh sáng duy nhất lúc này.
Đánh lửa lên, tôi cẩn thận thăm dò xung quanh một chút. Nơi này cũng không lớn lắm, hai bên trái phải hơn 10 mét đều là nước. Xem ra chỉ có thể tiếp tục hướng phía trước bước đi.
Editor có lời muốn nói:
Tình hình? Tình hình rất là tình hình @.@
Thằng cha nhân cách khác của tui bảo tui là chả edit sai chỗ nào rồi mà mò ứ ra.
Thôi thì mong các vị đại gia hỗ trợ chút ha!
P/S:Chồng ai tới nhận hàng lẹ nè, nhớ đền máu mũi cho tui nữa.
Lời trong tranh:Giang Thước[trái tim JPG].
Hết quyển 3 chương 5:Truy đuổi.