Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương 12: Quá trình




Không có ai theo sau Vạn Cẩm Vinh. Ban đầu tôi còn toát mồ hôi thay hắn, bởi bên phía đối phương người đông thế mạnh, cho dù hắn có thành tinh thật thì e rằng cũng chẳng đối phó nổi. Tuy nhiên nghĩ kỹ lại thì không đúng lắm, nhìn dáng vẻ của đám người kia hẳn là có chuyện cầu xin Vạn Cẩm Vinh, quá nửa là không đánh nhau rồi.
Vạn Cẩm Vinh đi được vài bước thì dừng lại, không rõ hắn đang rơi vào thế giằng co hay giữ một khoảng cách an toàn, nhưng tôi không thấy hắn lên tiếng. Lát sau người bên kia nói tiếp, anh có thể chọn bất cứ ai trong số những người này, bọn họ đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi. Nếu anh thích thì có thể lấy hết luôn.
Tôi càng nghe càng khó hiểu, mẹ kiếp, đang buôn người đấy à? Thật ra Vạn Cẩm Vinh chính là một kẻ buôn người ư? Đối phương tìm tới tận cửa chỉ để giao dịch thôi sao?
Tôi tò mò khẽ hỏi Tần Nhất Hằng, cậu đột ngột xuất hiện thế này thì chắc biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?
Tần Nhất Hằng cảnh giác nhìn chằm chằm phía dưới, hơi gật đầu với tôi nhưng không trả lời. Bạch Khai nhích lại chỗ tôi, thì thầm, người nọ đến để đổi thân thể cho Vạn Cẩm Vinh.
Bấy giờ tôi mới hiểu ra, trước đây tôi cũng chưa từng nghĩ tới thân thể của Vạn Cẩm Vinh lấy từ đâu, hóa ra là do hắn mua.
Người ở dưới lại lên tiếng, anh không hài lòng sao?
Bởi vì tầm nhìn hạn chế nên tôi không biết Vạn Cẩm Vinh có gật đầu hay không, tóm lại sau khi nghe xong câu đó, hắn liền quay người vào nhà.
Người bên ngoài dường như khá chán nản, gã đi tới đi lui mấy lượt rồi bỗng nhiên kêu lên, anh đừng trách tôi! Dứt lời, gã búng tay một cái, tất cả những người đang quỳ trên đất đều đứng dậy, từ từ bước đến gần căn nhà.
Ngoại trừ trường hợp bọn họ đến trả thù chúng tôi thì mọi chuyện đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng mà tôi lo lắng nhất. Hiện tại tôi không muốn xảy ra ẩu đả, gia đình lão Phùng chất phác nhân hậu, đồng ý cho chúng tôi ở nhờ cũng không phải vì tiền mà phần lớn là vì lòng tốt. Nếu bởi vậy mà gặp phải tai bay vạ gió, trong lòng tôi nhất định sẽ vô cùng áy náy.
Vạn Cẩm Vinh không khóa cửa, tôi thấy đám người lần lượt kéo vào nhà, trái tim tôi bỗng chốc đập mạnh hơn.
Làm sao đây? Hai vợ chồng lão Phùng vẫn còn ở trong nhà! Tôi vội hỏi Bạch Khai.
Bạch Khai nói, hỏi Tần Nhất Hằng đi, cứu hay không?
Tần Nhất Hằng nghĩ ngợi một lát rồi nói với chúng tôi, giờ vào nhà cũng không làm gì được, chẳng phải bên ngoài có sẵn kẻ cầm đầu đang chờ chúng ta đến tóm hay sao?
Tôi quay lại nhìn, thì ra gã kia vẫn chưa vào nhà. Thấy vậy tôi hiểu ngay ý định của Tần Nhất Hằng. Ba người trao đổi ánh mắt với nhau, tôi và Bạch Khai sẽ chia nhau hai đầu căn nhà, chuẩn bị vây đánh, còn Tần Nhất Hằng sẽ ở lại chỗ này.
Tôi chọn một vị trí khá đẹp, có sẵn một cái thang ngay đây, tiện để tôi làm một cú parkour từ trên xuống. Sau khi nhẹ nhàng đáp đất, đợi thêm một lát, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng người nhảy xuống khỏi nhóc nhà, theo đó là tiếng hô của Bạch Khai, Tiểu Khuyết! Lên!
Tôi lập tức chạy nhào sang chỗ của người nọ, dường như đối phương không ngờ sẽ có mai phục nên chưa kịp phản ứng đã bị Tần Nhất Hằng vật ngã, muốn bỏ chạy thì lại bị Bạch Khai đè xuống nền tuyết.
Bạch Khai hung ác chửi, cấm nhúc nhích, tin ông đây xẻo hai hòn bi ve của mày không!
Sau khi lật người gã lại nhìn kỹ dưới ánh sáng, Bạch Khai lại chửi tiếp, đệch mợ quả nhiên là lão!
Tôi phát hiện người này chính là lão già đã giở trò quỷ trên xe lửa, chẳng qua lão ta đã đổi phong cách ăn mặc, lần trước lão trông nho nhã trí thức, còn bây giờ thì gương mặt đầy vẻ gian xảo.
Máu nóng xông lên đầu tôi, chó má, trước đây tha cho ông một phen, lần này còn dám tìm tới tận cửa. Tôi mặc kệ cột sống tuổi già của lão, lập tức cho lão một đạp.
Ba người vội vàng lôi lão già trốn vào một chỗ tối, sau đó vứt lão xuống đất. Bạch Khai chỉ vào mặt mình, ông nhớ tôi không?
Lão già bình tĩnh gật đầu, nói, chàng trai trẻ, chuyện lần trước qua rồi, lần này tôi không đến tìm các cậu. Cậu hiểu quy củ trong giới mà, đừng xen vào chuyện người khác.
Bạch Khai hỏi, vậy ông tìm Vạn Cẩm Vinh làm gì?
Lão già im lặng.
Tôi và Bạch Khai liếc mắt nhìn nhau, chúng tôi và Vạn Cẩm Vinh cũng không thể xem là đồng minh được. Nếu lão ta có xích mích với Vạn Cẩm Vinh thì không đến lượt chúng tôi nhúng tay vào. Nhưng tôi sợ đây là kế hoãn binh của lão, một khi thả hổ về rừng, phiền nhất là bị hổ cắn ngược lại.
Tôi hỏi Tần Nhất Hằng ở sau, nên tha cho lão không?
Nãy giờ Tần Nhất Hằng bị hai chúng tôi che phía sau, nghe vậy mới tiến lên trước.
Bất ngờ thay, ông già kia vẫn luôn giữ dáng vẻ điềm đạm trấn tĩnh, song chỉ mới nhìn thấy Tần Nhất Hằng thì đã lộ rõ sự hoảng loạn, vội vã lùi về sau trốn tránh theo bản năng.
Cứ giữ lại đã, lát nữa có thể dùng để trao đổi con tin. Tần Nhất Hằng nói, bên trong không có động tĩnh, tôi vào xem thử có chuyện gì xảy ra, hai người trốn ở đây đi. Dứt lời, Tần Nhất Hằng nhẹ nhàng bước vào nhà.
Vị trí hiện tại của chúng tôi nằm trong góc chết, tôi cảm thấy khá an toàn, nhân tiện châm một điếu thuốc tìm được từ trong túi của lão già. Bạch Khai không hút mà tỏ ra hứng thú với lão ta, y ngồi xổm xuống hỏi, nè quỷ già, ông biết người ban nãy sao? Trông ông có vẻ sợ hắn nhỉ?
Lão ta nghe vậy thì nhanh chóng biến sắc, vội vã lắc đầu bảo không quen.
Bạch Khai ép hỏi tiếp, ông sợ hắn nhưng lại không sợ tôi, chuyện này làm tôi bực đấy. Xin lỗi nhé, tính tôi háo thắng, lát nữa cho ông biết tay tôi, có khi lại giúp ông được mở mang tầm mắt ấy chứ.
Khí thế của ông già đã hoàn toàn sụp đổ, thoạt trông có vẻ ủ rũ, nhưng vẫn nói một câu mập mờ, đó là cậu chủ của chúng tôi, có chết cũng phải đoạt lại.
Lão vừa dứt lời, chưa kịp để tôi suy nghĩ xem ý của lão là gì, trong căn nhà bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng thét. Âm thanh đột ngột khiến tôi giật cả mình, mẹ kiếp, tại sao ban nãy căn nhà tỏa ra tử khí âm trầm, Tần Nhất Hằng vừa vào đã loạn lên rồi.
Bạch Khai kéo tôi một cái, kệ mẹ lão già này đi, chậm một bước là không còn cơ hội trao đổi con tin nữa, anh có chấp nhận trao đổi thi thể không? Tôi thì không rồi, lão già này còn có thể lôi về nhà chà lưng cho mình.
Kỳ thật tôi không muốn tham gia, nhưng bất đắc dĩ bị Bạch Khai tóm lấy, đành chạy đến căn nhà theo y. Càng đến gần căn nhà thì tiếng thét càng lớn, chó trong thôn đã bắt đầu sủa nhặng xị, nhưng ngược lại càng khiến tôi thêm mừng, nếu có thể đánh động đến nhóm đàn ông trai tráng vùng Đông Bắc này thì chúng tôi sẽ chiếm nhiều ưu thế hơn.
Đừng trốn tránh! Đến trước cửa, Bạch Khai đẩy tôi rồi cũng theo vào.
Bên trong tối như mực, không bật đèn. Tôi cũng bất giác rơi vào hỗn loạn, chỉ có tiếng la hét inh ỏi bên tai chứ không tìm thấy ai cả. Tôi cẩn thận lắng nghe lại, phát hiện thanh âm đến từ trong phòng, cũng chính là chỗ trước đó chúng tôi nằm ngủ.
Bạch Khai hơi do dự, sau đó dẫn tôi vào sâu trong nhà. Tôi vừa đi vừa mò mẫm tìm công tắc đèn trên tường. Tay tôi bỗng dính nước ướt nhẹp, đèn điện chợt sáng lên, tim tôi hẫng một nhịp. Không rõ là ai bị thương, khắp mặt đất và trên tường toàn là máu. Tôi càng hoang mang hơn nữa khi nhìn thấy bảy tám người chất đống trên chiếc giường đất khoảng ba mét của nhà lão Phùng, phần đầu nằm trong, chân hướng ra ngoài, nằm im không nhúc nhích, nhưng dường như tất cả đang rất thống khổ, bởi vì bọn họ đều đang kêu rên!
Đệch mẹ! Bạch Khai bịt chặt tai lại, bọn này bị khó sinh hả?! Sao lại hét lớn như vậy!
Tôi nhìn trái nhìn phải, không thấy Tần Nhất Hằng lẫn Vạn Cẩm Vinh đâu, thậm chí cũng chẳng bắt gặp bóng dáng cả hai vợ chồng lão Phùng.
Tôi bước đến cạnh giường đất quan sát thử, trước đó ở trên nóc nhà nên tôi không thấy rõ bộ dạng của bọn họ, giờ đây mới kinh hãi nhận ra mặt mày ai nấy cũng tái mét, màu da gần chuyển sang xám xịt. Hơn nữa trên xương bả vai của mỗi người đều bị xuyên một sợi dây màu đen rất mảnh. Trong đầu tôi chợt hiện lên một câu, châu chấu trên một sợi dây thừng (*).
(*) Châu chấu trên một sợi dây thừng (一根绳上的蚂蚱): Đây là thành ngữ Trung Quốc, hàm nghĩa của nó chỉ những người ở trong cùng hoàn cảnh, sống chết cùng chịu.
Bạch Khai có vẻ cũng khá bất ngờ, mẹ kiếp, hóa ra là cản thi (*). Tiểu Khuyết, anh cẩn thận đừng để tụi nó làm xác chết vùng dậy. Tôi sẽ đi tìm Tần Nhất Hằng.
(*) Cản thi (赶尸): Đây là cổ thuật nổi tiếng rùng rợn bắt nguồn từ Tương Tây, Trung Quốc. "Cản" nghĩa là đuổi, "thi" là thi thể. "Cản thi" tức là điều khiển thi thể nhảy từng bước từng bước theo sau lưng pháp sư để quay về cố hương.
Bạch Khai nói xong liền chạy ra ngoài, chẳng đợi tôi kịp hỏi làm sao để phòng ngừa xác chết vùng dậy.
Nãy giờ tôi vẫn cho rằng bọn họ đều là người sống nên cũng chẳng thấy sợ, nhưng Bạch Khai vừa rời khỏi, tôi lập tức cảm giác cả gian phòng như rơi vào hầm băng.
Tôi dựa vào cạnh cửa, nhìn chằm chằm vào đám người nằm trên giường, à không, có lẽ nên gọi là thi thể.
Đây chẳng phải lần đầu tiên tôi nghe tới cản thi, nhưng nó chỉ tồn tại trong những câu chuyện xa xưa hoặc những lời đồn đãi, tôi chưa từng ngờ rằng mình sẽ được chính mắt nhìn thấy. Nếu con người sợ hãi ma quỷ, đó sẽ là nỗi sợ vô hình. Còn nếu con người sợ hãi thi thể, e rằng đó là nỗi sợ đối với cái chết của chính mình.
Lông tơ tóc gáy trên người tôi dựng đứng cả lên, không biết vì sao mà bỗng nhiên tất cả thi thể trên giường lại đồng loạt im bặt.
Tôi sợ đây chính là điềm báo xác chết chuẩn bị vùng dậy, định bước tới xem xét. Bất chợt, tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ trên giường, Giang Thước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.