Bạch Khai vừa dứt lời, toàn bộ lục lạc trong nhà đồng thời vang lên. Tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì, dường như tất cả dây treo lục lạc đang bị vô số người kéo mạnh cùng một lúc.
Trong nhà không bật đèn, nhưng vì căn nhà tọa lạc ở một vị trí đẹp nên bên ngoài vẫn có không ít ánh sáng từ đèn huỳnh quang hắt vào. Tôi quay đầu nhìn, phòng trong xuất hiện một bóng đen, chỉ loáng cái đã không thấy tăm hơi.
Bạch Khai! Thật sự có người vào rồi! Tôi quay sang chỗ khác đề phòng bị đánh lén.
Tôi đã bảo rồi, người ở dưới lầu, không được nhúc nhích. Bạch Khai giơ ngón tay ra, con sâu như hiểu được, sau đó nó liền bò vào phòng.
Bạch Khai nói, anh đừng cử động, không được để chân mình rời khỏi mặt đất. Người ở phía dưới không biết được vị trí cụ thể của chúng ta, anh mà động đậy một phát là bại lộ hết.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Khai đã cởi áo ra. Tiểu Khuyết, cởi áo ra đi, lấy tro cốt trên bàn bôi lên người!
Tôi đứng ở vị trí cách chiếc bàn một khoảng, nếu là bình thường chắc chắn sẽ lấy được hũ tro cốt ngay. Nhưng hôm nay tôi không được phép nhấc chân lên, thế là tôi phải giữ nguyên chân, bày ra một tư thế có độ khó cực kỳ cao để miễn cưỡng duỗi người đến cái bàn. Chuỗi động tác này không khác gì đang tập thể dục nhịp điệu, may mà lúc tôi xoay người lại, Bạch Khai tiện thể đỡ tôi một phen, nếu không tôi đã ngã sấp mặt xuống sàn rồi.
Sau khi bôi tro cốt xong, khắp người tôi vừa nhớp nháp vừa ngứa ngáy, nhìn sang Bạch Khai mới thấy y giống hệt con khỉ vừa lội bùn về. Bấy giờ âm thanh của lục lạc trong nhà càng ngày càng nhỏ dần, tôi nhìn chằm chằm về cánh cửa phòng trong, chỉ sợ sẽ có thứ gì đó lao ra bất chợt.
Sau một hồi lâu, tôi chỉ thấy con sâu kia lảo đảo bò ra, không biết có phải nó bị thương hay không.
Tôi nói với Bạch Khai, con sâu ra rồi, được cử động chưa?
Bạch Khai xua tay, híp mắt nhìn con sâu một lát, sau đó y mới từ từ định bỏ tay xuống. Ai dè con sâu chỉ ngừng lại một chút, tiếp tục bò lên tường rồi tiến thẳng đến trần nhà. Lần này tốc độ của con sâu rõ ràng không nhanh như trước nữa, tôi và Bạch Khai ngẩng đầu nhìn, chỉ lo nó đột ngột rơi xuống.
Tôi hỏi, con sâu của anh bị thương à!?
Bạch Khai chưa kịp trả lời, tiếng lục lạc trong phòng lại vang lên lần nữa. Bạch Khai gào to, bỏ mẹ rồi! Bọn này quá xảo trá! Trên tầng cũng có người! Tiểu Khuyết anh chuẩn bị đi, chúng ta phải lao ra ngoài!
Tôi rơi vào hoảng loạn, mẹ kiếp thì ra chúng tôi bị bao vây. Tôi bèn siết chặt cây gậy bóng chày trong tay, hỏi y, rốt cuộc bọn họ định làm gì?
Xì! Bạch Khai nhổ một bãi nước miếng rồi chửi, bọn khốn này muốn dùng nhang để ép ma quỷ trên dưới hai tầng đến. Chúng ta mà còn nán lại thì chết chắc!
Tôi định bảo Bạch Khai nhớ hô hiệu lệnh để tôi còn biết đường, ai dè sau gáy đã bị người ta đánh vào. Tôi chưa kịp thấy rõ thì phần lưng đã lập tức bị nhồi thêm một cú nữa.
Tôi lảo đảo suýt bổ nhào vào Bạch Khai, ngay lúc ấy tôi vung gậy bóng chày về phía sau theo bản năng nhưng lại không chạm được gì!
Bạch Khai chửi đệch mẹ! Tiểu Khuyết, trên người chúng ta có tro cốt, không bị thượng thân đâu, đừng sợ! Kệ mẹ bọn nó! Nói xong y liền nhào tới.
Tôi vội quay lại nhưng chẳng thấy gì cả, Bạch Khai đâm sầm vào tường rồi té lộn nhào.
Cái đờ mờ! Không nhìn thấy thì đánh kiểu đéo gì đây! Tôi lại vung một gậy, đã không đập trúng thì thôi, đằng này còn bị người ta bóp cổ!
Không nhìn thấy cũng không sao! Hình như Bạch Khai đang cắn răng cố gằn từng chữ, đừng dùng vũ khí, dùng bàn tay đã sờ qua tro cốt đi!
Tôi sắp tắt thở đến nơi, trước mắt đã gần như tối sầm lại, nghe Bạch Khai nói vậy, khát vọng sống khiến tôi giơ tay đấm thẳng về trước. Một cú này khiến bàn tay vô hình đang bóp cổ tôi biến mất, tôi càng hoảng hơn khi nhận ra mình vừa đấm trúng thứ gì đó thật, nó cứng hệt như tôi vừa đánh vào một bao cát.
Tôi thấy có hiệu quả, bèn tiện tay bồi thêm hai cú. Lần này tôi đánh hụt, sau lưng bị ăn hai phát làm tôi đau toát mồ hôi. Cảm giác không giống bị đánh bằng tay không, mà như bị người ta dùng gậy sắt đập trúng, mặc dù không đổ máu nhưng đau gấp mấy lần so với dùng nắm đấm!
Tôi kêu lên một tiếng rồi quay phắt lại tẩn cho nó một cú! Nhưng vẫn trượt!
Thiếu tâm nhãn! Không được rồi! Bọn chúng đông quá! Mau chạy thôi! Bạch Khai gào to, nhưng thanh âm lại càng ngày càng xa dần. Tôi nhìn sang mới thấy chỉ còn hai chân Bạch Khai ở ngoài phòng khách, phần trên đang bị kéo vào phòng trong rồi!
Hôm nay thằng nào chạy thằng đó làm con! Tôi liếc mắt nhìn hũ tro trên bàn, nghĩ thầm, nếu tro cốt hữu dụng thì ông sẽ cho chúng mày nếm thử luôn. Thế là tôi vốc một nắm lên rồi xoay người hất tung tóe, dường như tro cốt đụng phải thứ gì trong không khí, nhìn kỹ thì nó đã đứng lại rồi lơ lửng giữa không trung!
Tôi thấy có khả năng, bèn vơ lấy cả hũ tro hất thẳng về phía đó. Chiêu này của tôi quá sức thành công, phòng khách lập tức mờ mịt như chìm trong sương mù. Tôi cũng không kịp suy nghĩ vì sao tro cốt tung lên giống bụi mù như vậy, chỉ tranh thủ chạy vọt vào phòng. Bên trong không có ánh sáng từ ngoài đường hắt vào nên tối hơn rất nhiều, đã thế Bạch Khai còn không mặc áo, tôi thật sự không nhìn thấy gì cả. Tuy nhiên tôi có thể nghe thấy âm thanh ồn ào ở một góc, bèn lấy đà nhào qua!
Đệch mợ! Ông không cần đệm lưng! Bạch Khai tức giận nói, không ổn! Đông quá! Ông đây sắp toi đời rồi!
Tôi cảm giác cơ thể mình như vừa ngã vào một đống sắt thép, đau đến nỗi chảy nước mắt, nhưng chưa kịp đứng dậy thì tôi lại bị đè suýt tắt thở. Lần này cổ lại bị siết chặt, nhưng không giống như bị người ta dùng tay bóp lấy mà hệt như bị một chiếc kìm lạnh lẽo bao quanh cổ!
Mẹ kiếp! Thiếu tâm nhãn! Ông đã sắp đứng lên được rồi! Bạch Khai vừa chửi vừa giơ tay đẩy lên như muốn bò dậy.
Bấy giờ tôi mới biết Bạch Khai ở dưới mình, nhưng hiện tại tôi đã không thể tự lo nữa rồi, sức lực trên người và trên cổ tôi càng lúc càng lớn, ý thức đã bắt đầu chìm vào mơ hồ! Khung cảnh trước mắt nhòa đi.
Ngay lúc ấy, ngón tay tôi bị cắn một phát, đau đớn làm tôi sực tỉnh lại.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Mượn tí máu! Bạch Khai nói rồi bắt lấy bàn tay đầy máu bôi lung tung lên cổ tôi. Cánh tay tôi đã hoàn toàn xụi lơ, không rõ vết thương lớn cỡ nào mà máu chảy ồ ạt, chỉ một lát sau cổ tôi đã ướt đẫm!
Đột nhiên sức lực trên người giảm hẳn đi, tôi thuận thế giãy giụa ngồi dậy để Bạch Khai ở phía dưới có thể thoát ra. Y nhanh chóng bò dậy rồi lập tức cắn lưỡi, nhổ một búng máu tươi về phía tôi, còn mình ngã trúng sợi dây treo lục lạc. Chuông lục lạc vang lên mấy tiếng, bóng người liền biến mất!
Lúc này tôi đã đứng lên, Bạch Khai ngã xuống bên chân tôi. Tôi toan đỡ y dậy nhưng cánh tay liền bị Bạch Khai đập một cái. Mẹ kiếp sao còn chưa chạy đi!
Tôi cúi người xuống định đỡ Bạch Khai thêm một lần nữa, ai dè tiếng lục lạc lại kêu vang. Đầu óc tôi thoắt cái trống rỗng, Bạch Khai hay dùng lục lạc để báo động trước, nhưng từ thanh âm này có thể thấy rằng ở đây thật sự quá nhiều ma quỷ.
Tôi giận dữ nói, anh định chết ở đây sao?! Tiền anh đã tiêu hết chưa?
Tiếng chuông lục lạc dồn dập bên tai như đang đòi mạng, nhưng tôi cố thế nào cũng không kéo Bạch Khai lên được. Tình trạng của y bây giờ hệt như tôi ban nãy, Bạch Khai đang bị đè xuống!
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một kẻ thất bại như mình cũng có cơ hội để cứu người khác, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội này!
Bạch Khai chết tiệt, hãy để tôi cứu anh một lần!!!
Tôi cố gắng bôi máu lên khắp người Bạch Khai nhưng vô dụng. Đột nhiên tiếng lục lạc xung quanh bỗng chốc ngưng bặt. Bịch! Con sâu vốn bò trên trần nhà đã rơi xuống ngoài phòng khách. Bạch Khai cũng được tôi kéo lên, sắc mặt y xanh mét, tôi lay y mấy cái nhưng không thấy phản ứng.
Bất ngờ thay, bốn phía cũng yên tĩnh như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ còn tro cốt rải rác khắp nơi trong phòng khách nhắc nhở tôi rằng việc ban nãy không phải là ảo giác.
Tôi đỡ Bạch Khai ngồi lên sô pha, ban đầu tôi vẫn vô cùng cẩn thận, sợ rằng đây chỉ là âm mưu của đối phương định giở trò đánh lén. Thậm chí tôi còn nhớ đến nhiều con thú dữ trước khi giết chết con mồi cũng sẽ đùa giỡn tụi nó, khiến cho con mồi hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng mới ra tay.
Tôi làm hô hấp nhân tạo cho Bạch Khai, nhưng y vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Tôi bèn vào phòng vệ sinh múc nước lạnh tạt y, còn thử tát y mấy phát, nhưng từ đầu tới cuối Bạch Khai vẫn nằm sõng soài trên sô pha như xác chết.
Năm sáu phút sau vẫn không có chuyện gì xảy đến, kể cả kỳ tích.
Con sâu nọ đã từ từ bò lên người Bạch Khai, tôi ngại nó phiền phức nên mới hất nó ra, bấy giờ mới nhớ đến chuyện đi kiếm điện thoại gọi cấp cứu.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, tôi còn đang đọc địa chỉ thì Bạch Khai đã ho khan hai tiếng, nói, ông đây sắp diện kiến Diêm Vương luôn rồi, Tiểu Khuyết anh vẫn còn tâm trạng tán gẫu sao?
Tôi mừng rỡ, Bạch Khai cầm lấy con sâu rồi miễn cưỡng ngồi dậy.
Hết quyển 3 chương 75: Hỗn loạn