Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương 17: Chuyện gì đang xảy ra?




Tôi hét lên, Bạch Khai cẩn thận có mai phục! Sau đó tôi lập tức nhìn quanh quất, mọi thứ vẫn tĩnh lặng như thường, song chính sự yên ắng này lại càng khiến thâm tâm tôi thêm phần bất an. Rõ ràng chúng tôi đã dính bẫy, vấn đề chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Tôi ngồi xổm xuống nói với Bạch Khai, anh giúp tôi một tay, tôi sẽ cõng Tần Nhất Hằng, chúng ta mau chạy thôi.
Không ngờ Bạch Khai vẫn im lặng nhìn chằm chằm về một hướng cách đó không xa. Tôi nhìn theo tầm mắt của Bạch Khai, không biết từ khi nào, trong khu rừng cách chúng tôi cùng lắm chỉ mười mét đã có thêm một chiếc quan tài.
Dường như Bạch Khai bị quan tài thu hút, y lặng lẽ bước đến. Tôi vội hô lên, Bạch Khai, kệ mẹ nó đi! Cứu người quan trọng hơn!
Y nghe vậy bèn quay đầu nở một nụ cười kỳ quái với tôi, nói, anh cõng Tần Nhất Hằng đi đi, tôi sẽ cầm chân ở bên này. Y nói rồi lại tiếp tục bước về phía quan tài.
Khoảng cách chỉ mười mét, thoáng chốc Bạch Khai đã đến nơi, y đặt tay lên chiếc quan tài. Về phần mình, vốn dĩ tôi đã cạn kiệt sức lực, hơn nữa quần áo trên người quá mức cồng kềnh, dù tôi cố hết sức bình sinh cũng chẳng cách nào cõng được Tần Nhất Hằng. E rằng tôi chỉ có thể ôm hắn, nhưng như vậy thì chạy được bao xa? Đằng này hắn không phải trẻ con mà là một người trưởng thành.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, Tần Nhất Hằng cứ liên tục tuột khỏi lưng tôi. Cuối cùng tôi bí quá đành phải miễn cưỡng túm lấy hắn rồi kéo lê trên nền tuyết. Tuy vậy cách này cũng vô cùng khó khăn, tôi cảm thấy sức lực cả người như bị rút cạn.
Bấy giờ Bạch Khai cũng chỉ cách tôi hơn mười mét, nắp quan tài đã bị mở ra, y cúi xuống tìm kiếm thứ gì đó ở bên trong. Tôi tràn đầy tò mò nhưng thời gian không còn nhiều nữa, Bạch Khai đang giúp tôi câu giờ, tôi không thể phụ lòng y được.
Nghĩ vậy, tôi bèn tiếp tục khom lưng kéo Tần Nhất Hằng đi, được hơn mười nét nữa, xung quanh bỗng nổi gió lớn. Sau khi mặt trời lên, gió trong rừng đã dịu đi ít nhiều, nhưng hiện tại từng trận âm phong kéo đến khiến tôi vô cùng hoang mang lo sợ.
Gió càng lúc càng mạnh đến kinh người. Tôi bất đắc dĩ quay mặt về hướng khác, vừa đưa lưng về phía gió thổi vừa tiến tới từng bước một, như vậy cũng có thể nhìn thấy Bạch Khai. Y không quan tâm đến cơn gió mà tập trung đào hết đất trong quan tài vứt ra bên ngoài.
Tôi lấy làm lạ, vì sao trong quan tài lại có nhiều đất như vậy? Bình thường đều là quan tài vùi trong đất, còn cái này là đất vùi trong quan tài?
Tôi chưa kịp nghĩ sâu hơn, một chuyện hết sức kỳ quái đã xảy ra. Từ phía sau lưng tôi vang lên một âm thanh lạ lùng. Sở dĩ tôi bảo nó lạ lùng không phải vì nó hiếm thấy, ngược lại là đằng khác, đó là một âm thanh cực dễ bắt gặp trong đời sống thường ngày, nhưng nó không thể nào xuất hiện ở nơi này được!
Đây là tiếng nước sôi!
Cả một hành trình dài đằng đẵng đã khiến tôi lạnh cóng. Băng tuyết ở vùng Đông Bắc cũng chia ra thành nhiều loại, cái lạnh thường ngày càng không thể so sánh với sự lạnh lẽo đến thấu xương trong cánh rừng ở Mạc Hà. Cho dù có mặc ấm đến đâu, hàn khí cũng sẽ xâm nhập vào tận cốt tủy. Tuy tôi không phải người phương Nam, nhưng để thích ứng với kiểu thời tiết khắc nghiệt như vậy cũng mất một khoảng thời gian. Mới nghe thấy tiếng nước sôi, tiềm thức tôi đã khao khát tiến đến gần sưởi ấm, hoặc chỉ cần được uống một ngụm nước ấm là đã quá đủ rồi.
Vừa nghĩ thế, tôi bỗng dưng cảm thấy kỳ quặc. Trước tiên chưa bàn đến chuyện làm sao có người nấu nước ở nơi này, thì việc tôi nghe thấy tiếng nước sôi giữa trận gió đang rít gào cũng đã hết sức vô lý rồi!
Tôi quay đầu lại, cố liếc mắt nhìn về phía trước, song ngoại trừ những thân cây sừng sững thì cũng chỉ có tuyết trắng ngút ngàn tầm mắt. Tất thảy chìm trong giá lạnh, không có lấy bất cứ một sự ấm áp nào.
Bấy giờ tôi chợt nghe thấy Bạch Khai kêu lên, Tiểu Khuyết, anh xem tôi tìm được cái gì này!?
Tôi vội quay lại nhìn, Bạch Khai giơ tay lên, trong tay y cầm một củ nhân sâm cực kỳ to, thậm chí còn to hơn cả củ cải trắng bán ngoài chợ!
Tôi mừng rỡ, mẹ ơi thật sự tìm được rồi! Quả nhiên thứ này rất tà ma, còn biết trốn trong quan tài!
Bạch Khai cười ha hả, trông y có vẻ khá hào hứng, đoạn y ném củ nhân sâm to hơn củ cải về phía tôi. Lực tay của Bạch Khai chắc chắn mạnh hơn tôi, nhưng tôi không ngờ y có thể ném xa được như vậy. Nhất thời tôi cũng không biết nên buông Tần Nhất Hằng ra để bắt lấy củ nhân sâm, hay là nên mặc nó rơi xuống đất.
Nhưng tôi chưa kịp phản ứng, một chuyện vô cùng bất ngờ đã xảy ra. Củ nhân sâm nọ đã đứng dậy! Oh shiet! Nó thật sự biết đi!
Tôi sững sờ tại chỗ vì chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng này, chỉ biết ngây ngốc nhìn một củ nhân sâm đang đi về phía mình.
Tôi tin chắc rằng không chỉ bản thân mình, mà đổi lại là bất kỳ ai thì cũng chẳng biết phải làm sao. May mà thứ này là nhân sâm, trông không đáng sợ lắm. Tôi chỉ ngỡ ngàng vài giây đã phục hồi tinh thần lại.
Nhân sâm càng lúc càng đến gần tôi, dường như nó vừa đi vừa tiểu thì phải, bởi trên nền tuyết những nơi mà nó bước qua đều thấm một ít chất lỏng.
Tôi hỏi, mẹ kiếp, anh ném thứ này cho tôi làm gì?
Ăn! Bạch Khai hét lên, ăn hết đi, anh sẽ đắc đạo thành tiên đó!
Trong lúc nói chuyện, củ nhân sâm đã đến cạnh tôi. Nhìn ở xa đã thấy nó lớn rồi, nhìn gần càng thấy con hàng này to khủng khiếp. Dường như nhân sâm nghe thấy lời Bạch Khai nói, nó ngã xuống bên chân tôi như thể đang mời gọi tôi ăn nó.
Tôi bèn buông Tần Nhất Hằng ra trước, sau đó mới nhặt củ nhân sâm lên. Thứ này quý giá như vậy, không ngờ tôi chưa kịp hốt về bán mà đã phải ăn nó rồi. Tôi không nghĩ nhiều nữa, lập tức cắn một miếng.
Bất ngờ thay, vị của củ nhân sâm này khác hẳn so với tưởng tượng của tôi. Nó rất mềm, khá ngon miệng, không giống mấy loại nhân sâm mà tôi ăn trước đây, nhai như rễ cây. Mẹ nó, không hổ là nhân sâm vạn năm.
Tôi lại cắn thêm miếng nữa nhưng không có gì vào miệng, tôi ngờ rằng hàm răng của mình đã đông cứng. Sau khi xoa mặt mấy cái, tôi cắn thêm lần nữa, nhưng lần này vẫn như lần trước. Song bên mép tôi lại dính khá nhiều nước, không rõ củ nhân sâm này biết đi tè thật, hay đây là tuyết tan thành nước.
Tôi kêu lên với Bạch Khai, tiên sư bà nó, cắn không được! Anh có dao không, có khi phải dùng dao cắt ăn thôi.
Bạch Khai hét, cắt ăn? Anh nghĩ mình đang ăn thịt nướng đấy hả? Ăn không được thì uống nước đi!
Tôi thấy cũng phải, người ta hay có món canh nhân sâm mà, có khi mọi dinh dưỡng đều hội tụ trong nước của nó cũng nên. Tôi bèn dùng răng gặm tiếp, nước tuôn ra ào ạt. Tôi cũng không rõ nó có vị gì vì đầu lưỡi đã đông lạnh đến mất cả vị giác.
Nước của nhân sâm vừa vào miệng, ban đầu tôi cảm thấy cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, sau đó lỗ mũi chảy ra một loại chất lỏng sền sệt. Tôi giơ tay quệt đi, hóa ra là máu mũi.
Tôi ngẩng đầu định nói với Bạch Khai, công nhận thứ này bổ thật, mới ăn một miếng đã chảy máu mũi rồi! Ai dè lúc nhìn lên, tôi sững người khi không thấy Bạch Khai đâu nữa, vừa nãy y còn đứng ở bên cạnh chiếc quan tài, thế mà chỉ trong thoáng chốc, cả người lẫn quan tài đều đã biến mất!
Tôi gọi to tên Bạch Khai nhưng không có tiếng đáp lại. Trong lòng thầm cảm thấy không ổn, chẳng lẽ y thật sự giúp tôi tranh thủ thời gian hay sao? Mẹ kiếp Bạch Khai, anh bị củ nhân sâm xử lý rồi à? Mẹ kiếp, làm sao tôi còn mặt mũi nói với người khác được!
Thế nhưng khi tôi cúi đầu, suýt nữa tôi đã nôn hết tất cả những gì trong miệng ra. Dưới chân tôi ướt đẫm máu, màu đỏ thẫm loang ra nền tuyết trắng.
Làm gì có củ nhân sâm nào, rõ ràng tôi đang cầm một con lợn rừng nhỏ. E rằng nó còn chưa đầy tháng đã bị tôi cắn xé đến rách da rách thịt, vết thương đang không ngừng chảy máu!
Tôi kêu lên một tiếng rồi vứt con lợn rừng xuống đất, sau đó tôi phát hiện ra cả Tần Nhất Hằng cũng đã biến mất không dấu vết! Chỉ sót lại nơi đó một cục đá to. Tôi lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, gần như muốn ngã quỵ xuống. Ảo giác ư? Lẽ nào đây chính là bị quỷ che mắt trong truyền thuyết?
Đúng lúc ấy, bỗng nhiên tôi nghe thấy Bạch Khai hét to một tiếng! Lão Tần, ra tay đi! Sau đó y bất thình lình xuất hiện, đồng thời tôi thấy trên nền tuyết cạnh đó chợt có thêm một người, tuyết văng tung tóe khắp nơi! Là Tần Nhất Hằng!
Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi quay đầu lại, trên mặt đất chỉ cách tôi khoảng nửa mét có một cành cây cực kỳ sắc nhọn chìa ra. Nếu tôi cứ đưa lưng về phía nó mà đi tiếp, bất cẩn vấp ngã thì coi như toi đời!
Tiểu Khuyết, ngồi xuống! Bạch Khai vừa la lên, tôi chưa kịp quay đầu lại thì một cục đá đã sượt qua bên tai tôi! Tôi nhìn theo, cục đá đã ném đổ thứ gì đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.